Ồ…ồ…
Tu sỹ các lộ miệng chữ a, mốm chữ ô nhìn cột sáng kia.
“Tất cả lui ra xa 50 dặm. Tiên Gia Kiếm sẽ lo chuyện ở đây.”
Đệ tử Tiên Gia Kiếm nghe nhạc hiệu đoán ngay chương trình, biết ý của chủ nhân muốn gì, vội thông báo.
“Tiểu Thư!”
Tống Huy Quang hướng về phía cỗ xe định nói gì đó.
“Cút!”
Lời nói vừa dứt, từ trong cỗ xe, một mảnh kiếm quang hung hăng bay tới Tống Hy Quang khiến y vội vàng dâng khí hộ thể nhưng vẫn b·ị đ·ánh bay.
“Tổ sư con đĩ nuốt lời” một nữ tu sỹ thấy Hy Quang b·ị đ·ánh bay thì tức giận nhưng chỉ dám rít lên một cách lí nhí.
Oạp một tiếng, thân thể cô ta đột nhiên bị băm thành thịt vụn, rơi lả tả xuống đất thành một đống bầy nhầy.
“Khẩu nghiệp!”
Gia Linh từ trong xe nói vọng xuống, những tu sỹ khác nhìn thấy tấm gương không thể sáng hơn trước mặt thì đồng loạt ngậm mồm và quay lưng rút lui.
Lúc này, mặt nước phía dưới đã sôi lên ùng ục, cột sáng ngày càng thịnh, đứng từ xa cũng có thể nhìn thấy được.
“Việc này ắt kinh động đến các đại môn phái khác. Mau về báo với các trưởng lão bố trí nhân mã bảo vệ nơi này”
Gia Linh phân phó cho thuộc hạ rồi vén rèm bước ra ngoài.
Thiếu nữ vừa ra khỏi xe liền muốn làm cho trời điên đất đảo, nhật nguyệt run rẩy. Một thân áo đỏ điểm xuyết những đoá thường xuân được thêu tỉ mỉ tôn lên làn da mềm mịn, trắng một cách tinh khôi.
Mái tóc thướt tha như một thác nước đổ xuống, ôm lấy eo thon ngây người. Mắt phượng long lanh, môi đỏ mọng như táo chín, thiếu nữ chậm rãi bước trong hư không trên một đôi hài đỏ, mỗi bước lại loé lên một thứ ánh sáng làm cho người ta mê mẩn.
Thiếu nữ này, chỉ có thể dùng từ “khuynh quốc khuynh thành” để mà hình dung.
“Được ngắm nhìn Gia Linh tiểu thư bằng xương bằng thịt quả là không uổng sống đến bây giờ” tán tu già khọm, mặt nhăn như quả táo khô đứng từ xa cảm thán không thôi.
“Con mẹ nó, ăn gì mà đẹp đến thế?” tu sỹ khác lại tặc lưỡi.
Ù ù, tiếng phá không bay tới truyền ra điếc tai. Từ 4 phương tám hướng, các cường giả đồng loạt xuất hiện.
“Bảo vật xuất thế, Tiên Gia Kiếm định miệng to nuốt hết hay sao?”
Thanh âm có phần chua ngoa trải rộng khắp không gian. Đằng xa là một bà cô mái tóc búi cao, trâm phượng cài ngang, một thân áo tím mỏng manh, phơi bày da thịt mơn mởn như gái đôi mươi.
Y phục trễ nải, phơi bày đôi đào tiên mọng nước. Hạ thân ẩn hiện những đường cong mĩ miều được che đậy sơ sài khiến người ta nuốt nước bọt ừng ực. Bà cô môi đỏ mắt xanh, da thịt như bốc lên những luồng dục khí khiến nam nhân phải đê mê.
Bà cô ngồi lả lơi trên một chiếc kiệu không có mái che, được khiêng bởi 4 nam nhân cao to cởi trần đóng khố, khoe ra cơ bắp cuồn cuộn, khí thế hung mãnh như muốn ăn tươi nuốt sống hết thiếu nữ trong thiên hạ.
“Eo ơi!”
Những nữ tu sỹ thấy cảnh này thì chép miệng không thôi, giả vờ đưa tay che mặt nhưng lại ti hí mắt lươn.
Những nam tu sỹ thì chằm chặp ánh mắt dâm đãng hướng về bà cô, nước dãi trào ra lúc nào không hay.
“Ôi con mẹ nó! Hương Đào cũng xuất động tranh đoạt bảo vật à?”
Một nam tu sỹ đưa tay quẹt nước dãi, trầm trồ kêu lên.
“Đời này thật không còn gì hối tiếc. Lão phu c·hết bây giờ cũng được” tu sỹ già khọm ban nãy thều thào nói.
Mộng Hương Đào, phó điện chủ của Điện Quỳnh Hư ở núi Phi Lai
Thiên hạ đồn nhau, Điện Quỳnh Hư núi Phi Lai môn hạ toàn là nữ nhân xinh đẹp chuyên bắt nam nhân về song tu.
