Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 23: Hình bóng cũ

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 23: Hình bóng cũ


"Dạ, tất nhiên là nghe anh." Đại cười gượng. "Tới lượt anh kìa."

"Im miệng. Mày nghe tao hay mày nghe ổng?! Hả?" Kiên giận dữ hét lên. Làm cho tất cả mọi người trong phòng đều hoảng sợ đến tắt tiếng.

Một cái bàn với bốn người đang đánh bài, vây xung quanh họ là những cô gái ăn mặc sặc sỡ, có chút thiếu vải.

Nhưng thế trận hiện tại có chút khó khăn cho Kiên, bài trong tay ai cũng chỉ còn bốn lá. Riêng Thầy Hiền ba lá.

"Rõ." Kiên cúi đầu, nhỏ giọng.

"Tao nói có rõ không?" Thầy Hiền quát thật to, mọi người trong phòng đều câm như hến.

"Chẳng sao cả, con chỉ nói vậy thôi. Bỏ." Kiên cười cợt.

Giọng ông lão khàn khàn mà rợn người, ngay cả Kiên lúc này cũng không dám ngỗ nghịch ông lão. Khí thế của bộ thân thể già nua ấy như một ngọn núi lớn đè ép lòng dạ của mọi người.

Khuôn mặt Kiên trở nên âm trầm, sau khi suy tính kỹ, anh ta gật đầu: "Được. Đại, chia thêm một ván bài."

Luật chơi ở nơi này là, ai có tứ quý heo thì xem như thắng ngay lập tức mà không cần đánh.

Thấy mặt mày của Kiên khó coi, Thầy Hiền: "Thế nào, có đánh tiếp không? Bài trong tay mày đều là bài lẻ, không thắng nổi."

Bọn họ đều dùng sắc mặt nịnh nọt, lấy lòng người thanh niên đẹp trai nhất trong đây. Đó là Kiên, ông trùm băng đảng, đồng thời là vị vua đời thứ hai của t·hế g·iới n·gầm thành phố Liên Hải.

"Sao số hôm nay đen thế."

"Đáng tiếc, thầy không có cơ hội. Tứ quý heo." Kiên lật hết bộ bài của mình lên, thình lình trong đó có bốn con hai. Vẻ mặt Kiên không có hứng nói: "Chúng ta không có chuyện gì để nói, thầy đi về đi."

"Trẻ nhỏ dễ dạy." Thầy Hiền cười nhạo Kiên. Kiên nổi giận, nhưng vì người ấy anh ta nhịn xuống.

Lần này, vận may của Kiên không còn kinh khủng như trước nữa. Cậu ta hừ to một tiếng, dùng ánh mắt hình viên đ·ạ·n xem Thầy Hiền.

"Ôi, thầy tới á. Mau mời thầy anh vào." Kiên ồ lên một tiếng, trong khi ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm mấy lá bài trên tay.

"Mẹ kiếp, lại thua nữa rồi."

Kiên đang đắc ý vì đang kèo trên so với Thầy Hiền, nghe lời thầy nói, hắn hơi sững sờ. Nhưng vẫn phản ứng rất nhanh: "Đại, chia bài, bốn tụ."

"Quân." Tiếng Thầy Hiền thốt lên, kéo Quân về với thực tại. Ông lão cởi bao tay phòng hộ, nói: "Cũng sắp trưa rồi, hôm nay con nấu cơm nhé. Thầy có việc phải rời nhà. Thầy sẽ cố gắng về sớm, rồi mình cùng ăn cơm."

Kiên giật mình khi thấy ánh nhìn quen thuộc năm xưa, chợt cậu ta cười khẩy: "Không có thầy, con vẫn có thể làm được. Mấy lão đó già rồi."

"Đứng lại! Tao đã cho chúng mày đi chưa?" Kiên bất mãn, đứng dậy vỗ bàn thật mạnh. Anh ta trợn mắt uy h·iếp nhóm người, tụi mày to gan lắm.

"Đại, mày ở lại." Tuy Kiên nổi điên. Nhưng Kiên vẫn còn nhớ đến cánh tay đắc lực, đồng thời cũng là thuộc hạ trung thành nhất của mình.

