0
Bên trong một mật thất dưới lòng đất Tiên Gia Kiếm. Gia Linh quỳ dưới nền đá lạnh, xung quanh là các trưởng lão đứng đầu tông môn, bọn họ cũng quỳ mọp, thân thể thỉnh thoảng run lên.
Tất cả đều hướng về phía một cỗ quan tài cổ bằng đá trắng, được điêu khắc cực kỳ tinh xảo với những họa tiết xưa cũ. Khí lạnh từ cỗ quan tài tỏa ra rét thấu xương. Những ngọn đuốc leo lét, bập bùng cháy xung quanh càng khiến cảnh vật trở nên ma mị.
Kẹt..kẹt…kẹt…!
Nắp quan tài đá mở ra, bay lên rồi nhẹ nhàng hạ xuống bên cạnh. Từ bên trong, một cơ thể từ từ trồi lên. Đó tựa như một cỗ t·hi t·hể đã héo queo, chỉ còn mỗi da bọc xương. Cỗ t·hi t·hể này mặc một bộ hoàng y dành cho bậc đế vương, được thêu thùa họa tiết rồng phượng rất tinh xảo. Khuôn mặt cỗ t·hi t·hể teo tóp, hai hốc mắt sâu hoắm. Trên đầu cỗ t·hi t·hể đội một chiếc mũ lông phượng sang trọng, cùng tông màu với quần áo.
Không khí lúc này căng như dây đàn, không ai dám thở một câu nào.
Đột nhiên cỗ t·hi t·hể mở to mắt, trừng trừng nhìn xuống Gia Linh cùng đám trưởng lão đang quỳ mọp trước mặt. Hóa ra là một ông lão còn sống. Khi lão già mở to mắt, một luồng uy áp cực kỳ khủng bố tràn ra xung quanh, khiến cho toàn bộ những người dưới kia giống như bị ai đó b·óp c·ổ.
Lão già đưa mắt nhìn một lượt rồi từ từ bay khỏi áo quan, đáp xuống trước mặt Gia Linh. Tim cô nàng đập mạnh, máu trong người như đông cứng lại
“Có chiến ý là tốt nhưng mà hành động ngu ngốc, làm mất đi uy danh của Tiên Gia Kiếm!”
Giọng nói của lão già vang lên, thanh âm nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa những hơi thở cổ xưa, lạnh lẽo.
“Xin lão tổ trừng phạt!”
Gia Linh lí nhí nói, trước uy áp khổng lồ, nàng lúc này giống như một con gián bị đè dẹp lép.
“Mong đại lão tổ tha cho tiểu thư!”
Đám trưởng lão đồng thanh hô.
“Câm!”
Lão tổ kia nói mà môi không hấp háy, âm ba tràn ra khiến đám trưởng lão như muốn bị hất ra ngoài.
“Con nghĩ rằng mình được tông môn ưu ái nên muốn làm gì thì làm hay sao? Song Lân Chiến Xa là báu vật trấn phái, con nghĩ mình định làm gì?”
Lão tổ kia nhìn xuống Gia Linh đang quỳ mọp, chất vấn.
“Trong lúc cấp bách, Gia Linh không suy nghĩ được nhiều, chỉ muốn chiến thắng…”
“Ngựa non háu đá!”
Lão tổ buông một câu
“Gia Linh biết tội, xin lão tổ trừng phạt”
“Con có biết Tiên Gia Kiếm vì sao bồi dưỡng con mà không phải là các anh chị em khác?”
“Con biết!”
Gia Linh lí nhí
“Biết mà lại hành động lỗ mãng, không suy sau tính trước. Nếu ta không kịp thời cưỡng lại Thiên Đọa mà ra tay thì Tiên Gia Kiếm chẳng những đánh mất Song Lân Chiến Xa mà tính mạng của con chắc cũng không thể giữ nổi”
Lão tổ thở dài, quay người lại với Gia Linh.
“Bọn các ngươi, thấy nó trẻ người non dạ mà không biết đường can ngăn, khuyên bảo, tội này tính sao”
“Xin đại lão tổ tha cho!”
Đám trưởng lão đồng thanh hô, dập đầu liên tục.
“Các ngươi đi đến Luật Đài, mỗi người chịu 500 roi cho ta!”
“Vâng..vâng…chúng thuộc hạ tuân lệnh đại lão tổ”
Cả đám trưởng lão nghe vậy liền tạ ơn mà đi, phút chốc đã biến mất hết. Luật Đài là nơi để trừng phạt những kẻ có tội ở Tiên Gia Kiếm, ở đây có 2 pháp bảo, một là tiên trượng hai là tiên đao, đều do Chân Tiên đầu tiên của Tiên Gia Kiếm chế tạo nhằm giữ luật lệ trong tông môn. Tội nặng phải c·hết thì dùng Tiên Đao còn tội không đáng c·hết sẽ bị Tiên Trượng quật. 500 trượng, đối với những cường giả Thánh Vương có thể là bình thường nhưng mà dùng đến Tiên Trượng thì xác định nằm bẹp vài tháng.
