Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 33

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 33


Hai bên bờ Bắc Hà vây đầy người, khắp mặt sông đều là hoa đăng, những chiếc thuyềnnhỏtrôi theo dòng nước, cả dòng sông tỏa ra ánh sáng lung linh, điểm đầy chấmnhỏgiống như dải ngân hà.

Cho dù thói đời như thế nào,mộtnữ nhân có chút nhan sắc muốn kiếm được tiền cho đến bây giờ cũngkhôngthiếu gì cách.

Nhưng mà, cái bóng kia lại chưa từng dừng lại, trong tai Cố Thiềnđãnghe thấy tiếng bước chân, thậm chí còn có thể thấymộtđôi giày thêu màu đỏ lộ ra ở đầu ngõ… (đọc tại Qidian-VP.com)

Cố Thiền giật mình nhìn lại ra phía đường lớn, chỉ thấymộtbóng người chiếu vào vách tường trong ngõnhỏ, cái bóng này được ánh đèn kéo dài ra nhưng vẫn có thể nhận ra đó là thân hình củamộtnữ nhân.

Trong ngõnhỏxếp đày đồ vật, nàng đem Chương Tĩnh Cầm đặt ngồi vàomộtcái vại to, phíatrênche t cái sọt,khôngnhìn ra được là bên trong có giấumộtngười.

Nàngkhôngcó cách nào tưởng tượng được người lạnh lùng bướcđivừa rồi và thiếu niên trong lòng mình là cùngmộtngười…

trênđường cái bên ngoài ngõnhỏđột nhiên yên lặng, yên lặng đến mức giống như những người vừa rồi còn chạy như điêntrênđường trong nháy mắtđãbiến mất toàn bộ.

Đợi cai ngụcđixa, Giang Liên Nam vẫn vô cùng cẩn thận,nhẹgiọng hỏi “Mẫu thân, bọn họ dùng hình với mẫu thân sao?”

Thả hoa đăng, thả hoa đăng, mỗi nămmộtchiếc đèn, mỗi ngọn đèn làmộtkhẩn cầu, hàng năm đèn chảy trong nước, gìn giữ an khang của nhà nhà.”

Nàng thấy bộ dáng Giang Liên Nam trợn mắt há hốc mồm, trong lòng vẫnkhôngcam lòng, nữ nhi của mình, cho dù là bộ dáng, tính tình, có điểm nào thua kiếm những thiên kim tiểu thư ngậm thìa vàng mà lớn lên kia chứ, nhưng mà từnhỏsố khổ như Hoàng Liên.

Giang Liên Namkhôngcần nghĩ ngợinói“Mẫu thân của nô tỳ… Mẫu thân của nô tỳ là bị oan, bà ấykhônggiết người.”

Mưa liên tiếp mấy ngày liền, từ cơn mưa xua tan nắng nóngnhẹnhàng khoan khoái ban đầu dần dần chuyển thành ẩm thấp dinh dính.

Cái bóng kia dần dần di động, vẻn vẹn chỉ có nửa ngườitrên,rõràng là người càng ngày càng đến gần ngõnhỏ. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhưng tình huống rất hỗn loạn, dần dần bị người tách ra, đến lúc Cố Thiền cuỗi cùng cũngkhôngchạy nổi nữa, bên cạnh trừ Chương Tĩnh Cầm vẫn luôn nắm lấy tay nàng, nhìn sang xung quanhkhôngthấymộtai quen biết.

khôngbiết vì sao, đám người bỗng nhiên xôn xao đứng lên, xa xa nghe thấy có tiếng người tận lực kêu “… Hồ tiên giáng thế…” Trong giọngnóiđều là sợ hãi.

“khôngphải!” Giang Liên Nam lẩm bẩmnói“Bọn họ… Bọn họ vu oán giá họa cho bà ấy, chiếc hộp kiakhôngphải của chúng ta… Sau khi bọn họ lục soát được thậm chí cònkhôngmở ra xemđãnóiđó là chứng cứ phạm tội…”

Giang Liên Nam bán mình vào thanh lâu lớn nhất U châu đổi lấy hai mươi lượng,mộtnửa tiền bán thân chuẩn bị đưa cho cai ngục, cuối cùng cũng gặp được mẫu thânđangbị nhốt trong ngục.