"Mày muốn giúp con nhỏ đó nhưng bị các nguyên lão phản đối đúng không? Mày thắng, tao giúp mày quyết định việc này. Mày thua, mày ngoan ngoãn quản lý băng đảng, đừng làm mấy việc bại não nữa." Ánh mắt Thầy Hiền trở nên lạnh như băng, ghim thẳng vào thân thể Kiên.

Dứt lời, ông lão nắm chắc chiến thắng, đứng dậy nói: "Quản lý băng đảng cho tốt, đừng làm việc ngu xuẩn nữa. Tao còn nghe tin, tự tay tao sẽ liệm xác nó. Có nghe rõ chưa?"

"Ai có ba bích đi trước." Thầy Hiền mở lời. "Ba bốn năm." Và cũng chính ông ấy đi trước luôn.

"Tốt." Thầy Hiền quay người rời đi.

"Cút, cút ra khỏi phòng." Thầy Hiền vừa rời đi, Kiên như một con thú được giải thoát. Hắn nổi điên, hét lớn đuổi hết mọi người ra ngoài.

"Dạ." Mọi người rốt rít muốn chạy khỏi phòng, Kiên và Cụ Hiền, một câu nói của hai người họ đủ để tiễn tất cả qua thế giới bên kia với không một vết tích.

"Vâng, thầy cứ đi làm việc đi. Việc cơm nước con lo." Quân gật đầu.

Quân nhìn xem chiếc xe dream dần biến mất ở cuối chân trời: "Không biết thầy đi làm việc gì nữa?"

Thầy Hiền lạnh nhạt gật đầu đi vào trong.

Tiếng nhạc xập xình, cùng ánh đèn neon sáng lóa nhấp nháp càng khiến cho nơi này thêm phần náo nhiệt. Âm thanh huyên náo vô cùng.

"Dạ!!!" Đại hoảng loạn dẫn đường.

Nào là tiếng mừng rỡ, tiếng rên rỉ, tiếng giận dữ. Bọn tụ năm tụ bảy vui chơi, uống rượu. Bên cạnh còn có những cô gái trang điểm xinh đẹp đang cổ vũ cho họ.

Đại cũng ở trong căn phòng này, hắn lo lắng: "Anh Kiên, làm thế có chút không được. Dù gì cụ cũng-."

Kiên giống như thấy được những ký ức thời còn trẻ thơ. Lúc đó Thầy Hiền giống như bây giờ, thuốc lá là vật bất ly thân. Sắc mặt lúc nào cũng hầm hầm và lạnh nhạt. Anh ta lắc đầu loại bỏ những ký ức phủ bụi ấy.

Một người mặc áo khoác đen, vội vã chạy vào trong, mở cửa tại một căn phòng vip. Khung cảnh bên trong lộ ra. Mùi thuốc lá tràn ngập trong không khí.

Mọi người sợ sệt đứng khựng lại, không biết phải làm sao. Muốn đi cũng không được, muốn ở cũng không xong. Hiện tại là trận đấu giữa hai thầy trò, bọn họ đơn thuần chỉ là công cụ mà thôi.

"Không!! Lại thua nữa rồi."

Tiếp theo, cả bốn chỉ tập trung đánh bài, rất ít nói chuyện. Càng đánh, sắc mặt của Kiên càng khó coi. Đại và nhân vật phụ chỉ góp cho đủ số, lúc thì đánh lúc thì bỏ, hoàn toàn xem sắc mặt của Kiên và Thầy Hiền.

Trong chồng bài đánh, chỉ có một con heo bích. Đại và nhận vật phụ cố ý lộ bài cho hắn nhìn, cả ba đều không có heo. Vậy nghĩa là, 3 con bài còn lại trong tay Thầy Hiền đều là heo.

"Mà thôi, phải đi nấu cơm. Cũng 10h28' rồi." Quân xắn tay áo lên, khoan thai đi vào bếp. Mở tủ lạnh ra lục lọi, suy nghĩ xem nên nấu món gì.

"Thầy muốn đặt cược cái gì?" Xem bài, vẻ mặt Kiên thích thú hỏi.

