0
Con cáo bơi lóp ngóp ra xa khỏi bờ hồ, nó hướng đến vị trí con cóc đang ngửa bụng trắng hếu lên trời, dập dềnh theo sóng nước.
Cáo trắng bộ lông ướt sũng, tứ chi đạp mạnh, một lúc sau đã tiếp cận con cóc. Nó há mồm cắn nhẹ vào chân trước con cóc, tránh những chỗ mụn nổi có chứa độc tố rồi kéo con vật kia vào bờ. Một cáo kéo một cóc trên hồ, cảnh này quả khiến người ta phì cười.
Con cóc lúc này hai mắt trợn ngược, viên linh đan mắc ở miệng, được bao quanh bởi cái lưỡi dài đã chuyển sang màu trắng ởn. Trông con cóc không khác gì đ·ã c·hết.
Con cáo trắng kéo cóc lên bờ rồi rũ người làm nước bắn tung tóe ra xung quanh.
Một lúc sau, khi không thấy con cóc có động tĩnh gì, cáo đưa mũi ngửi ngửi rồi thò chân trước chạm nhẹ vào bụng đối phương. Con cóc cũng không có bất cứ phản ứng gì.
Con cáo trắng nhìn viên đan trong miệng con cóc thì thò móng cạy ra. Bởi vì viên đan dược bị con cóc ngậm chặt, lại có lưỡi dài quấn quanh nên con cáo loay hoay mãi mà không thể móc ra nổi.
Sau một hồi vật nhau với con cóc, con cáo không thể nào lấy được viên đan dược kia khỏi mồm thì vô cùng tức giận. Nó kêu lên giận dữ và đi đến quyết định sẽ nuốt luôn cả con cóc vào bụng.
Khi con cáo hung hãn há mồm đớp xuống thì đột nhiên con cóc bật giậy. Nó thấy hàm răng sắc nhọn của con cáo đang xông về phía mình thì hoảng hốt nhẩy bật lên, đoạn há to miệng, kêu lên thảm thiết.
“Uôm…uôm!”
Con cóc kêu thảm, nhẩy nhanh về hang, viên đan từ miệng văng ra ngoài, xoay tròn trên đất. Con cáo trắng táp hụp, nhìn thấy viên đan lăn ra ngoài thì đôi mắt đột nhiên sáng rực. Nó lao cả thân mình về phía viên đan, há miệng đớp lấy, đoạn nuốt xuống bụng.
“Uôm…uôm!” con cóc sợ hãi kêu rồi nhẩy thẳng vào trong hang, không dám quay đầu ra ngoài.
Cáo trắng sau khi nuốt xuống viên đan liền liếm môi mấy cái rồi nhìn về hang con cóc. Nó không có ý định ăn thịt tên hàng xóm này. Một lúc sau, cáo trắng chợt thấy cơ thể phát sinh biến hóa, nó lập tức chạy về hang, cuộn tròn lại, đôi mắt mờ dần rồi chìm vào giấc ngủ…
Thế rồi, xuân - hạ - thu - đông lần lượt trôi qua. Tuyết phủ kín mặt đất, đóng băng mặt hồ rồi lại theo vòng tuần hoàn của trời đất, tan thành nước.
Gió thổi, lá rụng, trăm hoa khoe sắc, bốn mùa tuần tự diễn ra, thấm thoắt đã 10 năm kể từ khi con cáo trắng chìm vào giấc ngủ.
Trong 10 năm ấy, con cóc đột nhiên phát sinh biến dị, thần trí khai mở, mỗi ngày đều ra cửa hang hấp thụ linh khí.
Trong 10 năm, con cóc đi khắp các vùng xung quanh nơi nó ở. Nó vào trong thôn làng, quan sát đời sống của dân chúng. Cóc vào lớp học, chăm chú nghe những bài giảng của ông thầy đồ với lũ trẻ con trong làng, nó ghi nhớ từng con chữ, từng cách giải nghĩa. Một con cóc học chữ, nếu mà nói ra chắc chẳng ai có thể tin được.
Năm qua năm, tháng qua tháng, con cóc vàng giờ đã ghi nhớ những thứ mà thầy đồ giảng giải cho nhiều thế hệ học trò. Từ thơ văn, hò vè, những tích truyện xưa, con cóc đều có thể hiểu hết. Thật kỳ lạ!
