Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 80: Thanh Tâm trở về.
Vậy mà muốn đấm người?
Ông có thể tôn trọng danh dự của kẻ chạy nợ được không? Ra ngoài đói quá hai ngày đã về rồi à?
Cầm trong tay cục tiền dày như viên gạch, Bùi Kiên trợn to mắt sờ nắn xoa xuýt hôn lên đó. Đang mải mê với cục tiền của mình, Bùi Kiên nghe thấy tiếng nước chảy như có ai tắm. Quay ra nhìn ngoài cửa chính điện thì hắn trợn to mắt.
…
Pơ phệch! (đọc tại Qidian-VP.com)
Còn cậy miệng về cái gì thì chỉ ông ta biết được.
Chột dạ, Bùi Kiên thấy Thanh Tâm vào chùa đứng gần quan sát hắn tu luyện cũng mặc không quan tâm.
Hai ngày sau Bùi Kiên không biết vì cái lý do gì đi ra khỏi chùa. Sau khi làm cái việc gì gì mơ hồ không nhớ rõ, Bùi Kiên trở về.
Có kẻ nào đó sáng sớm ngủ mơ gào thét, ông ta mò sang xem mà thôi.
Bùi Kiên cảm thấy lão lừa trọc đi một vòng về miệng lưỡi vẫn thế, ra xã hội không học được gì hay.
“Khó.”
Vì câu nói này, hai người họ không nói chuyện đến tối.
Bỏ qua một bên tại sao ngoài chính điện lại có cái suối, Bùi Kiên cười hê hê vứt cục tiền chạy tới xem.
Lại còn muốn đấm ông ta?
Từ sự tôn trọng đối với nhân vật thiết lập, Thanh Tâm mở miệng hỏi:
Cái giọng nói này không sai, chứng tỏ hai ngày vừa rồi Thanh Tâm ăn uống cũng đủ. Bùi Kiên đánh giá trên dưới ông bạn già trả lời: (đọc tại Qidian-VP.com)
…
Nghe nói chiều hôm trước, Trần Hồng Bàng được Trần Hồng Bang đưa đi gặp thằng cháu đang học sĩ quan chuyên nghiệp, sau đó đặt vé máy bay vào thành cổ, dự định lên cao điểm ở biên giới phía bắc, còn kịp vào chiến trường tây nam cũ hay không thì không biết.
Ồ đúng, giấu sau tượng phật để đó các ngài canh giữ hộ cho, đảm bảo sâu bọ không thể ngờ tới được!
Thanh Tâm thở dài đánh giá.
Hắn thấy gì?
Sau một hồi vùng vằng đưa đẩy tiền nong, mãi Hồng Tuấn mới nhận lấy, đến lúc này Bùi Kiên nghe được tin tức về người bệnh hôm qua. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trần Hống Tuấn nói bác mình viết di chúc, nói lời nhắn nhủ đã xong xuôi rồi, còn nói c·hết ở đâu thì chôn ở đó, miễn trên đất Đại Nam là được. Tất nhiên sau đó Trần Hồng Bang thật chôn cha tại chỗ hay không thì không biết được.
Mả mịa nó, Thanh Tâm đang khom người nhặt cục tiền của hắn.
Dù không cử động được, nhưng tâm linh tổn thương sâu sắc làm Bùi Kiên vượt qua được rào cản của quy tắc, hắn giơ tay đấm Thanh Tâm.
Năm ngày thì kịp làm sao được, ông ta lấy đâu ra mà trả? Hay ông ta ngửi được mùi tiền nên mò về?
Trong giọng nói tràn đầy bất lực, Bùi Kiên bất bình nhìn Thanh Tâm cầm cục tiền lên, đi trước mặt hắn đắc ý.
Nà ní?
“Tên c·h·ó c·hết này nhận ra cái gì sao? Sao bỗng dưng đề phòng ghê gớm đến vậy?”