Vạn năm trước có nữ nhân pháp lực cao cường đã đến lập tông phái. Người ta đồn rằng nữ nhân ấy lấy việc giao hoan làm chủ trong tu luyện đại đạo.
Vì tiếng đồn về cách thức tu luyện khác người nên không được quần hùng nể trọng mà rất coi thường. Mãi đến khi Điện Quỳnh Hư xuất hiện một nhân tài kinh diễm, chỉ hơn trăm năm tu luyện đã trùng kích Vô Cực Cảnh, nhận được Thiên Chiếu, một bước thành tiên, phi thăng Thiên Cung thì phái này mới có tiếng nói trong giới tu hành.
Cũng nghe đồn, Điện Quỳnh Hư còn có một lão tổ Địa Tiên trấn tọa bởi thế hàng vạn năm qua, tuy là chốn toàn những mỹ nữ tuyệt thế nhưng mà lại không có ai dám đến cửa mà gây sự.
“Gia Linh tiểu thư! Ta thấy tiểu thư rất thích hợp với công pháp tu luyện của Điện Quỳnh Hư. Tiểu thư liệu có muốn gia nhập hay không?”
Mộng Đào cười lên quyến rũ khiến các nam tu sỹ thần hồn điên đảo, buông lời trêu chọc.
“Xin kiếu! Bản tiểu thư không thích hợp ở nơi mèo mả gà đồng đấy”
Gia Linh liếc xéo Hương Đào, đáp trả.
“Gia Linh tiểu thư là như thế nào mà lại phải gia nhập cái nơi ô uế đó?”
Ngay lúc này, một giọng nam vang lên, thanh âm trầm ổn, chứa bên trong khí phách kinh người
Nam tử áo trắng, thần thái ngút trời, da trắng môi đỏ, khuôn mặt dễ nhìn, đứng trên lưng một con phượng hoàng đang vỗ cánh bay tới. Trên tay y cầm một chiếc sáo ngọc dài 3 thước, khí tức tỏa ra chứng tỏ đây là một bảo khí bất phàm.
“Tưởng là ai, hóa gia công tử của Từ gia”
Mộng Đào thấy nam tử đang tới, che miệng cười mấy tiếng đảo điên lòng người.
“Từ công tử!”
Gia Linh lãnh đạm, chào một tiếng khi hắn tới gần.
“Tiểu thư chớ nghe mấy lời dụ khị của đám dâm nữ này!”
Từ Hạo, trưởng nam của Từ Gia nói lời khuyên bảo.
“Ta tự biết, không cần công tử nhắc nhở” Gia Linh lạnh nhạt, khiến Từ Hạo có vẻ hơi ngượng ngùng, chỉ biết mỉm cười.
Từ Gia là một gia tộc tu chân lâu đời ở Nam Nhân Châu. Từ Gia cũng có chút hiềm khích với Điện Quỳnh Hư.
Tương truyền lão tổ của Từ Gia trước đây vốn là một thư sinh rồi sau đó vì nhân duyên nên gặp gỡ con gái của điện chủ Điện Quỳnh Hư. Cả hai nảy sinh tình cảm, kết thành phu thê và Từ lão tổ ở rể trong Điện Quỳnh Hư. Sau 3 năm, lão tổ Từ Gia nằng nặc đòi về nhà và được đáp ứng nguyện vọng.
Nhưng mà khi y trở về đã là 300 năm sau. Lão tổ Từ gia muốn quay lại Điện Quỳnh Hư nhưng không được bèn dùng hết những gì ghi nhớ được khi còn ở rể, lập ra Từ Gia, bắt đầu gia nhập vào con đường tu hành đại đạo.
Từ Gia về sau danh tiếng lẫy lừng nhưng lại chịu tiếng là “ă·n c·ắp công pháp” của Điện Quỳnh Hư nên 2 thế lực này không ưa gì nhau. Người của Điện Quỳnh Hư hay mỉa mai lão tổ của Từ Gia là “Chạn Lão Tổ”...
“Uôm uôm” lúc này con cóc vàng đã bò ra khỏi hang, nhẩy về phía bờ hồ. Những đệ tử Tiên Gia Kiếm đứng bên dưới không chú ý đến con vật này bởi bọn chúng đang bận ngước mắt lên theo dõi các cường giả bàn luận phía trên cột sáng.
Con cáo trắng thì chỉ dám ở trong hang, thỉnh thoảng thập thò ra để quan sát. Nó to hơn con cóc lại có vẻ ngoài rất gây sự chú ý bởi vậy tốt nhất là trốn trong hang.
“Tiên Gia Kiếm phát hiện được bảo vật này trước bởi vậy xin các vị lui đi cho!”
Gia Linh lạnh lẽo thông báo, khiến các cao thủ xung quanh khuôn mặt biến hóa.
“Bố láo bố toét, chính ông đây mới là người chạy đến đầu tiên!” tán tu bắt chó hậm hực nghiến răng. Chính y là người đầu tiên chạy đến khi thiên thạch đâm xuống nước. Giờ lại bị con bé kia nói thế thì lấy làm tức giận.
