0
Khi dân làng kéo đến ngôi miếu, bên trong trống không, dưới nền đất là một bãi dịch màu đen bốc mùi h·ôi t·hối.
“Lão già này, đã bảo là uống ít thôi cơ mà”
Một người dân bực tức nhìn người nông dân loan tin, hậm hực nói.
“Tôi thề là đã nhìn thấy thần miếu. Đó đúng là thần miếu này”
“Thần miếu trông như thế nào?” một người khác hiếu kỳ hỏi.
“Người đó tóc dài, nước da hơi vàng, người gầy gò, không mặc gì”
Mọi người nghe nói, lập tức cười ồ lên, cho là lão nông này đã say bí tỷ rồi. Sau đó, họ lập tức bỏ về. Lão nông hậm hực nhìn vào ngôi miếu rồi tiền về phía con trâu, toan dắt ra đồng. Lão thấy túi đồ của mình đã bị bới tung, bộ quần áo để trong đó cũng biến mất…
Con cóc lúc này đang lắc lư đi trên đường một cách thận trọng. Đây là lần đầu tiên nó bước đi bằng 2 chân nên không quen lắm, cứ loạng choạng như người say rượu. Một vài người dân dọc đường gặp con cóc thì đều dừng lại nhường đường vì sợ nó va vào người.
Mỗi lần như vậy, con cóc lại nở nụ cười ngô nghê, cất tiếng chào. Nó rất hứng thú với kiểu giao tiếp như thế này. Bao nhiêu năm nó đã quan sát dân chúng sinh hoạt nên bây giờ cố để diễn tả lại những gì mình ghi vào đầu.
Cứ thế, con cóc chầm chậm đi về phía tổ của nó. Cóc cũng không biết mình đi về đó làm gì, chỉ thấy một sự thúc giục mạnh mẽ trong người là phải trở về.
Sau vài canh giờ, con cóc đã đến bên bờ hồ. Trước đây, mỗi lần nó đi khỏi tổ để vào làng, thường phải mất vài ngày. Vì nó là con cóc có linh trí và bên trong đã tồn tại linh khí, hình thành nội yêu đan nên có thể tránh được những mối nguy hiểm tiềm tàng.
Nó lấy trộm bộ quần áo của người nông dân, mặc lên vì cóc biết rằng loài người phải mặc quần áo chứ không tồng ngồng như động vật.
Đến gần tổ, nó cảm nhận được một mùi rất quen thuộc với mình. Không phải là mùi từ tổ của nó, mà là một mùi hương thơm tho, khiến đầu óc nó trở nên sảng khoái. Mùi hương này có một cái gì đó không diễn tả được thành lời.
Con cóc hướng mắt về phía hồ, một thiếu nữ áo trắng đứng đó, im lặng nhìn ra xa xăm. Cái mùi đó, là phát ra từ cô gái này. Cóc thận trọng nhìn, không dám kinh động. Nó ngoảnh mặt nhìn lên hang của con cáo, tìm kiếm.
“Nhà ngươi tìm ta à?
Cô gái lên tiếng, ngoảnh người về phía con cóc. Con cóc trân trân nhìn cô gái. Đó là một cô gái rất đẹp với nét phảng phất u buồn.
“Ta tìm một người bạn”
Cóc nói.
“Ngươi đã hóa hình rồi” cô gái nhìn con cóc, cũng không có vẻ gì ngạc nhiên.
“Ồ!” con cóc kinh ngạc rồi lập tức hiểu ngay ra câu chuyện. Cô gái xinh đẹp mang vẻ u buồn đang đứng trước mặt nó là con cáo trắng đã chìm vào giấc ngủ 10 năm trước.
“Ta là Bạch Như Sương” cô gái thông báo.
“Bạch Như Sương?” con cóc thấy cái tên này quen quen, hình như nó đã nghe ở đầu rồi.
Chợt một thông tin ùa về trong trí não con cóc. Có lần nó nghe người dân kể về trận chiến giữa Long Quân và Yêu Đế Cửu Vĩ Bạch Hồ ngay tại chỗ này. Yêu Đế là một con cáo trắng, tu luyện ngàn năm, tên là Bạch Như Sương.
“Cô là Yêu Đế Bạch Như Sương?”
Cô gái cười rộ lên, lườm con cóc: “Ngày xưa không ai dám nói thẳng cả tên ta như vậy cả, ngươi thật là to gan”
Con cóc nhún vai, không hiểu gì. Nó bây giờ như một tờ giấy trắng.
Cô gái nói rồi trầm mặc nhìn ra phía xa, nơi hơn 10 năm trước nàng độ kiếp thất bại. Ngay khi tưởng như sắp bị lôi kiếp đánh thành bụi phấn, Bạch Như Sương đã dùng toàn bộ công lực tích góp ngàn năm, lưu lại một tia yêu hồn, trở lại hình dạng cáo trắng với mục đích tu luyện lại từ đầu.
Chẳng ngờ còn chưa tu luyện được bao lâu thì vận may rơi xuống đầu. Chính viên đan dược mà con cóc ngậm trong miệng, bị nàng c·ướp mất đã khôi phục một phần công lực, đẩy quá trình tu luyện nhanh thêm.
Chỉ 10 năm chìm vào ngủ sâu, từ từ phục dụng viên đan mà con cáo trắng đã có thể hóa hình trở lại
“Ngươi tên gì?” Bạch Như Sương hỏi.
“Không có tên!” con cóc lắc đầu.
