Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 24: Vô ơn

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 24: Vô ơn


"Ngày hôm nay một đơn hàng, con cất bát đũa xong thì vào giúp thầy." Thầy Hiền lau khô hai tay, nhắc Quân rồi đi vào phòng làm việc.

"Anh Năm, không có gì phải lo. Anh cứ ăn đi. Chị nhà có giận thì em sẽ nói giúp cho." Kiên húp một muỗng nước lèo, vừa đáp. Thần sắc của cậu ta rất vui vẻ, có vẻ như món phở này rất ngon.

"Dạ. Con ăn như mọi hôm ạ." Quân thành thạo đáp. Theo thói quen, cậu đưa tay sờ lên má, sau một tuần, v·ết t·hương trên má cũng đã mờ đi, cơn đau cũng đã không còn.

"Quân, nếu con muốn rời đi, thì cứ đi đi." Bỗng Thầy Hiền lên tiếng. Quân giật mình, cẩn thận nhìn xem ông lão. Thầy Hiền thản nhiên kỳ cọ một cái bát. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Thầy, con-." Quân ấp úng. Hiển nhiên sự day dứt và mâu thuẫn trong cậu không thể thoát khỏi ánh mắt đầy t·ang t·hương của thầy.

"Anh Năm, anh quên những lời em nói hồi chiều à?" Kiên để đũa xuống, đôi mắt có phần lạnh lùng nhìn thẳng Năm. (đọc tại Qidian-VP.com)

Vẻ mặt Kiên thờ ơ, lời nói anh ta ám chỉ đến việc Năm đã có gia đình. Có vẻ như Kiên đang dùng sự an toàn của gia đình Năm để uy h·iếp anh ta.

"Haha, không sao. Lúc trước không có con, thầy vẫn tự rửa chén đấy thôi." Thầy Hiền lắc đầu, ông nhận nhiệm vụ kỳ cọ bát đũa. Quân thì rửa sạch bát đũa.


"Nhận lấy đi." Thầy Hiền đưa cái tô dính đầy bọt cho Quân. Người thiếu niên hiểu ý ông lão, lập tức lắc đầu: "Thầy, con đã từng nói rồi, con theo thầy đến khi thầy lìa đời."

"Thầy, mau chạy đi!!" Đầu dây bên kia vang lên âm thanh gấp rút.

"Phù, nấu xong rồi." Quân lau chùi những giọt mồ hôi trên trán, nhìn xem thành quả của mình. Một tuần đi theo Thầy Hiền, cậu đã học được cách nấu của những món đơn giản.

Sắc mặt của Năm cực kỳ khó coi, sau một hồi do dự, anh ta thở dài quay trở lại bàn. Năm cau mày ngồi xuống: "Thầy phải xui xẻo lắm, mới nhận nuôi một kẻ vô ơn như mày."

Từng cái đĩa, cái chén, đôi đũa được lau khô rồi cất đặt lên ngăn tủ.

'Cạch.' Âm thanh đặt bát xuống bàn vang lên trong một căn phòng kín. Có bốn người ở trong căn phòng. Ba người đang ngồi, một người đang đứng. Trước mặt ba người được đặt một tô phở.

Thì ra, Kiên đã dùng sự an toàn của gia đình Năm để uy h·iếp anh giao ra những chứng cứ kết tội Thầy Hiền.

"Chắc chắn công an sẽ sớm đến nhà thầy thôi. Cũng sắp rồi." Sắp rồi, tôi sắp thoát khỏi lòng bàn tay của ông rồi. Bố ạ! Ánh mắt Kiên toát ra sự vui mừng. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Được rồi ăn thôi." Thầy Hiền cười nhìn xem Quân ăn cơm. Cảnh này làm ông có chút nhớ lại lúc xưa. Ông lão thầm thở dài: "Thời gian thay đổi mọi thứ a."