Mỗi khi trở về hang, con cóc thường ghé vào nơi ở của con cáo, đứng đó quan sát một cục trắng như bông đang cuộn tròn trong tổ, say giấc nồng. Cứ thế quan sát một hồi, cóc lại dời đi
Từ khi nuốt viên đan, cóc thấy trong cơ thể có một nguồn năng lượng rất lớn nhưng nó không biết cách để “tiêu hóa”.
Vào 5 năm trước, một khất sỹ mặc y phấn tảo, tay ôm bình bát tới khu làng mà con cóc hay lui tới nghe ông thầy đồ giảng bài.
Con cóc thấy khất sỹ ngồi dưới đầu hè, trò chuyện cùng mọi người về nhân sinh, đại đạo, kể những câu chuyện thần tiên. Cóc ta nghe như nuốt từng lời của vị khất sỹ bởi bây giờ thần trí của nó đã khai mở và hiểu được những gì con người nói.
Cóc nghe khất sỹ giảng giải về hệ thống kinh mạch, về tụ khí, trữ khí, đan điền và làm theo. Nhưng cóc nhận ra, mình không có cái gọi là đan điền như con người, thay vào đó là một thứ khác mà theo lời khất sỹ kia là nội yêu đan, nơi tích trữ yêu khí của yêu tộc.
Cóc nghe vị khất sỹ nói, yêu đan cũng tương tự như đan điền của nhân loại, nhưng nó là vô tận, có thể tích trữ được vô hạn linh khí, miễn là có đủ để mà rót vào. Còn đan điền của nhân loại là nơi tích trữ nội khí, phải trải qua các quá trình rèn luyện, thăng cấp hoặc có công pháp luyện tập thì mới mở rộng được. Nhân loại thu nạp linh khí trời đất, biến thành nội khí và giữ chúng trong đan điền.
Yêu thú một khi tích trữ đủ linh khí sẽ có 2 con đường. Một là hóa hình và bắt đầu con đường tu luyện theo công pháp nhân loại mà tu luyện thành Chân Tiên. Hai là giữ nguyên hình dáng yêu thú, đột phá lên thành Thánh Thú trong truyền thuyết.
Thánh Thú trong truyền thuyết có pháp lực tương đương với Địa Tiên nhưng vì trí tuệ không cao, lại tồn tại ý thức về lãnh thổ, môi trường sống nên rất hiếm trường hợp đi ra khỏi địa bàn để tranh giành lãnh địa hay cạnh tranh vị trí như nhân loại.
Một số hung địa tại tam châu không một tông môn nào dám đến đó gây sự bởi những nơi ấy đều tồn tại những Thánh Thú trong truyền thuyết.
Tuy vậy, thỉnh thoảng vẫn có Chân Tiên trong lúc chờ thương khung mở ra đã tìm đến những hung địa này để săn g·iết Thánh Thú để lấy tài nguyên cho tông môn phát triển. Hoặc là thuần hóa để biến chúng thành Thánh Thú Hộ Pháp cho tông môn, coi như là một hậu chiêu để lại sau khi chầu trời.
Ấy thế nhưng mà đừng tưởng rằng có cái mác Chân Tiên là có thể làm gì cũng được, đi đâu cũng được. Nghe kể lại, ngày trước có 1 Chân Tiên đi loạn vào lãnh thổ của một Thánh Thú với ý đồ xấu là bắt về làm chó trông nhà. Kết cục là bị Thánh Thú đập c·hết ăn thịt.
Tông môn của vị Chân Tiên kia sau cú sốc đó đã một đường tuột dốc, biến mất khỏi dòng sông lịch sử tam châu…
Con cóc thấm nhuần những bài giảng của vị khất sỹ kia. Thế rồi một ngày, khi con cóc đang chăm chú lắng nghe trong góc miếu, một đứa trẻ bỗng lên tiếng hỏi khất sỹ:
“Đạo là của chung chúng sinh hay chỉ là của nhân loại?”
“Là của chúng sinh” khất sỹ mỉm cười trả lời.
“Vậy gà, heo, chó, bò, các con vật cũng có thể thành đạo?” đứa bé hỏi tiếp.
“Đúng vậy! Vạn vật đều có phật tính. Ai cũng có thể thành phật” khất sỹ gật đầu.
“Phật là gì?”
“Là một quả vị, giống như các tu sỹ luyện đạo thần tiên”
“Phật và Thiên Quân, ai mạnh hơn” một đứa ngô nghê hỏi.
Khất sỹ nhẹ nhàng nói: “Thiên Quân có thể thành Phật. Phật cũng có thể là Thiên Quân”
“Vậy làm sao để các con vật có thể tu luyện đại đạo?” đứa bé tiếp tục.