Khi đám trưởng lão đi khỏi, lão tổ kia quay lại nhìn Gia Linh.
“Ta thu lại Xích Quỷ Kiếm và Song Lân Chiến Xa của con. Giờ con đến Phong Hỏa Đế Quốc làm việc ở đó 5 năm”
Gia Linh trong lòng giãy nảy nhưng mà không dám thốt thành lời. Xích Quỷ kiếm cùng lệnh bài Song Lân Chiến Xa tự động thu về phía sau quan tài, lẩn vào trong màn tối đen như mực.
“Không phục?”
Lão tổ nheo mắt
“Không, con đi, con đi ngay!”
Gia Linh lúng túng nói.
“Hãy luôn ghi nhớ, tư chất của con không ai trong Tiên Gia Kiếm có thể so bì được. Con giống hệt với tổ sư gia vậy nên hãy hành động và suy nghĩ cho xứng đáng với những ưu ái của tông môn dành cho mình”
Lão tổ nói.
Ngay từ lúc sinh ra, Gia Linh đã được chú trọng bồi dưỡng bởi tư chất của nàng có thể nói là giống hệt với lão tổ Chân Tiên thứ nhất của Tiên Gia Kiếm. Chính vì thế, tông môn không tiếc tiền bạc, đổ vào Gia Linh với mong muốn xuất hiện một Chân Tiên thứ tư.
Cũng chính vì được nuông chiều như thế nên tính tình của Gia Linh có phần kiêu căng, ngạo mạn, lại thêm cả chiến ý của gia tộc ăn sâu vào máu nên nàng mặc định coi mình là thiên tài ngàn năm có một. Vậy nên từ trước tới nay, khi phạm lỗi đều chỉ bị khiển trách qua loa, chưa bao giờ phải nhận h·ình p·hạt nặng nề nào.
Chỉ mới tu luyện chưa lâu đã đạt đến Thánh Vương Địa Giai, lại được tham gia chính sự cao tầng Tiên Gia Kiếm, bởi thế việc bị “đày” đi xuống đế quốc chư hầu làm việc là một h·ình p·hạt Gia Linh cho rằng quá nặng mặc dù ở đó đến hoàng đế cũng răm rắp nghe theo.
“Con đến Phong Hỏa đế quốc, phụ trách việc quản lý đám môn khách cho thật tốt. Từ sau cuộc chiến đó, tam châu hao tổn nguyên khí, cần phải tập hợp nhân tài các lộ để khôi phục vị thế Tam Gia Kiếm. Nhiệm vụ này cũng là để rèn luyện cho con cách nhìn người và dùng người”
Lão tổ nói.
“Con đã rõ rồi!”
Gia Linh gật đầu.
“Vậy thôi, con có thể lên đường”
Lão tổ xoay người, nhẹ nhàng như sương khói mà bay về quan tài cổ.
“Lão tổ…!”
Gia Linh vội nói.
“Chuyện gì nữa?”
“Tay của người”
Lão tổ khựng lại, bồng bềnh giữa không trung như ma trơi, đoạn vén ống tay áo, làm lộ cánh tay như que củi. Phần từ khuỷu tay đến bàn tay phải gần như bị cháy đen, hẳn là do lôi kiếp giáng xuống khi lão tổ chống lại Thiên Đọa.
Gia Linh sợ hãi nhìn phần đã cháy đen.
“Thiên Đọa thật đáng sợ. Cánh tay này của ta nếu nhanh thì vài chục năm nữa sẽ lành lại.”
Gia Linh im lặng, trong lòng nàng cảm thấy hối hận vô cùng…
“Con giao long đó, lão tổ định thế nào?”
Nàng lảng sang chuyện khác
“Đã đưa đi thuần phục rồi. Có thêm con quái này, Tiên Gia Kiếm cũng coi như thêm tay thêm chân. Thôi, đi đi”
Lão tổ thu tay lại, thân hình tiếp tục lướt đi về phía quan tài.
“Lão tổ, xin cho con giữ lại Xích Quỷ Kiếm.”
Gia Linh đánh liều nói với theo.
Lão tổ không trả lời, vẫn hướng về phía quan tài, từ từ nằm lại vào trong. Nắp áo quan nhẹ nhàng bay lên, đóng lại. Chừng vài giây, bên trong quan tài vọng ra: “Được rồi!”
“Đa tạ lão tổ!”