Nói một câu đánh giá trong lòng, Thanh Tâm tiếp tục chủ đề lúc trưa, ông ta cùng bà Loan xem một bộ phim truyền hình lãng mạn đang chiếu, hai người vừa xem vừa bình luận vui vẻ.
Quả thật rất uy tín, Bùi Kiên mở bọc thuốc ra thấy màu sắc kiểu dáng khác hoàn toàn khi mua ngoài chợ. Viện đông y của q·uân đ·ội cơ mà, không cần phải đẵn đo. Sau đó nguồn hàng này nhờ Hồng Tuấn sẽ còn đảm bảo kéo dài được, tiền hiện tại Bùi Kiên không thiếu.
“Đàn ông quả nhiên là một lũ không có trách nhiệm!”
Hắn thấy gì?
Đứng ở cổng chùa, Thanh Tâm tay chắp lại như van xin, còn tên Dự khi thì chỉ trỏ, khi thì túm cổ áo.
Bùi Kiên nheo mắt nhìn một lượt rồi méo uống.
Hết cách, lại bực mình, Thanh Tâm bặm môi đến tí thì rơi bộ râu ra khỏi cằm. Đỡ lấy bộ râu, ông ta nát óc suy nghĩ cách cậy miệng của Bùi Kiên.
Nhìn người phụ nữ ngoài năm mươi, khuôn mặt thể hiện tuổi trẻ cũng có tư sắc, mặc một bộ quần áo giản dị. Thanh Tâm thương tâm cho tấm lòng của người phụ nữ này.
…
Lão tặc này chắc chắn ngửi thấy mùi tiền rồi!
Hiện tại tu luyện một thân bản lĩnh, dăm bữa nửa năm bay vù một cái về nhà sao mà oai phong lẫm liệt. Đến lúc đó trả gốc là được rồi, bọn đòi nợ mà đòi tiền lãi, mỗi thằng nửa cái đấm xong chuyện.
“KHÔNG, KHÔNG, KHÔNG ĐƯỢC…”
Đầu giờ chiều Bùi Kiên về tới chùa.
Bưu kiện là các vị thuốc của phương thuốc “Bát trân thang” nguồn gốc uy tín, nghe nói xuất xứ từ viện đông y cổ truyền q·uân đ·ội.
Nhưng thôi, biết về là được rồi.
“Con lừa trọc, hai ngày này không có ta ở đây, ăn uống đầy đủ chứ?”
Thanh Tâm cười ha hả: “Đi lòng vòng một hồi mà thôi, ở đây mùi thúi thum thủm, đi vài vòng hít thở khí trời!”
Chạy cái biệt tích cơ mà?
Thanh Tâm đang ngồi trong quán bà Loan, nhìn hai người cười cười nói nói, thậm chí bà Loan hôm nay còn có vẻ thẹn thùng, rất dễ nhìn ra được tình cảm hai người đang rất tốt.
Sau đó nguyên buổi tối hôm ấy kịch bản vẫn vậy, chỉ là Bùi Kiên vui mừng phát hiện bản thân đã tới trung kỳ của luyện thể cảnh bậc 4.
Nhìn cảnh này Bùi Kiên nổi giận, hắn nổi điên lao tới ngăn cản. Lần này cũng như lần trước, Bùi Kiên chạy mãi cũng không tới nơi, hoảng hốt hắn gào lên:
“Muốn biết chỗ giấu tiền ư, không có cửa đâu.”
Thanh Tâm cảm giác thế này mới đúng mới phải, nhiệt tình quá người ta nghi ngờ, mọi việc cần từ từ không thể vội vàng được.
Nhìn Bùi Kiên cuộn mình trong góc giường ôm đôi mắt tím khóc lóc, miệng thì không quên lẩm bẩm chửi rủa, thanh Tâm nhéch mép đi ra ngoài.
