Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Đọa Tiên Kí
Unknown
Chương 8: Ma hồn chí thánh
- Yêu nghiệt muốn chạy sao,
từ phía sau vang lên giọng nói tức giận của mộc thạch, nhưng chợt mộc thạch a lên một tiếng.
- Chân của ta.
Đám người nhao nhao quay lại chỉ thấy có hai sợi dây quấn lấy chân của mộc thạch, từ trên mặt nước dần dần hiển lộ ra một thân ảnh rất giống với linh ngư, mà hai cái dây kia chính là hai cái dâu của nó.
- Các vị huynh đệ linh ngư rất khó câu được, các vị mau đuổi theo đừng để nó chạy mất, còn con này hãy để ta.
Đám người nghe vậy thì hoảng hốt vội vàng đáp xuống vung kiếm chém đứt hai cái dâu kia giải khống cho mộc thạch.
Mộc thạch khẩn trương
- chư vị không cần vì ta mà ở lại đây, linh ngư còn đang đợi chư vị đến bắt. con này mạnh hơn con vừa rồi để ta đối phó.
- Mộc thạch huynh nói gì lạ vậy, chúng ta vào sinh ra tử đã lâu, một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ huống hồ sư huynh lại là người trọng tình trọng nghĩa, lựa chọn con mạnh hơn chấp nhận bỏ ra sức chiến đấu lớn hơn. Để bọn ta tiết kiệm sức lực đấu với con yếu hơn.
- Sư huynh nói đi bọn ta không thể đi,
- sư huynh hãy để bọn ta ở lại cùng huynh bắt con yêu nghiệt này.
- Sau đó, sẽ cùng nhau khởi hành bắt nốt con yêu nghiệt còn lại,
- phải đó sư huynh hãy để bọn ta chiến đấu cùng huynh.
- Phải đó, phải đó.
Mộc thạch trong lòng tức sùi bọt mép, các ngươi không đi thì ta bắt sao được tên kia.
Nhưng ngoài mặt xúc động đến rơi lệ,
- chư vị mộc mỗ không nhìn nhầm các vị. Mộc mỗ có tài đức gì mà được các huynh đệ ưu ái như vậy, ta hổ thẹn.
- Sư huynh lần này hãy để bọn ta t·ấn c·ông huynh hãy lập lá chắn đề phòng yêu nghiệt chạy trốn.
- Các vị yêu nghiệt này hung ác hơn con vừa nãy, các vị cảnh giới chưa đủ rất khó thu phục chuyện này cứ để ta.
- Sư huynh vừa rồi chiến đấu đã hao tổn nguyên khí để bọn ta.
- Các ngươi cảnh giới chưa đủ để ta,
- sư huynh ngươi không coi bọn ta là huynh đệ sao, ngươi khinh thường chúng ta.
- không phải vậy chỉ là,
- nếu không phải vậy sư huynh lập lá chắn đi để bọn ta triển lộ thần uy bắt con yêu nghiệt này, cho huynh thấy thực lực của bọn ta mạnh cỡ nào.
- Nếu đã vậy các vị huynh đệ hãy lượng sức mình mà đánh, nếu thấy lực quá hãy nói một tiếng ta sẽ lập tức thay thế vị trí của các vị.
- Đa tạ sư huynh đã để bọn ta chiến đấu.
Mộc thạch cười lạnh các ngươi để ta lập lá chắn là các ngươi xong rồi, hắc hắc đợi ta đánh truy tung chú lên người tiểu tử kia sẽ từ từ chơi cùng các ngươi.
Nghĩ đến đây hắn âm thầm cười lớn một trận, mặt ngoài thì lại tỏ ra vô cùng khẩn trương thiết lập lá chắn còn cố tỏ ra quan tâm nhắc nhở
- các vị huynh đệ hãy cẩn thận hai sợi dâu của nó, đừng để nó bắt được, vừa rồi ta phải dốc toàn lực mới có thể giữ được thân thể không trôi vào miệng của nó.
Vừa nói hắn vừa quơ quơ tay như đang thiết lập lá chắn nhưng, kì thực cú quơ vừa rồi hắn đã âm thầm đánh một đạo ấn chú ra bên ngoài.
Mà hắn, có thể tự tin nói rằng, đám người ở bên trong hoàn toàn không thể nhận ra ấn chú đã được phóng ra bên ngoài.
Bởi vì, lời nói của hắn đã khiến bọn kia phân tâm, cộng với lá chắn do đích thân hắn tạo ra, nếu không dùng chút thủ đoạn che mắt thì hắn thẹn với danh xưng đệ tử của thượng thanh vân.
Mà Hạo Vân lúc này đang cật lực phi hành, vì phía sau hắn chính là truy tung ấn.
Truy tung ấn đuổi dai như đỉa, lại là ấn pháp của huyền linh trung kì, khó phá cỡ nào. Để nó đánh trúng trong thời gian ngắn chỉ e khó lòng xóa bỏ.
Hạo Vân kêu khổ vừa rồi hành động quá khinh xuất mới dẫn đến hậu quả như hiện tại, nếu lúc đó hắn không tò mò mà đi vào thì mọi chuyện sẽ không như thế này.
Hắn phải chạy bán sống bán c·hết như c·h·ó đuổi thế này đây,
- ca ca ta mệt quá dừng lại nghỉ một chút được không,
Hạo Vân giật mình
- không thể, chỉ cần chậm mộts thôi cũng sẽ khiến hai chúng ta vạn kiếp bất phục rồi.
