Tiên Gia Kiếm, một môn tam tiên, uy danh hiển hách từ hàng ngàn đời này ở Tam Châu. Đại bản doanh của Tiên Gia Kiếm là một tòa thành rất lớn, một bên bám theo hồ Lãng Bạc, một bên tựa vào dãy Hoành Sơn quanh năm mây phủ trắng xóa, linh khí nồng đậm. Tương truyền, bên dưới Tiên Gia Kiếm là một linh mạch khổng lồ, linh khí nồng đậm.
Nhờ vào linh mạch này, Tiên Gia Kiếm luôn cho ra những thiên tài tuyệt thế, trấn áp quần hùng. Môn phái này cũng là siêu quái vật, trực tiếp bảo trợ cho các đại đế quốc xung quanh.
Phong Hỏa Đế Quốc và Nguyệt Ảnh Đế Quốc là 2 quốc gia nhận được sự bảo trợ của Tiên Gia Kiếm. Phía dưới các đế quốc này còn nhiều tiểu quốc chư hầu khác cũng vô cùng phồn thịnh. Nói vậy để biết sự khổng lồ của Tiên Gia Kiếm là như thế nào.
Dĩ nhiên, Tiên Gia Kiếm cũng chỉ là một trong những thế lực đứng đầu của Nam Nhân Châu mà thôi. Còn một số các môn phái khác cũng không kém phần long trọng.
Hầu như các quái vật như Tiên Gia Kiếm đều có sự cạnh tranh khốc liệt nhưng mà lại rất ngại đối đầu trực tiếp với nhau. Vì vậy, các quái vật này để bọn tiểu quốc trực thuộc gây hấn, c·hiến t·ranh liên miên nhằm từ đó thu lợi.
Lúc này, Gia Linh đứng ở bên ngoài lầu Bát Quái chờ đợi. Bên trong lầu Bát Quái, Dược Vương cùng các đan sư của Tiên Gia Kiếm đang nghiên cứu bảo vật bên trong hồ lô xem đó là loại đan dược gì.
Một ngày rồi lại một ngày trôi qua, bên trong bát quái lầu liên tục phát ra những thứ ánh sáng chói lòa cùng mùi hương nồng đậm, chỉ ngửi thôi cũng khiến người ta tu vi tăng tiến. Những ngày này, tất cả con cháu, đệ tử ưu tú của Tiên Gia Kiếm đều tọa thiền trước cửa bát quái lầu để hấp thu dược lực bốc ra.
“Ô! Chỉ mấy ngày ngồi trước cửa bát quái lầu mà ta đã đột phá Chân Nhân Địa Giai rồi!”
Một nam tử khôi ngô đôi mắt mở to, vui mừng thông báo.
“Chúc mừng! Chúc mừng Gia Thiều” những người xung quanh lên tiếng chúc mừng. Gia Thiều vốn dừng chân ở Huyền Giai nhiều năm nay không thể tiến thêm chút nào vậy mà chỉ đả tọa tham thiền thu nhận linh khí từ linh đan mà đã có thể tiến cấp thuận lợi.
Sự việc lần này kinh động đến cả cao tầng Tiên Gia Kiếm khiến cho môn chủ Gia Huân phải đích thân xuống bát quái lầu xem sự tình.
“Gia Linh!” từ xa, Gia Huân đã gọi lớn khiến cho Gia Linh đang chờ đợi trước cửa Bát Quái Lầu giật mình. Người bước đến là một nam tử cao to, mặt vuông chữ điền, để ria con kiến. Nam tử mắt sáng mồm rộng, giọng nói như sấm, uy thế tỏa ra vô cùng mạnh mẽ khiến cho những người xung quanh hoàn toàn bị áp đảo.
“Cha sao lại xuống đây?”
“Ta nghe nói con ra ngoài thách thức quần hùng, c·ướp đoạt bảo vật. Con muốn người ta tìm đến cửa đòi nợ sao?
Gia Huân vừa nói vừa cười, có vẻ rất vừa lòng với việc làm của con gái.
“Xì, có cho vàng cũng không dám đến cửa Tiên Gia Kiếm” Gia Linh chun mũi, lè lưỡi.
“Không ngờ Gia Linh nhà ta có ngày lại mời được cả Dược Vương về nhà.”
