Phong Hỏa đế quốc là một đại quốc rộng lớn. Tương truyền từ thủa khai thiên lập địa, vùng đất này chỉ có gió và lửa, không một giống loài nào có thể tồn tại. Thế rồi một ngày, trên bầu trời xuất hiện một con chim phượng hoàng khổng lồ bay qua. Chim phượng hoàng nhận ra vùng đất bên dưới có một thứ dị hỏa cực kỳ khủng kh·iếp.
Phượng hoàng biết, đây chính là cơ hội để nó “dục hỏa trùng sinh” bèn lao xuống thôn phệ thứ dị hỏa đáng sợ kia. Sau khi dị hỏa bị thôn phệ, phượng hoàng liền đó c·hết đi. Thân xác khổng lồ của nó rơi xuống, phủ lên vùng đất này rồi b·ốc c·háy qua hàng ngàn năm.
Vài ngàn năm sau, ngọn lửa từ thân xác phượng hoàng tắt ngấm, từ trong đống tro tàn, con phượng hoàng kia trùng sinh, bay thẳng lên trời. Kể từ đó, vùng đất Phong Hỏa này trở nên trù phú và màu mỡ, linh khí cực thịnh.
Vị Chân Tiên đầu tiên của Tiên Gia Kiếm đã chiếm lấy vùng đất này, lập nên Phong Hỏa đế quốc và đặt tên kinh đô là Phượng Hoàng Đô. Kinh đô này nằm tại vị trí ngày trước là trái tim của phượng hoàng. Các đời hoàng đế của Phong Hỏa đế quốc đều được Tiên Gia Kiếm sắc phong chứ không phải cha truyền con nối. Cao tầng Tiên Gia Kiếm muốn như vậy để dễ bề quản lý và luôn duy trì được trạng thái cực thịnh của Phong Hỏa đế quốc. Tiên Gia Kiếm cũng áp dụng chế độ này với Nguyệt Ảnh đế quốc.
Bạch Như Sương và Kim Thiềm Tử tới gần Phượng Hoàng Đô thì cũng không có đi thẳng vào thành mà lại chọn đáp xuống một thị trấn cách đó không xa. Cả hai đi bộ vào thị trấn như những người dân bình thường.
“Sư phụ, đây là nơi nào?”
“Đây là thị trấn có tên Phượng Nhãn”
“Chúng ta đến đây có việc sao?”
“Đúng vậy, để có thể trở thành môn khách của Tiên Gia Kiếm, chúng ta cần một danh phận”
“Danh phận gì thưa sư phụ?”
“Loài người gọi đó là nguồn gốc rõ ràng.”
Kim Thiềm Tử im lặng, nguồn gốc của hắn là một con cóc còn sư phụ hắn là một con hồ ly.
“Khi ta còn là Yêu Đế, mạng lưới tình báo được xây dựng khắp tam châu. Nơi chúng ta đến là một trong những cơ sở tình báo ngày trước”
Bạch Như Sương giải thích.
Kim Thiềm Tử cũng không có hỏi thêm điều gì nữa, chỉ im lặng đi theo Bạch Như Sương.
Phượng Nhãn là một thị trấn khá sầm uất với hàng hàng lớp lớp nhà cửa nối tiếp nhau, cửa hàng cửa hiệu đan xen, biểu hiện của sự phồn thịnh.
Như Sương dẫn Kim Thiềm Tử đi tới một tửu lầu khá lớn có tên “Bạch Tửu Lầu” nằm ở trung tâm thị trấn. Cả hai bước vào bên trong, tên phục vụ thấy khách vội vã chạy ra đon đả mời cả hai vào bàn. Những nam nhân bên trong tửu lầu đều đổ dồn ánh mắt về phía Bạch Như Sương.
Sau khi cả hai đã ngồi vào một bàn ở gần quầy, gã phục vụ đon đả nhìn Kim Thiềm Tử: “Quý khách chắc ở phương xa mới đến đây, chắc chắn phải thử đặc sản bạch tửu của chúng tôi rồi”
Kim Thiềm Tử thấy gã phục vụ hướng đến mình thì ngơ ngác không hiểu gì. Bạch Như Sương ngay lập tức lên tiếng: “Bạch tửu có những loại gì?”
