Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nghịch Trần
Unknown
Chương 12: Trường Thanh Đế Quân
Khương Ly chậm rãi đi vào trong Bạch Ngọc Đình, mà ông lão tóc trắng cũng vừa vặn dọn xong bàn cờ, hộp cờ trắng, hộp cờ đen, mỗi hộp được bày ở một bên.
Khương Ly đối với ông lão thi lễ, rồi ngồi xuống ghế, chăm chú nhìn bàn cờ, chốc lát khẽ chau mày.
Bàn cờ này nhìn như bình thường không có gì lạ, nhưng khi quan sát kỹ mới thấy được huyền cơ, bên trong tựa hồ ẩn chứa núi sông, ẩn chứa biển cả nương dâu, vô cùng kỳ diệu.
“Tiểu hữu biết đánh cờ chứ, cùng lão phu đánh một ván?”
Khương Ly nói: “Vãn bối chỉ biết đôi chút, mong Đế Quân chớ nên chê cười”
Ông lão tóc trắng vuốt râu không nói gì, nâng tay lấy ra một quân cờ trắng đặt lên bàn.
Khương Ly cũng chậm rãi cầm lấy cờ đen.
Trên bàn âm thanh hạ cờ cộc cộc liên tiếp vang lên.
Hai người cứ như thế lặng lẽ đánh cờ, không ai nói một câu.
Mùi hoa đào thoang thoảng tràn ngập bốn phía, khiến cho tâm thần người ta càng thêm thanh tĩnh.
Nửa canh giờ trôi qua, một ván cờ kết thúc
Trên bàn cờ bày đầy quân cờ đen trắng, Khương Ly có chút tiếc nuối đem quân cờ đen kẹp giữa hai ngón tay bỏ trở về trong hộp, cười khổ nói:
“Kỳ nghệ của Đế Quân tinh xảo siêu tuyệt, vãn bối cam bái hạ phong”
Ông lão tóc trắng phất tay lấy ra hai vò rượu, một vò giữ lấy, một vò ném cho Khương Ly, từ bên trong vò rượu có mùi hoa đào thoang thoảng bốc ra. Nâng tay mở nắp, uống một ngụm, vuốt râu cười nhìn hắn:
“Toàn bộ thế gian, người có thể cùng lão phu đánh cờ, không quá hai bàn tay. Kỳ nghệ vượt qua lão phu cũng chỉ có một người là sư đệ. của ta. Ngươi có thể cùng lão phu giằng co trên trăm nước, đã cực kỳ ghê gớm”
“Đế Quân quá lời!” Khương Ly khiếm tốn đáp.
“Tiểu hữu tên họ là gì?” Ông lão tóc trắng lắc lắc đầu, chợt hỏi.
“Vãn bối Bạch Phàm!”
“Bạch Phàm, bạch phiên tiên bạch, phàm nhân phàm. Ngược lại có chút ý tứ!” Ông lão cười nhẹ, không vạch trần lời nói dối của hắn, lên tiếng: “Lão phu họ Tả, tên hiệu Trường Thanh”
“Trường Thanh..” Khương Ly chợt trừng mắt, kinh ngạc nhìn ông lão, nuốt nuốt nước bọt, khẽ hỏi: “Ngài chính là Trường Thanh Đế. Quân sao?”
Trong lòng hắn giờ khắc này nổi lên sóng to gió lớn, đầu óc có chút ong ong. Nếu ông lão tóc trắng trước mặt mình thật là Trường Thanh Đế Quân, thì thật mẹ nó quá kinh hãi thế tục.
Trường Thanh Đế Quân không chỉ là một vị Chân Đế bình thường, mà còn là một trong những người đứng đầu trong Đông Hoang Thập Đế
Đông Hoang Thập Đế không phải nói Đông Hoang chỉ có mười vị Chân Đế, mà Thập Đế là ám chỉ mười vị Chân Đế thường xuyên lộ diện nhất, cũng được thế nhân biết đến nhiều nhất.
Mỗi vị Đế Quân này đều đang tọa trấn một tòa hùng quan, trấn áp giới đạo, bảo vệ an bình cho chúng sinh ở Đông Hoang.