Gia Linh khấu đầu, giọng vui mừng. Từ trong khoảng tối đằng sau quan tài, Xích Quỷ Kiếm bồng bềnh bay đến bên cạnh Gia Linh…
Nàng nắm lấy thanh kiếm, đứng lên rồi quay người, đi nhanh ra khỏi mật thất. Cánh cửa mật thất đóng lại, toàn bộ đèn đuốc bên trong tắt ngúm. Sau đó một lúc, trong bóng đêm đen kịt, một giọng nói cổ xưa khác vang lên:
“Ngươi nuông chiều nó quá đấy!”
Đáp lại là tiếng thở dài nặng nề của lão tổ kia.
“Sắp tới chắc tam giới sẽ có nhiều biến đổi, không biết là lành hay dữ. Khi con mở ra không gian để cứu Gia Linh, bắt con Giao Long kia đã cảm thấy một nguồn sức mạnh cực kỳ khủng kh·iếp từ sâu bên trong Đại Lâm Hoàng Ma”
“Vậy ư!”
Giọng nói kia đáp lại
“Vâng!”
Lão tổ trả lời với giọng cung kính, có vẻ như nhân vật kia vai vế hơn hẳn.
“Phúc họa do trời, chúng ta cũng không thể cưỡng được!”
Giọng nói kia chậm chạp phát ra, liền đó tất cả chìm trong màn tối u tịch…
Cùng lúc đó, tại Tống gia…
Tống Hy Quang ngồi ở trong thư phòng, đối diện hắn là một người thần bí mặc áo choàng đen, trùm kín từ đầu đến chân, khuôn mặt không nhìn rõ.
Xem thái độ của gia chủ thì người này rất có vai vế, khiến cho Tống Hy Quang luôn giữ sự cung kính.
“Tống đại hiệp, lần này phải đến Tiên Gia Kiếm làm môn khách một chuyến rồi”
Người thần bí nói, nghe thanh âm thì có thể đoán là một trung niên.
“Làm môn khách của Tiên Gia Kiếm?”
Tống Huy Quang hơi nhăn trán, trong đầu chợt xuất hiện hình ảnh bà chằn Gia Linh. Hắn nhớ lại lần bị “ăn thiệt thòi” khi trước.
“Đúng vậy, ta biết Tống đại hiệp cũng có ý với tiểu thư nhà họ Gia”
“Đũa mốc làm sao dám chòi mâm son, đại nhân xin chớ nói như vậy kẻo đồn ra ngoài thì không hay”
Tống Hy Quang cười khổ, lắc đầu nói, trong lòng cũng đầy sự ấm ức.
“Không mốc, không mốc, sắp tới có khi Tống đại hiệp lại một bước lên trời ấy chứ!”
Người thần bí cười lên một tiếng rồi nói.
“Vạn lần xin đại nhân chớ nói vậy. Còn việc ngài yêu cầu, Tống Hy Quang sẽ dốc hết sức để hoàn thành”
Tống Hy Quang đáp lời, thái độ vô cùng cung kính.
“Việc lần này không phải là ta yêu cầu nhưng nó rất quan trọng, mong Tống đại hiệp không phụ sự tin tưởng chủ nhân”
Người thần bí nói, nhắc đến một vị chủ nhân nào đó.
“Tống Hy Quang này chắc chắn sẽ dốc hết sức, xin đại nhân đừng lo. Chủ nhân đã có ơn rất lớn với ta, dù có hy sinh tính mạng, nhất định sẽ phải báo đáp”
Tống Hy Quang chắp tay, giọng nói chứa đầy sự kính ngưỡng với nhân vật được gọi là chủ nhân kia.
Một tán tu nhỏ bé, không môn không phái, làm sao mà lại có thể gây dựng được danh tiếng tại Nam Nhân Châu? Nếu không nhờ vào vị chủ nhân kia, có c·hết già, Tống Hy Quang cũng không thể nào đạt tới vị trí như hiện tại. Một tán tu cấp Thánh Vương, xây dựng nên một Tống gia, tạm gọi là cũng có chút danh tiếng.
Được như bây giờ, cũng cần phải nhìn nhận vào thực tế là Tống Hy Quang cực kỳ giỏi trong việc khua môi múa mép. Cái danh “Tống Thần Mõm” không phải tự nhiên mà có. Thiên hạ tuy dè bỉu hắn nhưng mà mấy ai lại có thể làm được như vậy? Đó cũng là một loại tài năng giống như một cao nhân đã từng phát biểu: “Nghề nào cũng có trạng nguyên”. Vậy thì, Tống Hy Quang chẳng phải là trạng nguyên trong lĩnh vực khua môi múa mép hay sao?
Người đời chửi Tống Hy Quang cũng giống như thiên hạ chửi ông tổ nhà họ Từ vậy, cũng bị gọi là “Chạn Lão Tổ”. Nhưng mà thử nghĩ xem, mấy ai làm được như ông ta? Xây dựng Từ Gia trở nên hùng mạnh, có thể quát tháo bốn phương, đó cũng là một loại tài năng hiếm có. Chẳng qua, người đời chỉ ghen ăn tức ở với thành công của họ mà thôi. Mà thành công, có thể đi đến bằng nhiều con đường khác nhau, đâu phải ai cũng có thể giống ai.