“Bạch tửu trắng như sữa, mùi thơm như trầm hương, là mỹ vị trong nhân gian. Chỗ này có 3 loại bạch tửu. Loại ngâm 20 năm, 50 năm và 100 năm. Quý khách muốn dùng loại nào?”
“Lại đây!”
Như Sương ngoắc tay với gã phục vụ. Hắn sững lại rồi từ từ ghé tai xuống.
“Lấy cho ta 9 bình 1000 năm tuổi!”
Gã phục vụ nghe vậy khuôn mặt chợt nhăn lại, khẽ lui về sau, nhìn Bạch Như Sương rồi lại nhìn Kim Thiềm Tử, đoạn khẽ nói: “Xin quý khách đợi một chút!”
Sau đó gã đi nhanh ra phía cửa sau quầy…
Chừng một lúc sau, từ cánh của sau quầy, một người phụ nữ trung tuổi, mặt hoa da phấn, trang phục sang trọng bước nhanh về phía Bạch Như Sương.
“Em họ! Đã lâu không gặp, em làm cho ta lo lắng quá!”
Người phụ nữ bước ra, tiến tới chỗ Bạch Như Sương. Gần như toàn bộ thực khách trong tửu lầu đều đồng loạt đứng lên, khẽ cúi đầu hô: “Chị Bạch!”. Có vẻ người phụ nữ này rất có vai vế tại Phượng Nhãn.
Nhưng mà bà ta không quan tâm những thực khách xung quanh, một đường chạy về phía Bạch Như Sương, thiếu điều ôm chầm lấy. Điều này khiến cho một vài vị khách quý cảm thấy khó chịu. Bọn họ dù gì cũng là những người có vai vế, lại không được “chị Bạch” đáp lễ. Tuy vậy, sau khi nghe chị Bạch thốt lên hai tiếng em họ, mọi người đều nghĩ rằng hai người kia là họ hàng và lâu rồi mới được gặp nhau.
“Ài..ài…mọi người xin thứ lỗi cho ta. Đây là cô em họ của ta, lâu lắm rồi mới gặp lại. Hôm nay vui, Bạch Tửu Lầu liền miễn phí cho các vị bạch tửu loại 100 năm”
Chị Bạch đon đả thông báo khiến cho toàn bộ thực khách bên trong ồ lên vui mừng, không khí hết sức phấn khởi.
“Em họ, mau theo ta xuống nhà dưới. Lâu rồi không gặp, phải trò chuyện thật nhiều”
“Đi thôi chị họ!”
Bạch Như Sương mỉm cười, xoay người bước theo chị Bạch, Kim Thiềm Tử cũng cun cút đi theo, thỉnh thoảng đảo mắt quan sát xung quanh…
Chị Bạch dẫn 2 người đi vào một căn phòng sâu bên trong tửu lầu, sau khi dặn dò thuộc hạ không để ai vào rồi đóng cửa lại, bà ta lập tức quỳ mọp xuống, xúc động: “Thuộc hạ tham kiến Yêu Đế!”
Bạch Như Sương đi đến ngồi lên chiếc ghế giữa phòng, nhìn thuộc hạ rồi gật đầu nói: “Đứng lên đi!”
Chị Bạch không đứng lên, vẫn quỳ lạy ở đó, khuôn mặt chạm đất, lí nhí: “Thuộc hạ không dám!”
“Mau đứng lên!”
Như Sương hắng giọng, khí chất tỏa ra chính xác là của một bậc đế vương khiến cho Kim Thiềm Tử có chút lạnh sống lưng. Cái thái độ này, lần đầu tiên hắn thấy.
“Vâng!”
Chị Bạch dập đầu mấy cái rồi chậm chạp đứng lên, đoạn nói: “Chúng thuộc hạ mong người như nắng hạn mong mưa. Chẳng hay thời gian qua người thế nào?”