“Không được, đã hóa hình rồi thì phải có một cái tên. Hay để ta đặt tên cho ngươi. Được Yêu Đế đặt tên, đó là phúc phận rất lớn với yêu thú” Bạch Như Sương thao thao bất tuyệt.
“Cũng được, vậy cô đặt tên cho ta đi!” con cóc đề nghị. Nó nghĩ, mình cũng phải cần một cái tên. Sau nhiều năm sống trong làng, nó thấy ai cũng có tên, từ trẻ con đến người già sắp c·hết. Nhân loại đặt tên ngay khi chưa được sinh ra.
“Ngươi là con cóc vàng, vậy ta đặt cho ngươi là Kim Thiềm Tử, thấy thế nào?”
“Kim Thiềm Tử?” con cóc ngẫm nghĩ.
“Vậy từ nay ta sẽ là Kim Thiềm Tử” con cóc vui mừng, nó cũng đã có tên rồi.
“Có tên rồi, vậy bây giờ ngươi định tu luyện thế nào?” Bạch Như Sương hỏi tiếp.
Con cóc ngẫm nghĩ một hồi, bèn đáp: “Ta cũng chưa biết sẽ tu luyện như thế nào. Sư phụ nói là tốt nhất nên đến Bách Yêu Châu, không thì tìm đường lên Thất Sơn Phái để cầu đạo”.
“Thất Sơn Phái à? Hàng ngàn năm qua, ta chưa nghe đến tên môn phái này bao giờ” Bạch Như Sương nhăn trán suy nghĩ.
“Ta cũng không biết, đó là sư phụ dặn vậy. Ngài nói nếu vẫn muốn ở lại Nam Nhân Châu thì nên tới Thất Sơn Phái” Kim Thiềm Tử đáp.
“Mà ngươi có sư phụ từ bao giờ? Sao con người lại nhận ngươi làm đệ tử?” Bạch Như Sương nghi hoặc. Xưa nay người và yêu ít khi đi chung đường, nhất là trong chuyện tu hành lại càng không. Yêu tộc được thiên phú tu luyện rất nhanh và dễ dàng còn nhân loại thì ngược lại.
Thế nhưng mà để thành Chân Tiên thì nhân loại lại áp đảo số lượng so với yêu tộc hay quỷ tộc. Điều này không rõ lý do vì tại làm sao. Trong lịch sử yêu tộc và quỷ tộc, chỉ có vài vị được Thiên Cung chào đón, còn lại đều bị thảo phạt hết sức tàn khốc.
“Đó là một khất sỹ thường hay dạy bọn trẻ ở trong làng, khi chưa hóa hình, ta thường nghe hắn giảng đạo. Sư phụ là người đã điểm hóa cho ta”
“Một vị khất sỹ điểm hóa cho ngươi? Khất sỹ lại còn dạy trẻ con trong làng!” Bạch Như Sương trợn tròn đôi mắt, nhìn Kim Thiềm Tử.
“Có gì sai sao?” Kim Thiềm Tử nghi hoặc.
“Sai chứ. Ngươi phải biết những khất sỹ có khả năng điểm hóa yêu thú ở Nam Nhân Châu này là…không có ai cả” Bạch Như Sương thốt lên.
“Mà khất sỹ ngươi kể, lại còn đi dạy trẻ con nữa. Để có pháp lực điểm hóa yêu thú, theo ta biết thì ít nhất ông ta phải là Chân Tiên. Khả năng này, chỉ có Chân Tiên trở lên mới có thể làm được” Bạch Như Sương kể tiếp.
“Vậy thì khất sỹ à sư phụ của ta chắc chắn là Chân Tiên rồi” Kim Thiềm Tử mắt sáng như sao, tự hào nói. Nó không biết Chân Tiên là cái gì nhưng có vẻ rất kinh khủng.
Bạch Như Sương cười phá lên, nhìn Kim Thiềm Tử với ánh mắt hài hước. Luận về tu vi thì ngàn năm trở lại đây, ngoài cô ta thì chỉ chỉ có lác đác vài đại nhân vật có thể miễn cưỡng sánh vai mà thôi. Còn mấy lão Địa Tiên nằm trong hòm để trấn thủ môn phái thì không tính tiền vì mấy lão đó có chạy ra ngoài tranh đoạt được đâu.
“Xem ra ngươi với thế giới này còn bỡ ngỡ. Thế này, ta sẽ nhận ngươi làm đệ tử, coi như trả ơn ngươi đã tặng ta viên đan dược kia. Ngươi thấy thế nào? Bạch Như Sương đề nghị.
Kim Thiềm Tử suy nghĩ một hồi. Dù sau thì hắn cũng mới bắt đầu bước chân vào thế giới này, chưa có nhiều hiểu biết. Cô gái kia có vẻ rất am hiểu, hơn nữa lại có chút quen biết. Bái nàng làm sư thì cũng không có gì thiệt thòi.
Nghĩ xong, Kim Thiềm Tử liền gật đầu, đáp: “Ta đồng ý nhận ngươi làm sư phụ?”
“Nhận? Ngươi phải nói con đồng ý bái thầy làm sư phụ mới đúng lễ nghĩa”
“À vậy à, vậy thì con đồng ý bái thầy làm sư phụ!”
Kim Thiềm Tử gật đầu, cũng không có nghĩ ngợi nhiều, liền nói.
Bạch Như Sương mỉm cười, đoạn nhìn hắn rồi liếc lên trời, nói: “Sẽ có ngày ngươi theo ta đánh tận lên Thiên Cung”
“Thiên Cung?” Kim Thiềm Tử ngước mắt nhìn lên trời, hai chữ Thiên Cung sao hắn lại thấy rất quen thuộc.