“Vậy ông lên tranh c·ướp đi, đứng đây võ mồm làm gì?” một tu sỹ đứng bên cạnh, huých y, chế diễu khiến cho tán tu bắt chó chỉ cười trừ. Ai bảo thân cô thế cô.
“Tiểu thư nói thế là không được, vùng nước này chẳng thuộc quyền quản lý của ai cả. Tiên Gia Kiếm nói như thế là không ổn?”
Mộng Hương Đào cười lên khanh khách.
“Đúng thế, đây là nơi vô chủ, ai ăn được thì ăn, Tiên Gia Kiếm lại muốn tay dài đi!”
Một lão già lưng còng, trên tay cầm long trượng, đứng giữa quần hùng, nói lớn.
“Tay dài thì thế nào?”
Gia Linh liếc mắt một cái, sau lưng kiếm quang rực sáng như muốn che lấp bầu trời. Kiếm quang rộ lên trong tích tắc, chớp mắt liền đánh tới phía lão già. Kiếm khí hung bạo, phá không mà tới.
“Oanh!” lão già dâng long trượng, trực tiếp đón đỡ kiếm khí đánh tới, toàn thân rung lên dữ dội, bắn ngược về sau, thẳng như kẻ chỉ, đập vào một quả núi rồi uỳnh một cái, bụi bay đá nhảy.
Một chặp qua đi, lão già lồm cồm bò lên, khuôn mặt tái mét, đạo bào rách nát vài chỗ, hở ra da thịt nhăn nheo như táo khô.
“Ồ!”
“À!”
“Kinh khủng!”
Những tiếng xôn xao vang lên.
“Thánh Hoàng Địa Giai!”
Hương Đào tắt hẳn nụ cười, cẩn trọng nhìn Gia Linh. Cả Từ Hạo cũng bất ngờ không thôi.
“Má ơi, tao đang xem cái gì thế này?”
Một tu sỹ biết hàng, kinh hô. Thánh Hoàng Địa Giai mới 17, 18 tuổi, liệu có cho những tu sỹ khác con đường phát triển hay không?
Trong mỗi đại cảnh giới lại chia thành các tiểu cảnh giới khác nhau: Cao nhất là Thiên Giai rồi đến Địa Giai, Huyền Giai và Hoàng Giai.
Lão già kia một đời tu hành, cũng gọi là có chút danh tiếng, là Thánh Hoàng Huyền Giai. Từ công tử cũng là nhân tài hiếm có được Từ Gia “dốc tiền đắp đồ” hơn 25 tuổi đạt đến Thánh Hoàng Huyền Giai là đã khủng kh·iếp lắm rồi.
Đằng này, Gia Linh tuổi còn trẻ đã là Thánh Hoàng Địa Giai, chỉ lừ mắt một cái mà đánh bay luôn một cao thủ kinh nghiệm đầy mình.
Xung quanh là một bầu không khí trầm lắng. Lão già đứng lên, chống long trượng trên mặt đất rồi liếc nhìn Gia Linh, thận trọng nói: “Tiên Gia Kiếm thật biết cách tiêu tiền. Tốt lắm, tốt lắm, hôm nay lão đây xin lui, nhường lại cho lớp trẻ thể hiện!”
“Đắc tội!”
Gia Linh khẽ cúi đầu với lão già. Tranh đoạt bảo vật từ xưa đến nay đều là mạnh được yếu thua. Thua mà nhận là thua thì sẽ có sự tôn trọng của đối thủ, chẳng ai khinh miệt cả.
Còn thua mà vẫn cố đấm ăn xôi, châu chấu đá xe thì mới là ngu ngốc, bị người ta chê cười
“Ồ!” toàn trường lại xôn xao, chỉ mới 1 kích mà lão già đã xin thua, thế thì nếu Gia Linh toàn lực công kích, e là tính mạng cũng không còn.
Lão già nói xong, nhẩy lên một đám mây ngũ sắc, biến mất ở cuối chân trời. Bảo vật có thể không lấy nhưng tính mạng nhất định phải giữ.
“Còn ai nói bản tiểu thư tay dài thì lên cả đi!”
Gia Linh liếc mắt một lượt, toàn bộ im phắc.
“Như vậy là hôm nay Tiên Gia Kiếm muốn gây thù chuốc oán với tất cả các phái?”
Hương Đào vẫn lả lơi ngồi trên kiệu, mắt chớp, miệng nói, thần thái ung dung.
“Tiên Gia Kiếm không muốn kết thù với ai. Nhưng phái nào muốn thành cừu nhân của Tiên Gia Kiếm thì cứ xông lên”
Gia Linh khuôn mặt lạnh lẽo, đằng đằng sát khí nói.
“Nếu có Thánh Hoàng Thiên Giai hay Thánh Vương ở đây thì con ranh con này có dám hống hách như vậy?”
Một tu sỹ quan sát bên dưới, tức giận nhưng không dám nói to, chỉ thì thào trong miệng cho đồng đội bên. Tu sỹ này đã nhìn tấm gương thịt nát xương tan của một đồng đạo trước đó. Nhưng mà tầm cỡ Thánh Vương trở lên, nào ai còn tâm trí đi ra những nơi này để tranh đoạt cùng đám kiến hôi?
0