“Nghenóilúc khám nghiệm tử thi pháthiệnnàng vẫn còn thở, lay nàng tỉnh, nàng kêu gào như phái điên. Nàng ngấtđi, sau khi tỉnh lại lần nữathìthành bộ dạng như bây giờ, có người hầu hạ ăn uống như bình thường, chỉ làkhôngnóimộtlời nào cũngkhôngcó phản ứng gì với người khác, đến buổi tối cả đêm chỉ mở trừng mắtkhôngchịu ngủ.” Lưu thị giận dữnói“Đại phunóilà chứng mất hồn, do bị kinh sợ quá mức.”

Tìmhắnđểhắncho nàng ta mượn tiền để nàng ta mời người giải oan cho mẫu thân nàng ta, cứu người muốn hại mẫu thân ruột củahắnsao?

Cố Thiền do dự có mấy giây, hơi động não, lôi kéo tay Chương Tĩnh Cầm trốn vàomộtngõnhỏ.

Cố Thiền cùng Phùng Thanh Loanmộttráimộtphải che chở cho Chương Tĩnh Cầm, phía sau còn có hộ vệ hai nhà cùng đám nha hoàn, chạy theo đám người.

cônương này lớn lên cũng có vài phần nhan sắc, đầu óc lạikhôngbiết chứ những suy nghĩ như thế nào nữa, chuyện buồn cười như vậy cũng có thể làm ra được.

Trịnh thị bị xử trảm lập tức hành quyết. Ngày hành hình, Ninh thị dẫn theo Cố Thiền trèo lên Tây Sơn, lêm Bích Vân Tự thắp hương tạ lễ thần, khẩn cầu Phật tổ tiếp tục phù hộ ngườimộtnhà bình an.

Ngày cứ trôi qua như vậy, đáo mắtđãqua nửa tháng, hung thủ vẫn chưa sa lưới, Chương Tĩnh Cầm vẫn chưa thấy khá hơn.

Giọnghắnlạnh như băng hỏi “Tại sao ta phải cứu bà ấy chứ?”

cômương kia ngẩng đầu lên, dung nhan xinh đẹp,trênmặt ướt sũngmộtmảnh,khôngphân biệt được là nước mưa hay nước mắt.

Mẫu thân, thầy cái đề nghị dưới tình huống này có thểnóilà năm đó là con bỏ nhầm thuốc độc vào trong thức ăn của phụ thân, khi đó con mới chính tuổi, căn cứ vào luật lệ của Đại Ân consẽkhôngphạm tội.” Giang Liên Namnóikết luận mà nàng hỏi được cho Trịnh thị.

Cố Tùng nhíu mày, quay đầuđi. Chuyện này cũngkhôngcó gì là kỳ lạ, nếu phụ thânđãmuốn trừng trị nàng ta hạ độc người khác, tất nhiênsẽcó chỗ dùng thủ đoạn.

Chương 33

Cho đến bây giờ Cố Thiền vẫn luôn sống an nhàn sung sướng, đừngnóilà chạy cho dù làđicũng chưa từngđinhiều như vậy, lúc này hai chân nàng đều bủn rủn cả rồi, lúc nhấc lên như là bị đổ chì vào chân, bướcđikhó khăn.

Những đứanhỏkhôngbiết ưu sầu, ngày Vu Lan Quỷ Môn mở ra, vẫnđangvui vẻ phấn chấn cầm chong chóng chạy qua chạy lại, lẩm bẩm trong miệng:

Chương Tĩnh Cầm vẫn nằm ở đókhônghề nhúc nhích,khôngcó chút phản ứng nào.

Cố Thiền nhìn thấy, suýt nữa bật khóc “Chương Tĩnh Cầm, ta đến thăm ngươi đây.” Nàng cầm tay Chương Tĩnh Cầm, lay lay “Ngươi maunóigìđi.”

hắnrút vạt áo trong tay nàng ta ra,khônglưu tình bỏ mặc nàng ta, bước nhanhtrênthềm đá.

Mới mấy ngàykhônggặp, Trịnh thịđãgầy gòkhôngra hình người,trênáo trắng của phạm nhân bà tađangmặc còn có vệt máu, nhìn thấy mà ghê người. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cố Tùng hừ lạnhnói“Nghenóinhân chứng vật chứng đều có, sao lại là bị oan được chứ?”

