0
Lúc này, con cóc đã bò xuống mặt nước, 4 chân khua đều, chậm rãi bơi về phía cột sáng từ dưới đáy hồ chĩa lên trời kia. Phía trên bờ, con cáo trắng thò cổ khỏi hang, ánh mắt gắt gao nhìn theo những nhịp bơi của con cóc.
Không ai để ý, một con cóc đang từ từ tiếp cận vùng nước xuất hiện bảo vật kia. Tất cả đang mải đổ dồn sự chú ý đến tiểu thư Gia Linh của Tiên Gia Kiếm đang ngạo thị quần hùng trên kia.
Ngay cả đám đệ tử của Tiên Gia Kiếm đứng ở quanh bờ hồ, gần chỗ hang con cóc cũng chẳng buồn để ý đến nó. Chỉ có duy nhất con cáo trắng là nhấp nhổm chú ý đến con vật hàng xóm đang bơi về phía bảo vật, thỉnh thoảng kêu lên ư ử.
Con cóc bơi gần đến nơi phát ra nguồn sáng, nó cảm thấy nước xung quanh rất nóng thì dừng lại, quay đầu bơi ra chỗ nước mát. Cứ thế ra mát vào lạnh, nó quanh quẩn nơi dòng nước. Xung quanh nó, tôm cá c·hết nổi đầy lên mặt nước, dập dềnh, dập dềnh…
“Chúng ta thử thương lượng một chút xem thế nào?”
Hương Đào đề nghị.
“Đúng vậy, ở đây nhiều môn phái lớn nhỏ, Gia Linh tiểu thư cũng nên nể mặt đồng đạo một chút”
Một vị trưởng lão tông môn hùa theo Mộng Hương Đào.
“Đúng đúng!”
Lại thêm một loạt các cao thủ khác tiếp lời. Xung quanh ồ lên như ong vỡ tổ sau khoảng thời gian im lặng vì sợ.
“Gia tiểu thư! Ta nghĩ các vị trưởng bối ở đây nói cũng có lý. Chúng ta xem bảo vật đó là gì rồi cùng nhau chia sẻ. Dĩ nhiên phần hơn sẽ thuộc về Tiên Gia Kiếm”
Từ Hạo mỉm cười, cũng tham gia vào liên minh xin xỏ.
“Tống Thần Mõm đâu nhỉ? Nếu có hắn ở đây khua môi múa mép thì tốt quá. Lúc cần lại chẳng thấy đâu”
Một vài nhân sỹ phía dưới ngó quanh tìm Tống Hy Quang.
“Hình như hắn bị đ·ánh c·hết rồi!”
“Hắn sợ chạy mất rồi!”
Tống Hy Quang tại Nam Nhân Châu vốn không phải dạng cao thủ gì khét tiếng, bản thân cũng là một Thánh Hoàng Huyền Giai nhưng mà y lại là tán tu. Tán tu mà Thánh Hoàng Huyền Giai thì phải biết nghị lực của người này không phải là nhỏ.
Người này tính tình sảng khoái, thích kết giao bằng hữu bốn phương nên có quan hệ rộng rãi với nhiều đại môn phái. Tống Hy Quang có tài ăn nói, tranh biện nổi tiếng.
Khi nãy suýt nữa thì giành được khối thiên thạch về cho mọi người, ai dè từ trong thiên thạch lại thò ra một bảo vật không rõ là thứ gì khiến cho Gia Linh đổi ý. Tổng Thần Mõm thấy thế định đòi lại công bằng nhưng lại ăn thiệt thòi.
“Không muốn thì sao? Bảo vật này hôm nay Tiên Gia Kiếm phải lấy hết”
Gia Linh lạnh lùng quét mắt nhìn một lượt, lạnh lẽo tuyên bố. Lời của cô như bản án tử dành cho bất cứ nhân sỹ nào dám đứng lên tranh đoạt bảo vật lúc này.
“Vậy ra tiểu thư của Tiên Gia Kiếm lựa chọn việc đối đầu cùng các lộ quần hùng ở đây! Có vẻ như Tiên Gia Kiếm nuông chiều tiểu thư đến mức không coi ai ra gì rồi”
Mộng Hương Đào, cười lên khanh khách, kéo các môn phái khác tham gia vào.
Sau lời của cô ta, nhiều trưởng lão, đường chủ khác máu nóng bốc lên, toàn trường nhìn nhau, có vẻ đồng lòng đánh một trận.
“Chỉ là nhóc con của Tiên Gia Kiếm mà thôi, chưa đủ thành đạo”
Một lão giả râu tóc bạc phơ, ngồi trên bạch hạc, tay cầm phất trần màu bạc, ung dung tự tại mà nói. Bạch hạc dang cánh, bập bềnh giữa trời, đúng thật là bậc thần tiên.