Cảnh tượng con nợ bị đòi tiền diễn tả không thiếu phân đoạn nào. (đọc tại Qidian-VP.com)
Từ sự tôn trọng cái đạo lý: “Đàn ông phải có tiền trong người”. Hắn nhìn quanh không thấy Thanh Tâm đâu liền mò lên chính điện.
Đấm liền hai cái.
Sau đó cả buổi tối họ không nói chuyện.
Bùi Kiên nghe loáng thoáng được câu:” …Sau năm ngày phải trả…”
“Không có kẻ đớp tranh tất nhiên ăn uống đủ. Hôm trước ông đi đâu?”
Đêm qua vắt tay lên trán suy nghĩ nên gọi về nhà chưa? Hiện tại tiền nong khá là dủng dỉnh rồi. Nghĩ lấy một hồi thì lại thôi, giấy tờ của hắn đang mất hết, thẻ ngân hàng cũng chưa có, gửi về cũng không gửi về được.
Nữ thần đang tắm trong một khe suối trong vắt, khung cảnh hữu tình. Bên dưới mặt nước thân thể mềm mại mơ hồ vì bị sóng nước làm không rõ.
Trở về tới cổng, Bùi Kiên giật mình trong lòng.
Sáng hôm sau Bùi Kiên tiếp tục tu luyện.
Biết đối mặt hiện thực mới tốt, còn hơn mình khi trước chạy một cái thực sự biệt tích thật.
Mang lòng đề phòng, Bùi Kiên tuyệt nhiên không uống một giọt, nhưng mà cơm canh ăn không trượt miếng nào. Ăn xong tự giác bê mâm đi rửa, tuyệt đối không để ai đó có cơ hội mở miệng.
Gật gù đề cao nhân phẩm của Thanh Tâm lên một bậc, Bùi Kiên đi vào chùa giấu tiền. Lần trước có thể giấu dưới gối vì tập tiền mỏng, lần này dày như cục gạch cần phải tìm chỗ giấu kỹ hơn.
Đến trưa, Thanh Tâm lại chuẩn bị một mâm cơm đầy đủ, lần này đổi sang rượu.
Bùi Kiên vừa gào thét vừa chạy nhưng mãi không tới được chỗ nữ thần. Đúng lúc này trong không gian vang lên tiếng mở cửa, Bùi Kiên giật mình quay lại nhìn.
“Ịch ẹ nó huhuhu…ịch ẹ nó…”
“Mịa nó, múc múc múc…hê hê hê… húp húp húp…”
Haha! Non!
Thiên tượng ngày hôm đó quá ghê gớm, mà y đạo của Bùi Kiên cũng quá thần kỳ. Ba người nhà Trần Hồng không hề nghi ngờ lời nhắc nhở của Bùi Kiên, rằng Trần Hồng Bàng chỉ còn ba ngày để sống khỏe mạnh.
Vừa lẩm bẩm vừa rửa bát, Bùi Kiên vì nhìn ra kế hoạch của ai đó mà rất đắc ý.
Buổi chiều khi Bùi Kiên đang ngồi ở sân tu luyện, hắn thấy Thanh Tâm vội vàng ra ngoài. Tò mò hắn theo sau ngó ra thì thấy ông ta đang nói chuyện với tên Dự con bà Đoàn.
Đến gần trưa thì Hồng Tuấn mang đến một tin tức cùng một bưu kiện:
Sau khi Bùi Kiên lúi húi giấu tiền xong, vừa bước ra khỏi cửa chính điện thì Thanh Tâm cũng vừa về.
Hết cách, Thanh Tâm mò ra quán bà Loan.
C·h·ó không sủa là c·h·ó cắn người!
Hắn thấy gì?
… (đọc tại Qidian-VP.com)
Chương 80: Thanh Tâm trở về.
…
Khá lắm!
Lâu như vậy bởi vì hắn không nỡ từ chối bữa cơm của Hồng Tuấn, tuyệt đối không phải nghe được việc ăn thịt dê chín món, cũng không phải hắn lười nấu cơm.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.