“Số ta chưa tận”
Như Sương đáp lại
“Chúng thuộc hạ biết điều đó!”
Chị Bạch đáp lại.
Kim Thiềm Tử cảm thấy ngạc nhiên khi chị Bạch nói ra điều đó. Tin tức Yêu Đế bị Long Quân tiêu diệt khắp cả tam châu ai ai cũng rõ vậy mà người thuộc hạ này lại biết chủ nhân của mình còn sống. Rốt cục là tại sao bà ta lại biết?
“Ta cần một danh phận để vào làm môn khách của Tiên Gia Kiếm. Ngươi hãy chuẩn bị gấp.”
Bạch Như Sương thông báo
“Thuộc hạ làm ngay!”
“Làm cho cả hắn nữa. Hắn ta sẽ là em họ ta. Bọn ta sẽ là họ hàng xa của ngươi. Còn chuyện ta xuất hiện trở lại, không được tiết lộ ra ngoài cho bất cứ ai”
“Vâng thưa chủ nhân!”
Chị Bạch nói rồi thi lễ, đoạn lui nhanh ra ngoài, lập tức đi làm việc.
Khi bà ta ra khỏi phòng, Kim Thiềm Tử ngồi xuống bên cạnh Bạch Như Sương, hắn thắc mắc: “Làm sao bà ta biết sư phụ vẫn còn sống?”
Bạch Như Sương nhìn hắn, mỉm cười: “Tất cả những người nằm trong mạng lưới tình báo của ta đều có một loại trùng trong cơ thể. Con trùng này được gọi là Tử Trùng. Nếu ta c·hết thì bọn họ cũng sẽ c·hết theo”
“À!” Kim Thiềm Tử à lên, hắn đã rõ ràng. Nếu năm xưa Yêu Đế thật sự vong mạng thì toàn bộ đám thuộc hạ trong mạng lưới tình báo sẽ lập tức đi theo. Họ biết Yêu Đế còn sống bởi vì họ vẫn chưa c·hết.
“Nhân loại và quỷ tộc không thể tin tưởng được, bởi vậy ta phải dùng tử trùng phòng trường hợp bọn chúng bán rẻ ta”
Bạch Như Sương giải thích khi thấy ánh mắt có phần ái ngại của Kim Thiềm Tử. Hắn lo lắng, liệu Yêu Đế có sử dụng tử trùng đối với mình hay không nhưng lại không dám nói ra. Với kinh nghiệm của mình, Như Sương chỉ liếc qua là biết hắn đang nghĩ gì, nàng liền trấn an:
“Ngươi chớ có lo, ta không dùng loại trùng này lên yêu tộc bởi nó vô tác dụng. Loại trùng này là bí thuật của yêu tộc, chỉ có hiệu quả trên quỷ tộc và nhân loại.”
Nghe nói vậy, Kim Thiềm Tử lập tức thở phào nhẹ nhõm, gánh nặng trong lòng được cởi bỏ.
Sau đó, Bạch Như Sương bắt đầu truyền lại những kinh nghiệm của mình cho Kim Thiềm Tử đồng thời đánh giá lại quá trình tu luyện của hắn mấy ngày qua.
Kim Thiềm Tử không giấu diếm điều gì, bèn kể lại quá trình mình thực hiện nhiệm vụ mà sư phụ giao phó. Hắn cũng kể cho Bạch Như Sương về chuyện trùng kích 8 cung bát quái.
Bạch Như Sương nghe xong liền vận khí, phóng ra 8 cung. Từ sau lưng nàng, 8 quẻ bát quái hiện ra thành một vòng thần hoàn. Kim Thiềm Tử nhìn thấy thì vô cùng ngạc nhiên, 8 cung của Bạch Như Sương có màu trắng giống hệt hắn. Xem ra sư phụ cũng đã biết về việc phải gia cố 8 cung mệnh.