“Một kiếm phái bé tý, mới vài ngàn năm tuổi mà đã dám sấm chớp. Vả miệng!”
Gia Linh trừng đôi mắt phượng, hai con kỳ lân lập tức chồm lên, há mồm thở ra hai luồng lửa trắng như tuyết, hung hãn phun tới lão giả râu tóc bạc phơ kia.
“A!”
Lão giả cùng bạch hạc tránh không kịp, b·ốc c·háy cuồn cuộn, quay mòng mòng mà rơi xuống như diều đứt dây.
Một trường im lặng lại trải ra. Mọi người ngây ngốc nhìn về phía cỗ xe được 2 con kỳ lân kéo.
“Cái này hình như là Song Lân Chiến Xa”
Một tu sỹ kêu lên.
“Đúng là Song Lân Chiến Xa. Bảo vật này tương truyền khi xưa cùng lão tổ Tiên Gia Kiếm là Gia Bách bình định Tam Châu. Sau này lão ta mở ra thương khung, một bước lên trời, không ngờ để lại chiến xa làm bảo vật trấn phái cho Tiên Gia Kiếm. Lại không ngờ Gia Linh dám lấy chiến xa đem đi tranh đoạt bảo vật.
“Nếu là Song Lân Chiến Xa thì đúng là Tiên Gia Kiếm đã thực sự dồn toàn lực cho Gia Linh. Như vậy tương lai cô ta là vô hạn, Tiên Gia Kiếm khả năng lại có một vị Chân Tiên nữa rồi”
Một tu sỹ cảm thán nói.
“Rút lui thôi, động vào cô ta có ngày mang họa diệt môn không chừng” một trưởng lão tiểu môn thở dài.
Lão giả vừa rồi bị hai con kỳ lân kéo xe phun lửa chợp lóp ngóp bò lên bờ, râu tóc bị đốt thành từng mảng, quần áo cũng rách tả tơi còn chim hạc không rõ sống c·hết ra sau. Lão giả bò lên bờ, nhìn về phía Gia Linh, nghiến răng kèn kẹt. Khi nãy lão cũng té nước theo mưa nhưng không ngờ là con ranh không chút nể nang, liền ra tay đánh người. Không phải lão không muốn đấu mà là còn suy nghĩ cho tông môn sau này. Ai lại muốn đi kết thù với con quái vật Tiên Gia Kiếm?
Lúc này, ánh sáng tỏa ra từ bảo vật đã không còn sức nóng, xung quanh nước đã êm dịu dần. Đứng trên cao nhìn xuống dưới đáy hồ là một cục linh thạch lớn bị vỡ ra, bên trong có một cái hồ lô lớn.
Chiếc hồ lô to bằng 1 người ôm, nằm bên trong cục linh thạch. Ánh sáng phát ra chính là từ bên trong hồ lô. Khi nãy, linh thạch rơi xuống nước, bị ngoại lực làm cho vỡ ra, làm lộ chiếc hồ lô bên trong.
Lúc này, con cóc đã lặn xuống dưới đáy hồ, một đường bơi tới gần chiếc hồ lô kia. Đột nhiên nó cảm thấy đáy hồ rung lên dữ dội rồi cả cục linh thạch có lẫn bình hồ lô ở trong từ từ nhấc lên như có ai đẩy.
Con cóc điên cuồng đuổi theo, há to miệng kêu lên “uôm uôm” nhưng do ở dưới nước nên tiếng của nó chẳng thể truyền đi xa.
Hóa ra phía trên, Gia Linh đang dùng pháp môn nhấc toàn bộ bảo vật lên trên để xem nó là cái gì.
Toàn bộ nhân sỹ xung quanh cũng nín lặng theo dõi.
Ùm…ùm…mặt nước bắt đầu trào lên những cột nước, bảo vật từ đáy chầm chậm rẽ nước trồi lên.
Con cóc bơi đến ngay chỗ trước đó là cục linh thạch chứa hồ lô vừa nằm, nó trợn cặp mắt, nhìn theo bảo vật đang trồi lên, dáng vẻ vô cùng tức giận.
Bảo vật được kéo lên gần khỏi mặt nước, con cóc toan quay mình trở về hang thì khựng lại. Phía trong một hốc đá, một thứ ánh sáng mờ ảo đang phát ra mà chỉ có nó mới nhìn thấy.
Con cóc không chậm trễ, quạt tứ chi, bơi về phía hốc đá. Nó gần như kêu lên uôm uôm khi nhìn thấy 2 nguồn sáng ở cạnh nhau, đang tỏa sắc lung linh. Đó là 2 viên ngọc màu trắng đang phát sáng.
Rất nhanh, con cóc há mồm thật to, chiếc lưỡi dài phóng ra, ôm lấy một viên ngọc rồi giật mạnh lại, bỏ tọt vào mồm, nuốt xuống. Con cóc lại tiếp tục phóng cái lưỡi dài, ôm nốt viên ngọc còn lại, thu về.
