Tôi Chỉ Muốn Sống Yên Ổn!
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 25: Bị bắt
'Có thể lắm chứ.'
"Sao thầy lại b·ị b·ắt cơ chứ?" Quân hoảng loạn, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Hình như ông lão cảm nhận được cái nhìn của cậu, ánh mắt của hai người đối mặt nhau. Môi Thầy Hiền lẩm bẩm: "Chạy đi."
Quân bịt miệng, cố gắng để hơi thở của mình nhẹ nhàng nhất có thể. Cậu căng thẳng, lo sợ trong lòng, sợ bị tìm ra. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hai viên cảnh sát rốt cục cũng chú ý đến cái thùng rác được che lấp bởi đống rác thải bên cạnh.
Thấy bản thân mình không thuyết phục được Kiên, Năm thở dài, đàng hoàng ăn hết tô phở trước mặt. Sau khi ăn xong: "Tao phải đi vệ sinh." Năm đứng dậy, nhìn Kiên và nói ra.
Chỉ còn một khúc rẽ nữa là tới nhà. Trong màn đêm, ánh đèn đỏ xanh giao nhau nhấp nháp ở một vùng trời đêm tối. Người thiếu niên bất giác dừng lại, cậu trở nên cẩn thận.
Rất nhanh Năm gọi điện cho Thầy Hiền. Vừa kết nối, Năm gấp rút: "Thầy, mau chạy đi."
Quân xách trong tay một túi đồ ăn, bước những bước chân khoan thai về nhà. Ở nơi đó, có Thầy Hiền có Quân nên trong thâm tâm bản thân cậu đã chấp nhận đó là nhà. Nơi mà cậu có thể trở về.
"Không, không." Kiên ôm đầu, run rẩy lẩm bẩm.
"Ừm, nhưng anh phải để lại điện thoại." Kiên gật đầu. "Ể." Kiên ngăn cản khi thấy Năm định thò tay vào trong túi.
"Ngậm miệng, đã có người cung cấp lượng bằng chứng đầy đủ và chi tiết nhất có thể để kết án anh. Áp giải nó đi." Một viên cảnh sát quát lớn vào mặt Kiên, rồi ra lệnh cho cấp dưới áp giải hai tên t·ội p·hạm về cơ quan.
"Không được, thầy buộc phải đi tù vài ba năm. Đến lúc đó em mới có thể hoàn toàn nắm giữ băng đảng trong tay." Kiên không ngu, ngược lại hắn cực kỳ thông minh.
Từ trong nhà, một đồng chí cảnh sát đi ra: "Báo cáo anh, còn thiếu một đối tượng. Giới tính nam, da đen, tuổi tầm mười tám." Tiếng nói dõng dạc rõ ràng, dù cho Quân cách khá xa vẫn loáng thoáng nghe được bọn họ đang mô tả mình.
'Một cái thùng rác.'
"Không thể cứ tiếp tục như vậy được. Cứ cái đà này sẽ bị đuổi kịp mất." Quân thấy được chiếc ô tô của cảnh sát sắp bắt kịp mình.
Chúng ta phải bảo vệ tốt hai vị n·ghi p·hạm. Đây là nguồn manh mối có giá trị lớn." Đồng chí cảnh sát lên tiếng.
"Đại, mày lục soát ổng." Kiên gọi cho Đại, tên đàn em đang tập trung ăn uống nãy giờ. "Dạ, thưa đại ca." Đại bước lên, không để ý đến ánh nhìn hình viên đ·ạ·n của Năm, đưa tay lục soát cả người.
"Mình không thể đi tù được, tuyệt đối không thể." Quân thầm nhủ với bản thân cậu.
"Hừ." Năm đi đến phòng vệ sinh, kiếm một phòng không có người, anh ta đi vào. Từ trong đế giày lấy ra một chiếc điện thoại cục gạch.
"Rõ, thưa đội trưởng."
"Mau đuổi theo!! Ngoại hình khá khớp với miêu tả." Anh cảnh sát lên tiếng, dẫn theo một viên cảnh sát khác, cầm đèn pin bứt tốc truy đuổi. Có hai viên cảnh sát khác nhanh chóng lên xe ô tô, nổ máy gia nhập cuộc rượt đuổi này. (đọc tại Qidian-VP.com)
Quân hít thở nhỏ nhẹ, tập trung nghe ngóng tiếng động bên ngoài. Rất nhanh, cậu nghe thấy tiếng chân dồn dập, cùng tiếng nói chuyện tiến gần lại đây.
"Được chưa?" Năm bất mãn.
Quân hãi hùng, vội vã chạy đi. Do sự bất cẩn, cậu đã bị người cảnh sát phát hiện. Quân hối hận, đáng lẽ mình không nên chồm người quá lộ liễu như thế. Trong khi oán trách bản thân, hai chân của cậu như được gió trợ lực, chạy băng băng trên đường.
"Không! Đã có sự hiểu lầm gì đó ở đây. Tôi không phạm tội." Kiên la lớn cố gắng thuyết phục lực lượng chức năng.
"Không, tao còn chưa làm được, tao còn chưa làm được mà." Kiên có chút điên cuồng, la hét nói lời viển vông. Trong khi hai tay bị xích còng, được hai người đồng chí cảnh sát áp giải lên xe. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Lý Kiên, anh b·ị b·ắt vì tội tổ chức đ·ánh b·ạc, b·uôn l·ậu, tích trữ hàng cấm...Cùng nhiều tội danh nghiêm trọng khác. Mời anh về đồn để thụ án." Một đồng chí cảnh sát lên tiếng.