“Hóa ra là có thể tiếp tục thanh tẩy 8 cung. Ngày trước ta phát hiện ra nhưng 8 cung chỉ thanh tẩy sang màu trắng ngà, không ngờ còn có thể tiếp tục gia cố thêm 2 tầng nữa”
“Đúng thế thưa sư phụ, 8 cung mệnh này nếu được trùng kích thành màu vàng kim thì mới đạt tới đỉnh cao. Sư phụ khất sỹ nói cho đồ đệ như vậy”
Hắn nói, giọng điệu rất hâm mộ khi nhắc đến vị sư phụ bí ẩn.
Bạch Như Sương trầm ngâm. Trước đây khi bắt đầu con đường tu luyện, nàng phát hiện ra một tài liệu cổ xưa có ghi lại, cung mệnh có thể cải tạo nhưng mà không rõ ràng và chi tiết. Bạch Như Sương cải tạo cung mệnh có màu trắng ngà mà đã mạnh gấp đôi đối thủ cùng cấp. Nhưng mà sau đó, nàng có rót bao nhiêu yêu khí để tiếp tục trùng kích cung mệnh thì nó vẫn không suy chuyển nên Bạch Như Sương nghĩ rằng nó đã đạt đến cấp độ cao nhất, cho đến khi nghe Kim Thiềm Tử nói…
“Khất sỹ này là ai? Hắn có thể điểm hóa yêu thú, biết được cung mệnh phải trải qua nhiều lần gia cố mới đạt đỉnh cao. Xưa nay để điểm hóa được yêu thú thì Thánh Đế không được, Địa Tiên cũng không mà chắc chắn phải là phải Chân Tiên. Một Chân Tiên bí ẩn? Không đúng, xưa nay Thiên Chiếu ban xuống, cả tam châu đều rõ ràng. Bao nhiêu năm qua không có một vị Chân Tiên nào xuất hiện. Vậy thì khất sỹ này là tồn tại như thế nào? Hay là hắn từ Thiên Cung?”
Bạch Như Sương nhăn trán suy nghĩ, giờ đây nàng tin vào sự tồn tại của vị khất sỹ mà lúc đầu mình còn cười nhạo Kim Thiềm Tử.
“Sư phụ khất sỹ của ngươi còn nói gì nữa, kể ta nghe”
Lúc này Bạch Như Sương không giấu nổi sự tò mò, bèn hỏi, thái độ vô cùng háo hức
“Người bảo nếu muốn tu hành thì nên về Bách Yêu Châu còn bằng không thì lên Thất Sơn Phái”
“Thất Sơn Phái là ở đâu?” Bạch Như Sương nghi hoặc. Nàng ở tam giới cả ngàn năm nay, chưa bao giờ nghe tới Thất Sơn Phái. Trước đây cũng không thấy bất cứ ai nói đến cái tên này.
“Đệ tử cũng không rõ, chỉ thấy sư phụ bảo vậy rồi còn nói khi nào có duyên sẽ gặp lại”
Kim Thiềm Tử trả lời.
Bạch Như Sương trùng xuống, trong lòng hiện lên mấy sự lo lắng. Một tồn tại như vậy đi lại ở Tam Châu mà không có bất cứ một thông tin gì khiến cho nàng lo lắng. Bạch Như Sương không rõ đó có phải là một nguy cơ đối với bản thân mình, đối với kế hoạch lớn lao mà nàng đang bắt tay vào thực hiện hay không.
Nếu theo lời kể của Kim Thiềm Tử thì đó là một ngọn núi sừng sững, chắn ngang con đường của nàng. Bạch Như Sương mơ hồ nghĩ tới Thiên Cung. Phải chăng bọn chúng đã cử người xuống tìm tung tích của mình? Hay Thiên Cung biết nàng chưa c·hết?
“Sư phụ sao vậy?”
Kim Thiềm Tử thấy sắc mặt Bạch Như Sương biến đổi thì liền lên tiếng hỏi.
“Không có gì, ta chỉ suy nghĩ một chút!” nàng đáp rồi lấy lại vẻ cô ngạo như bình thường.