Cố Tùng nhớrõnàng, từng là thư đồng của muội muội, chỉ ở trong nhàhắnmộtthời gian cực ngắn, ngắn đến mức ngay cả tên nànghắncòn chưa nhớ, nhưng việc này cũngkhônggây trở ngại đến việchắnbiết mẫu thân mình là do mẫu thân của nàng ta hạ độc.

Hóa ra những năm này quađitất cả vẫn giống như lúc trước. Đến lúc khó khăn nhất, ngoại trừ mẫu thân,khôngcó bấ kỳ ai khác giúp nàng…

Giang Liên Nam nhào lên ôm lấy chân trái củahắn“Nhị thiếu gia, nô tỳ làthậtsựcùng đường rồi… Mợ nô tỳnóimẫu thânsẽliên lụy đến tiền đồ của cậu, muốn đoạn tuyệt quan hệ với hai mẹ con nô tỳ, ngay cả cửa nhà cũngkhôngcho nô tỳ đến gần… Nô tỳ đến phủ, phu nhân và Nhị tiểu thư cũngkhôngchịu gặp nô tỳ…”

Cố Tùng cười lạnh “Bình thuốc kia chẳng qua là Đồng Lam dùng còn thừa,khôngkhác gì cơm thừa cho c·h·ó mèo ăn. Tasẽkhônggiúp ngươi, ngươikhôngcần đến tìm ta nữa.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Dưới tình huống này, cho dù là cómộtmình nàng cũngkhôngthắng được cái gì mà Hồ tiên, huống chi còn cómộtChương Tĩnh Cầm cần được chăm sóc.

Người trong quan phủ bao che lẫn nhau, dựa vào hành vi ngày ấy của nha dịch, muốn giải vây cho mẫu thân làkhôngđược chẳng bằng dựa vào sơ hở của luật lệ.

Cố Thiền nhìn thấy rấtrõràng, chỗ tròn tròn cao ngất kia, chỗ phải là cái mông vậy mà lại mọc ramộtcái thô to, làmộtcái đuôi vểnh lênthậtcao.

“thậtlàmộtđứa bé số khổ.” Ninh thịnói“Cả nhà chỉ còn mình nàng còn sống,thậtkhôngbiết là hạnh phúc hay là bất hạnh đây.

Nàng sợ hãi, hai chân giống như bị đóngtrênmặt đất, muốn động cũngkhôngthể động.

Cố Thiền cùng Ninh thịđangđiđến nhà Tri phủ U châu Liễn Vân Thăng thăm Chương Tĩnh Cầm, sau khi được cứu nàng liền ở tạm đây.

Cố Tùngnói“Ngay cả cậu ruột của ngươi cũngkhôngquan tâm ngươi, ngươi dựa vào đâu mà nghĩ là tasẽgiúp ngươi?”

Trịnh thị lắc đầu,âmthanh của nàng khàn khànnói“Đừng ngu ngốc, con cho rằng bọn họthậtsựmuốn lật lại bản án của phụ thân con sao, đó là Cố đại nhân muốn trút giận cho thê tử của mình.”

Trong đám đông có người có sức lớn, bước chân nhanh nhẹn, đuổi kịp từ phía sau lại đây, cònkhôngquên hô to nhắc nhở người bên cạnh “Hồ tiên đuổi đến đây rồi!”

Đợi đến trung tuần*, Cố Phong được như ý nguyệnđivào U châu vệ, từ đó rời thư viện dấn thân vào quân doanh.

Giang Liên Nam quỳtrênmặt đất, nhìn bóng dáng Cố Tùng xa xatrênnúi, bóng lưng thiếu niên cao to tuán dật giống như trong quá khứ…

Trận mưa to thứ hai của tháng sáu rơi vào cuối tháng, ban đêm mưa to tầm tã, cả nhà Án sát sứ Chương Hòa Phố bị sát hại, chỉ có nữ nhi Chương Tĩnh Cầm may mắn thoát nạn.

Editor: huyetsacthiensu (đọc tại Qidian-VP.com)

Tri phủ phân nhân tự mình dẫn các nàng đến Tây phòng, Chương Tĩnh Cầm lẳng lặng nắm ởtrêngiường, hai gò má hãm sâu, ánh mắt dại ra.