“Muông thú tùy vào cơ duyên sau khi hấp thu linh khí trời đất có thể khai trí mà hiểu được đại đạo. Sau đó cần phải có người điểm hóa mới có thể bắt đầu bước vào con đường tu luyện đại đạo” khất sỹ nói.
“Điểm hóa như thế nào thưa sư phụ?” đứa bé lại thắc mắc.
“Con định cho chó hay gà tu luyện mà hỏi những chuyện này?” khất sỹ đưa ánh mắt nghi ngờ nhìn đứa bé.
“Con muốn con mèo ở nhà có thể tu luyện rồi hóa hình để có bạn chơi!” đứa bé nói.
Khất sỹ bỗng cười phá lên, xoa đầu nó, bảo: “Động vật phải khai tâm khai trí thì mới có thể điểm hóa được. Những loài bình thường thì không thể”
“Như thế nào là khai tâm và khai trí thưa sư phụ?”
“Cái này có giải thích con cũng chưa hiểu” khất sỹ lắc đầu nói.
Con cóc nghe vậy, trong đầu chợt bừng lên tia sáng. Có lẽ người mà nó cần đang ở ngay trước mặt.
Cuối buổi, khất sỹ đi vào trong miếu hoang, bọn trẻ con ai về nhà nấy. Con cóc lặng lẽ đi theo phía sau khất sỹ.
Đêm khuya canh ba, trời cao không mây, trăng sáng vằng vặc, chiếu xuyên qua những lỗ thủng trên mái tòa miếu. Khất sỹ đang ngồi kiết già tọa thiền bỗng nhiên mở to 2 mắt.
Từ trong góc miếu hoang, con cóc to bằng hai bàn tay, toàn thân là một màu vàng nhẩy tới trước mặt khất sỹ.
Khất sỹ nhìn con cóc, không lấy gì làm lạ lẫm bèn mỉm cười, nói: “Hôm nay mới chịu ra đây gặp ta”
Con cóc ngạc nhiên, hóa ra vị khất sỹ này đã biết sự xuất hiện của nó nhưng ông ta cứ giả vờ như không biết.
“Có phải muốn ta điểm hóa hay không?”
Khất sỹ cười cười.
“Uôm, uôm!” con cóc kêu lên thể hiện sự vui mừng.
Khất sỹ vươn tay, cầm lấy con cóc rồi đưa lên trước mặt ngắm một hồi, sắc mặt đột nhiên trầm lại, đoạn nhìn lên trời qua khe ngói vỡ rồi thở dài.
“Uôm uôm!” con cóc lại kêu lên, thân hình giãy dụa. Trong tâm trí nó đang đoán hình như khất sỹ muốn đổi ý.
Khất sỹ một lần nữa lại ngước lên nhìn trời, đoạn cười khổ, tự nói: “Người chớ có trách ta. Đây là một đoạn nhân quả!”
Nói xong, khất sỹ đặt 2 ngón tay lên đầu con cóc, miệng lầm rầm nói gì đó.
Con cóc đột nhiên thấy trí óc bừng sáng, tâm thức của mình trải rộng ra gấp nhiều lần trước đây. Những kiến thức nó ghi nhớ trong đầu chợt hiện lên, được giải nghĩa một các rõ ràng. Nó bắt đầu hiểu hơn nhiều về thế giới xung quanh…
Và nó nhìn được vào trong nội thể, nhìn thấy nội yêu đan của mình. Bên cạnh nội yêu đan, con cóc còn thấy một thứ gì đó tròn tròn, đang tỏa bạch sắc lung linh. Con cóc nhớ ra, đó là viên đan mà nó đã cắn nuốt mấy năm trước.
Hóa ra nó mới chỉ nuốt vào viên đan dược kia chứ chưa thể tiêu hóa hay hấp thu được. Con cóc hiểu rằng việc khai tâm khai trí của nó đến từ việc chăm chỉ hấp thu linh khí trời đất từ bao nhiêu năm nay, chứ không phải vì viên đan kia.
“Thế nào?”
Con cóc chợt thấy tiếng nói của đạo sỹ ong ong trong đầu. Không phải bên tai mà chính xác là vang lên trong đầu. Giọng nói có lực, âm ba len lỏi khắp trong não bộ con óc.
“Có phải tôi đang nghe thấy sư phụ không?”
Con cóc đáp lại trong tâm thức.