"Gọi cho-. Mà thôi, mày chở tao đến. Ngây người cái gì!? Ngay bây giờ!!" Kiên tức giận kêu.

Người mặc áo khoác đen, thái độ cung kính: "Anh Kiên, cụ Hiền tới ạ." (đọc tại Qidian-VP.com)

Thầy Hiền không trả lời Kiên mà nhìn mấy người xung quanh: "Tụi mày ra ngoài hết đi. Tao muốn nói chuyện riêng với nó."

Trong lúc đó, Thầy Hiền chạy con xe dream của mình đến một tòa nhà cao tầng. Bảo vệ nhà xe có vẻ quen biết thầy, cúi người chào.

Bên trong là một tụ điểm đánh bài, đ·ánh b·ạc. Nơi ăn chơi của các tay chơi hoặc là các con nghiện c·ờ· ·b·ạ·c. Nào là bài tiến lến, poker, máy xiền…

"Rõ, con rõ rồi." Kiên cố gắng nén sự giận dữ, lên giọng thốt.

"Con không có hứng thú." Kiên không đồng ý.

"Một ván nữa." Thầy Hiền thầm than. Thằng này may mắn thật, quá không đúng lúc. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Đôi bảy." Kiên rút bài và đánh. Đại lắc đầu bỏ qua, trong khi gã có đôi tám.

Những người ở đây cược đỏ mắt, nhăn mày, nhăn mặt. Thấy mình thua tiền mà kẻ khác thắng, họ đều ghen tị muốn điên. Nếu không phải có những anh bảo vệ cao to đứng ở trong góc, chắc họ lao lên c·ướp tiền rồi.

"Ồ, thầy tính cược cái gì?" Quả nhiên, Kiên bị Thầy Hiền gợi lên sự tò mò.

Ông lão cau mày. Người nói vô ý, người nghe hữu ý. "Ý mày là sao? Năm sáu bảy." Thầy Hiền nhìn Kiên.

Vài phút sau, Thầy Hiền bước vào trong. Ai thấy Thầy Hiền, cũng đều đứng lên chào một tiếng: "Cụ Hiền." Chỉ có riêng Kiên là vẫn ngồi im, ánh mắt anh ta bình tĩnh nhìn ông lão.

"Ừm, thế thầy đi." (đọc tại Qidian-VP.com)

"Thôi được, đã hoàng đế nói thế, thì lão chiều theo ý vậy." Thầy Hiền không cố chấp đuổi người đi nữa, thoải mái ngồi xuống một cái ghế còn trống. Đưa mắt nhìn xem Kiên và đống bài trên bàn: "Chơi một ván chứ?" (đọc tại Qidian-VP.com)

Người áo đen do dự một chút, rồi đáp: "Em đi ngay đây ạ."

"Không có tiền cược, đơn giản là thầy muốn nói chuyện với mày thôi." Thầy Hiền lắc đầu, đưa tay lấy một điếu thuốc từ bao thuốc trên bàn. Ông lão thuần thục đốt lên điếu thuốc, hít một hơi thật dài và xem bài.

"Có tiền cược." Thầy Hiền thở ra một luồng khói thuốc.

"Đôi xì. Há há thằng nào dám bắt."

"Há há, xì dách. Tao thắng. Nôn hết tiền ra đây." (đọc tại Qidian-VP.com)

"Đôi heo. Đừng tưởng hoa nở mà ngỡ xuân về em trai."

"Thầy đến đây làm gì?" Giọng Kiên không có tí thiện cảm nào.

Tầng 7 của tòa nhà.

"Bỏ." Đại và nhân vật phụ.

"Mày nói đúng. Nhưng, mày thiếu thời gian, đến lúc đó con nhỏ có còn sống hay không? Tao không chắc." Thầy Hiền nằm tựa vào lưng ghế, sắc mặt nhẹ nhõm h·út t·huốc.

Chương 23: Hình bóng cũ

"Thầy để một mình sư đệ ở nhà, không sợ nó có bất trắc gì sao? Ba bốn năm, lớn hơn." Kiên thờ ơ hỏi một câu.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 23: Hình bóng cũ