"Cái gì? Các người không có bằng chứng. Các người vu oan tôi." Kiên kịch liệt biện minh, hi vọng điều đó có thể giúp anh thoát khỏi tình cảnh này.
"Đúng rồi, còn có một tên núp ở trong nhà vệ sinh. Mau đi bắt nó, tao b·ị b·ắt, mày cũng không yên." Kiên không còn gì để mất, lên tiếng chỉ điểm, tố cáo Năm.
Nhưng trong lòng Kiên lại cực kỳ hoảng sợ, làm sao mình lại b·ị b·ắt cơ chứ. Là ai? Là ai đã tiết lộ?
Cùng lúc đó, một đoàn cảnh sát ập vào phòng ăn. Kiên và Đại giật nảy mình muốn chống cự, nhưng rất nhanh đều b·ị b·ắt giữ. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Mau chia ra truy tìm, chắc đối tượng chỉ núp đâu đó quanh đây thôi."
"Như thầy thôi. Ai bảo nó xui xẻo đến vậy." Kiên lắc đầu cười.
"Đây là một con hẻm hẹp, hẳn là hẻm cụt. Nhưng vẫn không thể loại trừ còn có đường ra khác."
Chương 25: Bị bắt
"Phải chui hẻm thôi." Không nhiều lời, Quân vụt vào trong một con hẻm hẹp tối tăm, độ rộng chắc chỉ đủ chui lọt một con xe máy.
'Có thể không?'
Quân ngoắc đầu lại, thấy có nhiều ánh đèn đuổi theo mình, thế là vừa sợ hãi vừa tăng nhanh tốc độ thêm nữa. Thậm chí người thiếu niên vứt luôn cả túi đồ ăn để không tăng thêm gánh nặng.
"Nhanh đi kiểm tra." Đồng chí cảnh sát lên tiếng. Hai viên cảnh sát nhận lệnh chạy vào nhà vệ sinh. Một lát sau, họ đi ra: "Báo cáo đội trưởng, chẳng có ai cả ạ!"
Kiên b·ị b·ắt nhưng mặt ngoài vẫn đủ tỉnh tảo để hỏi cho ra nhẽ: "Có sự nhầm lẫn gì ở đây không? Tôi không làm gì sai cả. Sao các anh lại bắt tôi?"
Quân sững sờ, cậu đổ mồ hôi lạnh: "Không chỉ riêng Thầy Hiền, mình cũng là mục tiêu của cảnh sát."
"Ánh đèn của công an. Sao lại họ lại xuất hiện ở đây?" Quân hơi cảnh giác, nép người vào tường, đưa đầu xem xét tình hình.
"Mau lục soát t-. Chờ đã!! Ai ở đó?! Mau đứng lại!!!" Một viên cảnh sát thấy được bóng hình lấp ló đằng sau góc tường, trông rất khả nghi, liền lớn giọng hô.
"Nhanh chóng áp giải hai n·ghi p·hạm về cơ quan, anh sợ muộn sẽ có biến. Để tổ chức một đường dây t·ội p·hạm đồ sộ như thế, chắc chắn sau lưng có thế lực lớn chống đỡ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ánh mắt cậu co rụt khi thấy một ông lão bị còng tay, được hai người cảnh sát mang từ trong nhà ra. "Thầy Hiền!" Quân thầm hô.
"Hay là mày đổ hết tội lên đầu Quân, dù sao thầy cũng là bố mày. Ổng già rồi!" Năm nỗ lực khuyên nhủ Kiên. Bằng cách gán hết tội cho Quân. Để thằng nhóc ngồi tù thay.
"Làm sao đây? Phải làm sao đây? Chạy hay là cứu thầy?" Quân hoảng loạn, gấp gáp tự hỏi bản thân mình. "Cứu? Vớ vẩn. Mình là ai cơ chứ. Mỗi người trong số họ đủ cho mình đo ván." Quân nhìn xem thể trạng cao lớn của từng anh công an, tự mình biết mình.
…
Lần lượt từng món đồ được đặt lên bàn. Chiếc điện thoại, ví tiền, một bao thuốc lá.
Vẻ mặt Đại mất ánh sáng, tuyệt vọng. Với những tội trạng mà mình gây ra, đủ để kết án tử hình. Mình đã thay anh Kiên làm quá nhiều việc ác rồi.
Nhờ có đặc tính giảm 30% độ mệt khi chạy, tốc độ của Quân nhanh hơn hẳn, và cậu cảm thấy mình vẫn còn khá nhiều sức lực. Nhưng nhiêu đó vẫn chưa đủ chạy thoát khỏi xe công an.
Ba rẽ bảy ngoặt, Quân chịu khó bịt mũi, chui vào một chiếc thùng rác. May mà không gian bên trong đủ để chứa đựng thân thể của cậu.
Trong lúc lục soát địa hình xung quanh, một viên cảnh sát ra hiệu với đồng đội của mình. 'Thấy gì kia không?'
Hai bên rượt đuổi trong một khoảng thời gian ngắn, hai bên vẫn tồn tại một khoảng cách đáng kể. Hai viên cảnh sát chạy bộ vì không đuổi kịp, đã giao lại nhiệm vụ này cho hai anh điều khiển xe cảnh sát.
"Hừ." Năm hừ lạnh một tiếng, bắt cốc nước uống một hơi. Sau đó anh ta suy nghĩ đến điều gì, mở miệng: "Còn thằng Quân thì sao?"
"Được, anh đi đi." Kiên hài lòng, cười tủm tỉm.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.