“Dược Vương về đây là vì bảo vật, con hứa chia cho hắn ta một phần đan dược trong hồ lô. Giờ hắn với các đan sư đang nghiên cứu xem đan dược đó là gì”
“Chắc chắn là bảo vật tuyệt thế rồi, bởi vậy Dược Vương mới thân chinh đến Tiên Gia Kiếm. Gia Linh nhà ta lần này lập được đại công.”
Gia Huân lại tấm tắc khen.
Cạch…lúc này cửa Bát Quái Lầu mở ra, Dược Vương mồ hôi nhễ nhại, khuôn mặt cực kỳ phấn khích bước ra. Sau lưng ông ta, các dược sư trịnh trọng đặt những viên đan dược được lấy từ hồ lô lên những chiếc đĩa bằng vàng.
“Chúc mừng! Chúc mừng Tiên Gia Kiếm!”
Dược Vương hồ hởi bước ra, đang hô to thì thấy Gia Huân liền cúi người thi lễ. Trước mặt Dược Vương, đó là một vị Thánh Vương Thiên Giai hàng thật giá thật, đã bước một chân vào đại viên mãn và chỉ còn chờ đột phá lên Thánh Đế, có thể quát mắng bốn phương.
“Môn chủ!”
Dược Vương cung kính nhưng không tỏ ra sợ hãi bởi ông ta là dược sư đỉnh cấp, những thể lực lớn trong Tam Châu đều phải kiêng nể mấy phần.
“Dược Vương, lâu rồi không được diện kiến, chẳng ngờ đến mà không báo cho ta một tiếng!”
Dược Vương cười lên ngượng ngùng, nói thế chẳng khác gì đang mắng y là chỉ vì bảo vật mà mò đến.
“Chúc mừng môn chủ, chúc mừng tiểu thư!”
“Dược Vương đã tìm ra đây là loại đan dược gì rồi đúng không?”
“Đã tìm ra, đã tìm ra!” Dược Vương đắc ý, vuốt nhẹ chòm râu lơ thơ.
“Vậy mau nói xem, đây là loại đan dược gì?”
Gia Huân có vẻ cũng phấn khích, nhìn qua một lượt đan dược bày trước mắt rồi thúc giục.
“Dựa vào việc phân tích những đan dược này thì có thể chắc đến 8,9 phần đây là Thiên Dược!”
“Thiên Dược?”
Gia Huân khuôn mặt không giấu được kích động. Thiên Dược dùng để chỉ những loại đan dược có nguồn gốc từ Thiên Cung, không biết cách nào lọt xuống nhân gian.
“Thiên Dược này có tác dụng gì?”
Gia Linh bèn hỏi, ánh mắt hấp háy.
“Thiên Dược này dùng để gia tăng công lực, có thể lập tức tấn thăng 1 đại cảnh giới. Ví dụ như tiểu thư đang là Thánh Hoàng Địa Giai thì sau khi phục dụng, có thể thăng lên Thánh Vương Địa Giai. Tuy nhiên mỗi người chỉ được dùng 1 viên mà thôi, nếu dùng đến viên thứ 2 thì chỉ như trâu nhai cỏ, chẳng có tác dụng”
Gia Huân và Gia Linh nghe xong, lập tức đầu óc choáng váng, hai tai ù đi. Điều này có nghĩa là nếu cả 2 cha con cùng dùng, một người lập tức trở thành Thánh Vương Địa Giai còn một người thì trở thành Thánh Đế Thiên Giai.
Thánh Đế Thiên Giai có ý vị như thế nào? Là chỉ cách Chân Tiên một cái đại viên mãn mà thôi. Dùng một viên đan dược này, lập tức trở thành con quái vật có thể đạp nát Tam Châu. Nghĩ đến đây, Gia Huân toàn thân run rẩy, lão thấy như thiên khung đang mở rộng trước mặt, thiên nhạc réo rắt khắp nơi.
Thông thường, những Chân Tiên phi thăng Thiên Cung thỉnh thoảng cũng bí mật ban xuống nhân gian đan dược của Thiên Cung nhằm hỗ trợ con cháu tu luyện.
Việc này chỉ nội bộ các lão tổ hoặc đại trưởng lão môn phái biết vì đây là hành động trái với quy định của Thiên Cung. Nếu bị phát giác, Chân Tiên trên Thiên Cung có thể sẽ bị ảnh hưởng ít nhiều.