Khi viên ngọc còn lại vừa nằm trong khoang miệng, con cóc chợt thấy đầu óc choáng váng, đôi mắt mờ dần nhưng cái lưỡi vẫn quấn chặt viên ngọc kia. Rồi từ từ, con cóc chìm vào mê man, cơ thể nó bị những dòng đước đẩy đi đẩy lại. Trên bờ, con cáo ư ử kêu lên thảm thiết, không rõ vì sao.
Khi này, chiếc hồ lô đã được Gia Linh nhấc lên khỏi mặt nước, hiển hiện trước mặt quần hùng.
“Ồ! Cái gì vậy?”
Mọi người bàn tán.
“Hình như là linh đan, ngửi mùi này thì đó là loại linh đan chưa xuất hiện trên thế gian này” một dược sư khẳng định.
“Ngửi mà biết được, vô lý!” một tu sỹ nghi hoặc.
“Ta có thể xác nhận việc này. Là một dược sư, quan trọng nhất là thính lực phải rất nhạy. Vị đạo hữu này nói không sai. Những mùi hương tỏa ra từ trong bình hồ lô thì có thể chắc chắn là chúng chưa từng xuất hiện tại tam châu”
Trung niên khí thế bất phàm, mặc một tấm áo choàng đen, phía sau lưng thêu một chiếc hồ lô màu vàng, đĩnh đạc bước lên nói.
“Dược Vương!”
Một người kinh hô.
“Dược Vương Lê Hữu đã nói thì không sai.”
Các trưởng lão vội nhường đường cho Dược Vương Lê Hữu.
Gia Linh quét mắt nhìn về phía Dược Vương rồi khẽ cung kính cúi đầu. Ai có thể đắc tội chứ tuyệt đối không được có lỗi với Dược Vương Lê Hữu.
Ông ta là dược sư số 1 tại Nam Nhân Châu. Nhiều đại phái khổng lồ còn phải kiêng nể mấy phần bởi đan dược thượng phẩm mà Dược Vương luyện ra, chỉ có thể cầu, không thể cưỡng.
“Gia Linh tiểu thư hôm nay thật tốt số, lại có thể thu thập được bảo vật này trong thiên hạ!”
Dược Vương mỉm cười, khen.
“Đa tạ Dược Vương ban khen, Gia Linh đối với dược đạo mù mờ, không rõ đây là loại gì. Nếu có thể, mời Dược Vương cùng về Tiên Gia Kiếm để nghiên cứu”
Lời nói vừa đưa ra khiến cho quần hùng c·hết lặng. Đây chẳng phải là kéo con quái vật này về chung trận địa hay sao? Một chiêu này của Gia Linh, không những không phải ra tay c·ướp đoạt cho mang tiếng mà lại còn lôi kéo được đối tượng khó có thể động vào như Dược Vương.
“Gia tiểu thư còn ít tuổi mà đã hiểu lễ nghĩa, biết trước biết sau như vậy thì Tiên Gia Kiếm quả là phúc lớn. Lê Hữu ta cung kính không bằng tuân lệnh”
Dược Vương liền đó gật đầu đáp ứng, trực tiếp đứng về trận doanh của Tiên Gia Kiếm khiến cho mọi người xung quanh khó chịu.
“Thứ vô sỉ!”
Mộng Hương Đào cười khanh khách, buông lời sỉ vả Dược Vương.
“Mời Dược Vương!”
Gia Linh liền đó phất tay một cái, Song Lân Chiến Xa bừng bừng khí thế, đạp không tiến đến chỗ Dược Vương, y lập tức trèo lên xe ngồi trước bao ánh mắt tức tối của quần hùng.
“Ta bận đưa Dược Vương về để nghiên cứu bảo đan này, xin các vị thông cảm, lúc khác sẽ cùng đàm đạo sau!”
Gia Linh nở ra nụ cười đắc thắng, liền thu bảo vật vào ống tay, nhún người một cái đã ngồi vào Song Lân Chiến Xa. Chiến xa rùng rùng chuyển động, phóng về phía chân trời, để lại một vạch lửa sáng lòa phía sau. Đệ tử Tiên Gia Kiếm cũng lập tức xuất kiếm phi hành, bám theo Song Lân Chiến Xa.
Quần hùng ngơ ngác nhìn nhau, bảo vật cứ vậy bị người ta mang đi. Họ đành trách mình chậm chân hơn Tiên Gia Kiếm. Một số đại phái thì hậm hực không thôi.
Một lúc sau, tất cả lùng sục xung quanh xem còn đầu thừa đuôi thẹo nào hay không.
Trời trở về sáng, số người ở lại thưa dần, cuối cùng chỉ còn một ít tán tu, cố lặn xuống đáy hồ xem còn thừa chút linh thạch vụn nào hay không.