“Trở thành môn khách của Tiên Gia Kiếm, Tống Hy Quang sẽ phải làm gì?”
“Trước mắt Tống đại hiệp cứ tham gia kỳ tuyển môn khách này đã. Còn làm gì, như thế nào, chủ nhân sẽ thông báo cho ngươi sau”
Người thần bí nói.
“Ta rõ rồi thưa đại nhân”
“Ta nghe nói, Tống đại hiệp vừa đột phá lên Thánh Vương phải không?”
“Để đại nhân chê cười, nhờ vào ân điển của chủ nhân, cuối cùng cũng đột phá lên được Thái Cực Cảnh, tấn cấp Thánh Vương”
“Tấn cấp Thánh Vương là chuyện lớn, Tống đại hiệp lại không mở tiệc mừng hay sao?
Người thần bí hướng về Tống “Thần Mõm” hỏi.
Hắn cười cười, lắc đầu nói:
“Chỉ là một tán tu mà thôi, làm rùm beng lên lại khiến người ta nhìn vào rồi lại nảy sinh nhiều câu hỏi bất lợi cho bản thân, không chừng lại ảnh hưởng đến chủ nhân”
Thông thường, mỗi tu sỹ khi tấn cấp Thánh Vương sẽ phát thiệp mời anh hùng các lộ đến chúc mừng, sự kiện này được gọi là “Tiệc phong Vương”. Nhưng mà Tống Hy Quang ở sau có nhiều bí ẩn nên hắn không muốn trở thành tâm điểm bàn tán. Một tán tu như hắn, tốt nhất là không để lộ ra quá nhiều thông tin.
“Tống đại hiệp suy nghĩ trước sau như vậy, ta cảm thấy rất yên tâm.”
Người thần bí vừa nói vừa rút từ trong túi trữ vật ra một chiếc hộp gỗ dài khoảng một thước rồi đặt lên bàn. Chiếc hộp bằng gỗ nhìn rất đơn giản nhưng lại tỏa ra những luồng bá khí cực kỳ bạo liệt khiến cho Tống Hy Quang cảm nhận được.
“Cái này…!”
Tống Hy Quang nhìn hộp gỗ rồi nhìn lại người thần bí.
“Cái này là món quà của chủ nhân cho “tiệc phong vương”. Đáng tiếc là không có bữa tiệc nào nên ta đành phải trao nó ở đây cho Tống đại hiệp. Cái này cũng biểu đạt ý của chủ nhân, mong Tống đại hiệp dốc lòng vì người”
Tống Hy Quang sững người rồi từ từ đưa tay mở hộp gỗ. Ánh mắt hắn rực sáng khi nhìn thấy vật bên trong hộp. Đó là một chiếc quạt dài, được chế tác cực kỳ tinh vi. Nó liên tục tỏa ra bá khí hung mãnh.
“Cái…cái này….!”
“Cây quạt của Tống đại hiệp cũ quá rồi, thay bằng cây này đi. Đây gọi là Bạch Cốt Phiến”
Người thần bí giới thiệu
Tống Hy Quang nhìn Bạch Cốt Phiến trước mắt, tâm trạng như đang ở trên mây. Cái này, chính là một v·ũ k·hí vương cấp. Hắn mê mẩn nhìn Bạch Cốt Phiến rồi thò tay tới, nắm lấy cây quạt
“Xoạt” một tiếng, Tống Hy Quang không kìm được mà xòe chiếc quạt dài 1 thước này. Chiếc quạt xòe ra, như đuôi một con chim công. Vương khí từ trong quạt phóng ra càng mãnh liệt bội phần, quả là một món bảo khí cực phẩm.
Tống Hy Quang cứ mê mẩn nhìn ngắm. Gọi là Bạch Cốt Phiến vì khung quạt được chế tác từ xương của bạch hổ vương còn phần giấy quạt là da của yêu thú đó.
“Tống đại hiệp thích chứ?”
Người thần bí hỏi.
“Tống Hy Quang quyết không phụ lại chủ nhân!”
Hắn gấp quạt lại, cúi đầu thi lễ.
“Đại hiệp thích là được rồi. Thôi không còn sớm, ta xin phép được rời đi!”
“Để ta tiễn đại nhân!”
Tống Hy Quang nói.
“Không cần rùm beng, cứ để ta im lặng mà đến, im lặng đi”
Người thần bí nói rồi đứng lên, nhanh như một cơn gió, lướt đi khỏi thư phòng, theo lối cửa sau biến mất trong màn đêm…