Tuy vậy, việc này vẫn diễn ra bởi nhiều Chân Tiên vẫn bảo lưu quan điểm “Tất cả vì tương lai con em chúng ta, mặc kệ cha con em chúng nó”. Thêm nữa, nếu “bơm hàng” xuống mà tông môn, gia tộc có thêm một Chân Tiên phi thăng thành công thì lại càng đảm bảo thế lực ở trên Thiên Cung.
Nhưng mà xưa đến nay, chưa ghi nhận trường hợp đan dược từ Thiên Cung rơi xuống nhân gian mà lại rơi nhiều như vậy. Tổng cộng trong hồ lô, Dược Vương lấy ra được 10 viên.
“Có điều…”
Dược Vương đang vui bỗng nhiên trầm mặc khiến Gia Huân và Gia Linh cảm thấy khó hiểu.
“Có điều gì, xin Dược Vương cứ nói”
Gia Huân thúc giục, bộ dáng giống như người đói chỉ chờ có tín hiệu là ăn uống thỏa thích.
“Ta chưa nghe là đan dược từ Thiên Cung rơi xuống mà lại vô chủ bao giờ. Tiên Gia Kiếm thu thập được món này, cũng không biết là phúc hay họa”
Dược Vương thận trọng liếc nhìn Gia Huân.
Nghe nói thế, Gia Huân trong lòng đột nhiên sợ hãi. Nếu chẳng may Thiên Cung biết chuyện, giáng tội thì Tiên Gia Kiếm có thực lực gấp 10 lần nữa cũng chưa chắc đã gánh được.
“Chuyện này không giấu được bởi quần hùng trong thiên hạ đều đã biết. Theo ta, môn chủ đừng động đến những viên đan dược này, cứ chờ xem tình hình như thế nào. Nếu là đồ của Thiên Cung, tất có thiên binh thiên tướng hạ phàm thu hồi. Lúc đó đem dâng ra thì sẽ tránh được đại nạn, có khi còn được Thiên Cung ban thưởng”
Dược Vương bày kế.
Gia Huân tuy có phần tiếc rẻ nhưng nếu chọc vào Thiên Cung thì họa diệt môn là không tránh nổi. Chân Tiên dù có là vô địch Tam Châu thì đối với Thiên Cung cũng chỉ là con kiến hôi. Lão tặc Gia Huân nghĩ lời của Dược Vương bèn cho là phải, liền sai môn hạ đưa toàn bộ đan dược vào lại hồ lô rồi cất vào trong Bát Quái Lầu, niêm phong cẩn thận, lệnh cho mọi người cấm được lại gần.
Ngày xửa ngày xưa, cũng đã từng tồn tại một đại môn phái mà vó ngựa của họ dẫm nát Tam Châu, khiến cho vạn tộc cúi đầu. Vị môn chủ chỉ còn chờ ngày thiên khung mở ra là một bước lên trời.
Thế nhưng chẳng may lại chọc giận Thiên Cung, vậy là chỉ trong một đêm, toàn môn bị diệt, gà chó cũng vào nồi. Chỉ trong một đêm, đại môn phái từng dẫm lên tam giới hoàn toàn biến mất.
Nghe đến đây, Gia Linh cũng hồn bay phách lạc. Vị tiểu thư Tiên Gia Kiếm này đột nhiên cảm thấy hối hận vô cùng. Nếu có điều gì xảy ra, đại họa giáng xuống thì cô sẽ trở thành tội nhân muôn thủa.
“Ta có cách này, không biết môn chủ có muốn nghe không?”
Dược Vương chợt lóe lên một ý.
“Xin Dược Vương chỉ bảo”
Gia Huân chắp tay nói.
“Theo ta, môn chủ nên lập đàn tế tổ, thỉnh 3 vị Chân Tiên của Tiên Gia Kiếm, xin họ chỉ cho một con đường. Dù sao thì Tiên Gia Kiếm cũng có người trên Thiên Cung”
“Ý hay! Sao ta không nghĩ ra nhỉ? Ta sẽ làm ngay, Tiên Gia Kiếm xin nợ Dược Vương một ân tình”
Gia Huân cùng Gia Linh chắp tay hướng Dược Vương, lạy.
“Vậy xin Dược Vương nán lại ít hôm để Tiên Gia Kiếm bày tỏ tấm lòng thành”
Dược Vương vuốt râu, gật đầu.
0