Ông lão vuốt ve chiếc bàn gỗ cũ kỹ. Trên mặt bàn có nhiều vết vẽ bậy bạ, xấu xí, nhưng ông lão lại dùng bàn tay khô gầy của mình nhẹ nhàng sờ những dấu vết xưa cũ đó.

[Tích, Nấu ăn +7]

Thì: "Quân, thầy làm với con." Thầy Hiền xắn tay áo lên.

"Mày dùng thủ đoạn bẩn thỉu để bắt tao làm theo ý mày. Hừ, mày đe dọa gia đình tao." Năm không cam lòng lên tiếng phản bác.

Kiên đưa tay mời: "Ăn đi." Người thanh niên mở lớn miệng hút sợi phở sồn sột. Đàn em thân tín là Đại cũng bắt chước tướng ăn của đại ca mình. Chỉ riêng một người còn lại là không có đụng đũa.

"Thầy con có ăn chứ chú, chỉ là thầy con bận. Lát ăn xong con sẽ mua một phần về nhà." Quân cười giải thích.

Quân nếm thử một miếng đồ ăn mình làm. "Không tệ." Cậu ta khen chính bản thân trong lòng. Sau một lúc, hai thầy trò dùng bữa hoàn tất.

Quân tự giác thu dọn bát đũa, nặn ra một ít dung dịch tẩy rửa. Đương lúc người thiếu niên chuẩn bị rửa chén.

Không hiểu thế nào. Thầy Hiền về rất đúng lúc, ông lão vào nhà, ngửi thấy mùi thơm. Đi vào phòng bếp, nhìn thấy mâm cơm đã được dọn sẵn. Thầy Hiền cười khen:

"Thằng vô ơn!! Thầy đã nuôi mày bao nhiêu năm nay, vậy mà sau khi mày mọc đủ lông đủ cánh lại cắn trộm ông ấy." Năm giận mắng.

[Tích, Giả tạo +6]

"Vô ơn?" Kiên nhoẻn miệng ngả ngớn. "Có lẽ là vậy đi. Nhưng không phải anh cũng là một kẻ vô ơn hay sao?"

Đại im lặng, chuyên tâm thưởng thức bữa tối của mình. Tô phở này có giá tận 150 ngàn, khá là đắt đỏ. Cho dù là Kiên, cũng hiếm khi mới ăn một bữa.

"Thầy, cứ để con làm cho." Quân vội vã lên tiếng.

"Nhờ anh giao ra tình báo. Em mới có đủ bằng chứng để cho thầy ăn cơm tù." Kiên cười cợt. "Em cảm ơn anh." Kiên nhấn mạnh từng từ, mỗi một từ đều như một nhát dao chém thẳng vào trái tim của Năm.

Thầy Hiền nhắm mắt lại, đau khổ thở dài: "Kiên. Là con ép thầy. Là con ép thầy."

Chương 24: Vô ơn

"Anh đừng nói nặng lời thế! Em chỉ nộp bằng chứng ở phần thầy làm giả căn cước công dân thôi. Cùng lắm là ông ấy đi tù ba đến bốn năm, nếu cải tạo tốt sẽ còn ít hơn. Em không ngu đến độ tiết lộ thân phận ông trùm xã hội đen của thầy." Kiên nở nụ cười nắm chắc.

Mùi hương thơm lừng từ tô phở cũng không khiến người đó có chút nào là thèm thuồng. Không biết là bởi vì không có hứng ăn, hay là không muốn ăn.

Trên bàn bày biện bốn món chính, theo thứ tự là trứng chiên cà chua, thịt luộc, rau muống luộc, canh rau muống luộc. Đều là những món dễ làm và đơn giản. Nhưng cũng làm Quân mất gần hai tiếng để hoàn thành.

Thầy Hiền chỉ cười một tiếng, "Rửa đi." Quân không rõ ý nghĩ của thầy, người thiếu niên nhận lấy và tiếp tục rửa sạch cái bát.

"Món lên rồi đây. Chúc quý khách ngon miệng." Người phục vụ với vẻ mặt nhiệt tình nói. Thần thái có phần lấy lòng một người thanh niên đẹp trai.