Lúc này, chị Bạch từ bên ngoài bước vào, trên tay cầm hai phong thư. Tiến tới bên cạnh Bạch Như Sương, chị Bạch quỳ xuống, cung kính dâng lên trước mặt.
“Giấy tờ người cần, thuộc hạ đã chuẩn bị”
Bạch Như Sương cầm 2 phong thư, mở ra xem. Bên trong mỗi phong thư có một lệnh bài chứng nhận của gia tộc họ Bạch ở trấn Phượng Nhãn.
Với những người ở Phượng Nhãn hay là kinh đô Phượng Hoàng, gia tộc họ Bạch ở Phượng Nhãn vốn có nhiều tiếng tăm. Gia tộc họ Bạch có nhiều đời làm ăn với Phong Hỏa đế quốc, có thể nói là rất uy tín.
“Bạch Hào là tên của ngươi, còn ta là Bạch Uyên. Trước mắt mọi người, ngươi là em họ của ta, nhớ cho kỹ”
Như Sương ném cho hắn lệnh bài. Kim Thiềm Tử mở ra xem, trên đó có khắc gia huy của Bạch gia và tên Bạch Hào cùng một số thông tin cá nhân và đương nhiên đó là ngụy tạo. Kim Thiềm Tử suy nghĩ trong đầu, đoán rằng Bạch gia này chắc hẳn là do sư phụ lập nên
“Ngươi ngồi xuống, kể ta nghe về tình hình hiện tại” Bạch Như Sương cất lệnh bài rồi nói với chị Bạch
“Vâng thưa chủ nhân. Người muốn biết tình hình gì?”
“Ngươi tóm tắt cho ta thời điểm tam châu sau đại chiến năm đó”
Chị Bạch gật nhẹ đầu rồi ánh mắt quét qua Kim Thiềm Tử, đoạn bắt đầu kể:
“Nam Nhân Châu hiện nay vẫn là 3 thế lực lớn gồm Tiên Gia Kiếm, Cửu Long Môn, Thiên Môn đạo. Chưởng môn Tiên Gia Kiếm là Gia Huân nghe nói đang bế quan trùng kích lên Thánh Đế”
“Thú vị! Thằng nhóc Gia Huân này cũng có bản lãnh” nghe cái tên này, Bạch Như Sương gật gù. Chưởng môn tiền nhiệm cũng là cha của Gia Huân là Gia Tuấn, một trong những Thánh Đế tham gia “Đồ Đế Đại Chiến” đ·ã c·hết dưới móng vuốt của Bạch Như Sương.
Nàng nhớ lại, hắn thân chinh dẫn hàng trăm cường giả Thánh Đế, Thánh Vương của Tiên Gia Kiếm, xông thẳng vào đại doanh của Yêu Đế. Một trận huyết chiến đã diễn ra long trời lở đất, kết cục, Gia Tuấn cùng toàn bộ cường giả đi theo không còn ai trở về. Đến xác cũng không còn một miếng…
“Sau Đồ Đế Đại Chiến, Tam Châu gần như không còn bóng dáng của Thánh Đế bởi vậy nếu Gia Huân bế quan thành công thì sẽ là một sự kiện lớn của Nam Nhân Châu.”
Chị Bạch nói
“Vậy 2 phái kia thì sao?”
Bạch Như Sương hỏi tiếp
“Cửu Long Môn và Thiên Môn Đạo tất nhiên là không chịu ngồi yên. Theo thông tin thuộc hạ nắm được, họ cũng dốc nhiều tài lực để bồi dưỡng cho Triệu Ân, trưởng nam của môn chủ Cửu Long Môn và Vương Lý, cháu nội của chưởng môn Thiên Môn Đạo. Cả hai nhân vật này đều là tuổi trẻ tài cao, có lẽ cũng ngấp nghé ngưỡng cửa Thánh Đế”
“Có ý tứ! Năm đó không nhờ ta một trận diệt gần như sạch sẽ các Thánh Đế, sau đó lại bị Thiên Cung đánh tan thì chắc hẳn bọn chúng không có không gian mà phát triển mạnh như vậy. Ta vắng mặt mới mấy chục năm mà nhân tài đã xuất hiện lớp lớp”
“Tiên Gia Kiếm còn có một nhân vật nữa cũng cần phải lưu ý, đó là Gia Linh, con gái Gia Huân. Cô ta còn trẻ, mới tu hành vài chục năm, tu vi cũng đã là Thánh Vương Địa Giai rồi.”