“Ngươi gọi ta là sư phụ? Ta chỉ điểm hóa cho ngươi một chút thôi. Thành tựu về sau, tự ngươi xây lên”
Tiếng của khất sỹ văng vẳng. Con cóc vui mừng nhìn ông ta. Bao năm qua, nó chính thức có thể giao tiếp được với nhân loại. Tuy không phải giao tiếp thông thường mà bằng thần giao cách cảm nhưng nó rất vui.
“Thời gian qua, con ngày ngày đều lắng nghe người thuyết giảng, xin người nhận tôi làm đệ tử”
Con cóc nài nỉ.
“Những gì thời gian qua ta nói với mọi người chỉ là một hạt cát trong sa mạc này mà thôi. Thời gian của ta cũng không còn nhiều, sớm mai ta phải dời đi rồi. Con đường của ngươi đi sau này, ngươi phải tự mình viết nên”
Khất sỹ nói, thanh âm vui vẻ.
Con cóc trầm mặc hồi lâu. Bản thân nó cũng không biết phải làm gì, không biết phải đi con đường như thế nào. Rốt cục nó cũng chỉ là một con cóc mới được điểm hóa.
Khất sỹ dường như nhận ra nỗi lòng của con cóc, liền cười nhẹ rồi dặn:
“Ngươi cố gắng hấp thu hết linh lực của viên đan dược kia, ắt sẽ phát sinh biến hóa to lớn.
Ngươi là yêu, nếu muốn rộng đường tu luyện thì nên tới Bách Yêu Châu. Còn vẫn muốn ở lại Nam Nhân Châu thì hãy tìm đến Thất Sơn Phái xin làm đệ tử.
Đêm khuya thanh vắng, Khất sỹ trò chuyện cùng con cóc một hồi lâu, dặn dò nhiều điều rồi gần sáng thì xoay người vào, nhìn lên chữ “Thiên” trên hương án trong miếu rồi hóa thành một làn khói, phiêu lãng bay qua ô ngói rách nát trên ngói.
Con cóc nhìn theo làn khói, kêu lên “uôm uôm”. Nó ngẩn ngơ một hồi rồi nhảy lên bồ đoàn mà khất sỹ bỏ lại, chậm rãi làm theo hướng dẫn để phục dụng viên đan màu trắng kia.
Theo thời gian, con cóc thấy toàn thân bắt đầu phát sinh biến hóa, những chất nhầy màu đen theo da bài tiết ra ngoài, chảy thành một đống xuống đất, bốc mùi khó chịu.
Lại thêm vài canh giờ trôi qua, con cóc cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng sau khi những chất dịch nhầy và đen kia bị đẩy khỏi cơ thể. Tiếp đến, nó thấy cơ, xương toàn thân đau nhức kịch liệt nhưng vẫn cắn răng chịu đựng.
Con cóc có cảm giác toàn bộ cơ, xương đang kêu lên răng rắc và kịch liệt phát triển mạnh mẽ. Bên trong cơ thể, viên đan cuộn lên từng làn sương mỏng manh, tiến nhập vào nội yêu đan khiến nó bừng sáng lên rực rỡ, yêu khí theo đó tràn ngập khắp các đại mạch trên cơ thể.
“A! a!” con cóc kêu lên nhưng nó mơ hồ nhận ra, tiếng kêu này không phải “uôm uôm” như thường ngày mà là “a…a”.
Trời gần về sáng, biến hóa càng diễn ra kịch liệt, ngôi miếu hoang đổ nát rực sáng trong đêm đen. Những vầng sáng chói lọi theo các lỗ thủng của ngôi miếu, chiếu ra ngoài, nếu nhìn từ xa thì người ta nghĩ rằng ai đó đang thắp một cái đèn rất sáng bên trong…
Ùng..ùng…trên trời mây đen kéo tới cuồn cuộn, sấm chớp lập lòe, thỉnh thoảng có vài đạo lôi điện hung hãn giáng xuống mặt đất. Dường như ông trời đang phẫn nộ. Phía bờ hồ, từ trong hang cáo, những ánh sáng tương tự cũng lập lòe chiếu lên trời cao
Trời tờ mờ sáng, một người nông dân dắt trâu ra đồng, đi ngang miếu bỗng thấy sự lạ bèn ghé vào xem. Người nông dân đơ người khi thấy trên bồ đoàn, một thiếu niên độ mười bốn, mười lăm tuổi, lõa thể ngồi đó, đôi mắt nhắm nghiền, toàn thân mờ mờ phát ra những đạo khí màu vàng.
“Thần miếu hiển linh” ông ta hét lên rồi chạy về xóm, tri hô mọi người ra đón rước.