"Được rồi, có ngay." Chủ quán gật đầu hô nhà bếp. Không để Quân phải đợi lâu, chưa đầy năm phút, một tô bún bò nóng hổi đã được dọn lên bàn. (đọc tại Qidian-VP.com)

Quân đi một mình tới quán ăn. Thầy Hiền có việc bận, vì thế bảo cậu đi ăn cái gì đó rồi mua về cho thầy.

Buổi tối, 7h22'. Hai thầy trò vừa làm xong tấm thẻ cuối. Quân mỏi cổ vươn vai. "Aizzz. Lại một ngày sắp trôi qua."

"Thầy quá khen. Đều do thầy dạy tốt." Miệng thì nói lời khiêm tốn nhưng trong lòng Quân khá vui. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Không tệ, mới một tuần mà đã nấu được như vậy là rất khá. Có khi sau này con mở một quán ăn cũng được đấy."

"Quân đi ăn tối thôi." Thầy Hiền gọi. "Dạ, con tới đây ạ." Quân vội đứng dậy, theo chân thầy ra khỏi cửa.

"Thế hôm nay cháu muốn ăn gì?" Chủ quán lau sạch cái bàn mà người thiếu niên đang ngồi rồi hỏi.

'Cạch.' Cửa phòng làm việc đóng lại. Thầy Hiền bước đi lại chỗ tấm bàn mà Quân hay ngồi làm việc.

Quân mừng rỡ: "Dạ, thầy chờ con." Người thiếu niên tăng nhanh tốc độ lau dọn của tay.

"Thầy cứu con vì thầy muốn mà thôi, con không nợ thầy cái gì cả." Ông lão lắc đầu. Đối với ông, đó chỉ là hành động tùy tâm nhưng với Quân đó là ơn cứu mạng.

"Con còn chưa trả ơn thầy mà, con sẽ không đi." Vẻ mặt Quân quyết tâm, giọng nói rõ ràng nói.

"Chờ thầy một xíu." Thầy Hiền chạy vào phòng ngủ. "Alo, có chuyện gì?"

"Tối nay vợ anh ở nhà nấu một nồi phá lẩu. Kiên, anh phải về nhà nếm thử. Nếu không cô ấy sẽ rất giận anh." Giọng nói của người thứ ba vang lên. Thình lình, chủ nhân của nó lại chính là anh Năm. Dân buôn tình báo ở chợ.

"Anh Năm." Chợt Kiên lớn tiếng gọi. "Anh ngồi xuống đi."

"Kiên!! Mày đừng có được đà lấn tới. Mày nghĩ tao sợ mày à?" Năm nổi giận, quát vào mặt Kiên. Giờ phút này Năm như một con hổ nổi giận, trợn mắt trừng Kiên.

"Kiên, anh phải về nhà." Giọng của Năm có phần khẩn cấp. Giống như anh ta có việc gì đó rất gấp vậy.

"Reng…Reng…Reng." Bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên từ vị trí phòng ngủ của Thầy Hiền. Ánh mắt của ông lão có chút nghiêm nghị. Điện thoại khẩn cấp!!!

"Không sao. Đây không phải là cuộc sống của con, nó là của thầy. Một chân trong vũng bùn vẫn có thể thoát ra." Thầy Hiền cười nhẹ nhìn người thiếu niên.

"Tất nhiên là anh không sợ em. Nhưng anh tưởng bản thân mình vẫn còn đơn thương độc mã à?! Em đã nói rồi, anh đừng quên anh còn có gia đình. Lỡ chị nhà…Anh hiểu ý em mà."

"Không được. Lúc cô ấy giận, rất đáng sợ. Vả lại anh không muốn làm phiền em. Thôi anh về nhà đây." Năm xua tay cười trừ. Nói xong, anh ta đứng dậy khoác vào chiếc áo khoác bạc màu của mình.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 24: Vô ơn