Giang Liên Nam thấyhắnkhôngnóilời nào, lại liên tục cầu xin tha thứ “Người trong đại lao muốn nô tỳ đưa mười hai lượng bạc mới cho nô tỳ vào thăm mẫu thân. Nhị thiếu gia, cầu xin người cho nô tỳ mượnmộtít ngân lượng, có bạc nô tỳ còn có thể mời người giải oan cho bà ấy…”

Chương Hòa Phổ là con trai độc nhất, trong tộckhôngcó họ hàng nào, cậu của Chương Tĩnh Cầm đến U châu ra mặt giải quyết việc mai táng.

thậtra nàngđãsớm nghĩ được, việc năm đóđãkết án,khôngcó lý do gì lại có người điều tra lại, chỉ trách mình nhất thời u mê, sinh lòng tham. Nay trừng phạt đúng người đúng tội, chếtkhônghết tội, chỉ thương nữ nhi từ nay về sau chỉ cómộtmình,khôngai chăm sóc.

*Trung tuần: từ ngày 11 đến ngày 20 hàng tháng.

Cuối cùng Giang Liên Nam cũng kiếm đủ tiền.

Cố Tùng che ôđira từ Hàn Sơn Thư Viện trong chùa, mớiđangchuẩn bị bước chân lêntrênthềm đá, đột nhiên cómộtcônương mặc áo màu xanhđixuyên qua rừng trúc nhào đến bên cạnhhắn, ngã vào chânhắn.

Giang Liên Nam nhớ đến câunóicuối cùng của Cố Tùng, hóa ra bản thân mình và mẫu thân trong mắt những người nàykhôngkhác gì con cho con mèo…

Đột nhiên nàngkhôngkhống chế được nở nụ cười, cười bản thân tự mình đa tình, cười bản thân mơ tưởng hão huyền, còn cười bản thân luôn ngu ngốc như vậy luôn coi các thiếu gia tiểu thư ởtrêncao là bạn bè.

“Bởi vì… Nhị thiếu gia, người tốt bụng nhất…” Giang Liên Nam ngước đầu nhìn lên, vừa đáng thương lại vừa thành kính “Người còn đưa thuốc trị thương cho nô tỳ…”

Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, Cố Thiền bịmộtcánh tay kiên cốkhôngbiết từ nơi nào ôm vào trong ngực, hơi thở quen thuộc ập vào mặt, trong lòng nàng buông lỏng, thân thể xụi lơ ngã xuống, tiếp theo liền bị ôm ngang người nhảy lên, như là cưỡi mây đạp gió, nhảy lên giữakhôngtrung, nhảy lêntrênđỉnh…

Sắp xếp Chương Tĩnh Cầm xong, Cố Thiền tìm xung quanh chỗ mình có thể trốn.

Nhị thiếu giakhôngphải là người ôn nhu tuấn dật nhất, tấm lòng thiện lương nhất sao? Sao lại có thể bỏ mặc cho mình đau khổ cầu xin, nhưng vẫn như cũ thấy chếtkhôngcứu được chứ?

Cố Tùngkhôngkiên nhẫn vùng thoát ra, nhấc chân muốnđi.

“takhôngsao.” Trịnh thịnói“Con đến đây làm gì?”

Thả hoa đăng, thả hoa đăng, thêm dầu trong hoa đăng, trong lòngkhôngbuồnkhônglo, tâm nguyện theo ánh sáng lên thiên đình, Phúc Thọ ở lại đến vĩnh viễn.

Mỗi lần Cố Thiền nhìn thấy nàng ấy lại muốn rơi lệ,mộtngườiđangyênđanglành, bình thường hoạt bát như vậy, rất thíchnóiđùa, thích nhất là chơi đùa,khôngcó phút giây nào là yên tĩnh, bị bịt miệng nàng vẫn muốnnóiliên tục, làm sao lại biến thành bộ dáng như bây giờ chứ…

“Thả hoa đăng, thả hoa đăng, từng hàng hoa đăng trong nước, ánh sáng tỏa ra trong nước, vong hồn theo ánh sáng trôi ra biển lớn sớm về miền cực lạc.

“Nhị thiếu gia, cầu xin người, cầu xin người hãy cứu mẫu thân của nô tỳ.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 33