- Vi nhi, cố nốt lần này ta sẽ dẫn muội trở về tông môn ẩn nhẫn tu luyện, sẽ không tỉ đấu nữa. Sẽ không phải chạy bán sống bán c·hết như này nữa.
- Ca ca không tỉ đấu nữa vậy chúng ta lấy linh thạch ở đâu,
Hạo Vân thở dài
- vậy chỉ đành cố gắng làm chút nhiệm vụ tông môn.
- Ca ca, ta không làm nhiệm vụ tông môn, ta không thích bọn họ.
Hạo Vân an ủi
- muội muội hãy cố nhịn, đợi ta lấy được công pháp sẽ không cần phải làm nhiệm vụ cho bọn họ nữa.
Tuyết Vi khẽ đáp
- vâng.
Hạo Vân thở ra một hơi lại tiếp tục phi như diên.
- Ca ca muội không trụ nổi nữa, muội... muội sắp kiệt sức rồi.
- Vi nhi cố gắng lên đừng dừng lại, dừng lại một nhịp tên kia sẽ g·iết chúng ta.
- Tại sao hắn lại g·iết hai chúng ta.
Tuyết Vi mở to con mắt nhìn Hạo Vân,
- bởi vì hắn muốn chiếm đoạt đơn linh căn của muội.
- Ca ca muội thật sự không chạy nổi nữa, ca ca huynh đi một mình đi.
Nói xong Tuyết Vi khựng lại thả người, Hạo Vân giật mình quay người khẩn trương phi tới
- muội muội ngốc, đi
hắn nắm chặt cánh tay Tuyết Vi đột ngột nhảy lên.
ấn chú mất đà phi thẳng một đoạn mới dần chuyển hướng.
- Ca ca huynh thả ta ra, huynh chạy một mình đi.
- Muội muội muội nói cái gì vậy, muội định đứng đây cho tên kia tới g·iết sao.
- Nhưng tốc độ này sẽ bị ấn chú đuổi kịp mất.
- không sao, nếu thật sự nó đuổi kịp ta đẩu chuyển thiên long tránh thoát là được, muội không cần lo lắng.
- Ca ca ấn chú này rất giống với chú thuật tam cấp, chiêu vừa rồi của huynh chỉ sợ sẽ không còn tác dụng.
- Muội muội lo nghĩ nhiều, đây chỉ là ấn chú cấp hai mà thôi,
- ca ca, nếu đối phương dùng thuật che mắt không phải huynh đã tính sai sao,
- muội thấy ca ca đã tính sai bao giờ chưa.
- Nhưng,
Hạo Vân khó chịu, muội muội của hắn không tin tưởng vào phán đoán của hắn. Tuyết Vi thấy sắc mặt Hạo Vân không ổn nàng biết đã chọc giận ca ca mình, nhưng chuyện này thật sự nàng không thể không nhắc nhở.
- Vi nhi muội có coi ta là ca ca không,
Tuyết Vi vội vàng đáp
- có.
- Thế thì muội phải tin tưởng vào ca ca của mình,
- nhưng
- không có nhưng, nào đi thôi. Nói rồi Hạo Vân gia tốc kéo Tuyết Vi đi không cho nàng cơ hội nói chuyện.
Hạo Vân bấm tay trong lòng không khỏi rung lên, bởi vì, phía sau của hắn đang xuất hiện một nhân vật có tu vi huyền linh trung kì, không sai, chính là mộc thạch.
Mộc thạch khí tức tràn lan, bàn tay của hắn nắm thành quyền, lập tức, trên đầu của Hạo Vân giống như là có thập vạn đại sơn đè xuống.
Hạo Vận chống đỡ không nổi,
- vi nhi lui xuống
nói rồi, bàn tay của hắn nắm chặt cánh tay Tuyết Vi lôi Tuyết Vi ra khỏi phạm vi ảnh hưởng.
Uỳnh
cây cối xung quanh đổ rạp, đất đá vỡ tung, Hạo Vân gồng mình lên chống đỡ. Khổ khẩu của hắn không chịu được lực đạo khủng bố đã bị rách toạc ra, máu từ khóe môi hắn chảy xuống.
Mộc thạch phất tay, từ trong ống tay áo của hắn vung ra một cái chuông đồng nho nhỏ tiến dần tới chỗ Tuyết Vi, cái chuông lớn dần hút lấy Tuyết Vi vào trong.
- Ca ca
Tuyết Vi hoảng sợ gọi vs ca ca của mình, mà Hạo Vân cũng là khẩn trương. Hắn gào thét da thịt như muốn nổ tung, gân xanh nổi lên, cơ bắp hở ra tay ao rách toạc.
Hạo Vân trợn mắt, cắn răng
- tử nguyệt vân quyết, nhất niệm thành phật nhất niệm thành ma, một niệm hóa hư không, xin nguyện hiến dâng bàn tay, xương máu này.
- Hạo Vân nguyện hiến dâng tất cả, cầu đại thánh ra tay giúp ta cứu muội muội.
Nói xong, từ trong mi tâm của hắn phóng ra một cỗ nguyên hồn 3 động phá giải phong ấn của ngọc bội.
Ngọc bội đột nhiên phát ra ánh sáng mạnh mẽ từ một điểm sáng nho nhỏ, sau đó vụt tắt, hư không, thời gian giống như ngưng đọng.
Từ trong ngọc bội phi ra một ánh lửa tử sắc, ánh lửa hóa thành nhân hình, nhưng không nhìn rõ mặt mũi.