“Xem ra bọn trẻ thời nay cũng quá kinh khủng đấy chứ!”
“Lý do là không còn hoặc có rất ít Thánh Đế cạnh tranh cùng bọn họ. Thứ nữa là hình như mỗi môn phái đều có bí ẩn riêng. Thuộc hạ nghe nói, Tiên Gia Kiếm ngày trước có chiếm được một bảo vật gì đó từ Thiên Cung. Cái này chắc hẳn có liên quan đến việc tu vi lớp trẻ Tiên Gia Kiếm bỗng nhiên tăng mạnh, vượt trội hơn hẳn 2 thế lực còn lại”
Chị Bạch giải thích
“Vậy còn yêu tộc và quỷ tộc thì sao?”
“Từ sau khi người không xuất hiện, tin tức từ quỷ tộc và yêu tộc cũng rất hạn chế, thuộc hạ chỉ nghe loáng thoáng rằng hậu duệ của Mộc Đế Quỷ Xương Cuồng đang nổi lên ở Quỷ Thường Châu còn Bách Yêu Châu thì rất nhiều thế lực muốn thống nhất yêu tộc.”
“Hậu duệ của Mộc Đế ư?” Bạch Như Sương trầm giọng
“Thưa vâng, nghe nói đó là một gốc bách hợp thành đạo ngay trên phát tích của Mộc Đế nên tự nhận mình là hậu duệ của Quỷ Xương Cuồng, xưng là Bách Hợp Quỷ Mẫu.”
“Bách Hợp Quỷ Mẫu? Ta chưa nghe tới cái tên này bao giờ”
Bạch Như Sương nhăn trán suy nghĩ rồi lắc đầu nói
“Nhân vật này cũng chỉ mới xuất hiện sau khi chủ nhân biến mất. Theo đồn thổi thì Bách Hợp Quỷ Mẫu đã đạt đến tu vi Quỷ Đế Huyền Giai”
Nghe chị Bạch nói, Bạch Như Sương khuôn mặt khẽ động. Nàng chỉ biến mất mấy chục năm mà những chuyện chấn động như vậy đã xảy ra. Quỷ Đế Huyền Giai, tương đương với Thánh Đế Huyền Giai của nhân loại và Yêu Đế Huyền Giai của yêu tộc.
Trong thời đại sau đại chiến hồ Lãng Bạc, tu vi như vậy có thể nói là quá mức dọa người. Phải biết là phần lớn những cường giả đế cấp đều đã bị g·iết trong Đồ Đế Đại Chiến. Số ít ỏi còn lại đều trọng thương, phải mất vài trăm năm mới có thể khôi phục nguyên khí.
Năm đó, nàng bày kế tính toán vô cùng tinh vi, lấy một miếng mồi ngon ra dụ, khiến cho toàn bộ cường giả đế cấp ở tam châu đều cấp tốc ra chiến trường hòng chiếm tiện nghi, nhờ đó một trận quét ngang, tắm máu các cường giả Vô Cực Cảnh.
“Thôi được rồi!”
Bạch Như Sương gật đầu rồi phẩy tay: “Ngươi đi ra sắp xếp chỗ nghỉ cho hắn, ngày mai chúng ta sẽ lên đường tới Phượng Hoàng Đô. Tranh thủ thời gian chưa diễn ra tuyển mộ để ta đi xem Phượng Hoàng Đô có còn sầm uất như ngày trước hay không”
Bạch Như Sương phân phó, Kim Thiềm Tử biết ý liền đứng lên, theo chị Bạch đi ra ngoài…
0