Tứ Hoang tổng cộng có bảy mươi hai Đại Thành, ba mươi sáu hùng quan, liên kết với nhau thành một toà Thánh trận trấn áp Vô Lượng Hải.
Tòa Thánh trận kia là do thượng cổ Thánh Nhân tự tay bố trí, trong đó Đông Hoang sở hữu thập đại hùng quan, mười tám tòa Đại Thành. Kiêu Dương Thành tại Kiêu Dương Vực chính là một trong mười tám tòa Đại Thành như thế.
Đông Hoang Thập Đế, có người tốt có kẻ xấu, thậm chí có người thanh danh cực kỳ thối nát. Tuy nhiên, mỗi vị Đế Quân đều tận lực đối kháng Kiếp tộc, trước giờ chưa từng lùi bước, công lao ấy thế nhân đều ghi nhận.
Thập Đế theo thứ tự là Trường Thanh Đế Quân, Thiết Huyết Đế Quân, Vấn Tình Đế Quân, Hắc Diệu Đế Quân, Thiên Xu Đế Quân, Nguyên Đan Đế Quân, Tuyết Đế, Cửu U Đế Quân, Tàn Hoả Đế Quân và Vạn Thú Đế Quân.
Tu vi, tên tuổi hay thực lực của mỗi vị Đế Quân như thế nào, thế gian ít người biết rõ. Nhưng ở bên trong Đông Hoang Thập Đế, có ba người nổi tiếng nhất đó là Trường Thanh Đế Quân, Thiết Huyết Đế Quân và Vấn Tình Đế Quân. Bởi vì bọn họ đều là bát phẩm Chân Đế hơn nữa còn là Chưởng Vị Đế Quân.
Trường Thanh Đế Quân chưởng mộc chi đại đạo, phong hào Chưởng Mộc Đại Đế.
Thiết Huyết Đế Quân chưởng sát chi đại đạo, phong hào Chưởng Sát Đại Đế.
Vấn Tình Đế Quân chưởng tình chi đại đạo, phong hào Chưởng Tình Đại Đế.
Nhưng là, Trường Thanh Đế Quân không phải đang tọa trấn ở Trường Thanh Thần Thành ư, sao lại có mặt ở đây. Khương Ly nghi hoặc trong lòng.
Ông lão tóc trắng nhấp thêm một ngụm rượu, hồi đáp: “Trường Thanh là ta, nhưng ta không phải Trường Thanh”
“Vãn bối ngu muội, còn chưa hiểu cho lắm...” Khương Ly nhíu mày nói.
“Đây là một bộ mộc đạo hóa thân của lão phu!”
“Mộc đạo hóa thân!” Khương Ly hít vào một hơi khí lạnh, không tự chủ nâng ánh mắt nhìn lên cây thông thiên đại thụ đang che kín bầu trời.
“Tiểu hữu rất tinh mắt, cây cổ thụ kia tên thật cũng không phải là Ngộ Đạo Thụ, mà là bản thể của bộ hóa thân này, Trường Thanh Thụ”
“Trường Thanh Thụ?” Khương Ly thì thào, hồi lâu thán phục nói: “Thật là khó mà tin nổi...!”
Khương Ly kinh thán, hồi lâu mới có thể bình phục tâm tình, dù sao ngồi đối diện hắn là một trong Đông Hoang Thập Đế, mặc dù chỉ là hóa thân. Nhưng từ trên người đối phương, hắn cảm thấy được một luồng khí tức sâu như thâm uyên. Chỉ sợ bộ hóa thân này yếu nhất cũng là một vị Chuẩn Đế đi.
Chẳng trách, toàn bộ Loạn Ma Vực ma đầu, lại cộng đồng tôn xưng Thiên Nhai Hải Các trở thành thế lực siêu nhiên, cũng chưa từng có ai dám tới Thiên Nhai Đảo làm loạn. Bởi lẽ, dù lá gan lớn cỡ nào, cũng không dám vuốt râu hùm của một vị bát phẩm Đế Quân đấy.
“Không biết Đế Quân gọi ta tới đây là có chuyện gì muốn phân phó?”
Trường Thanh Đế Quân cười một tiếng, tầm mắt thâm thúy, xuyên thấu qua đình đài, nhìn về phía phương xa, trầm giọng:
“Phân phó thì không, lão phu buồn chán nên tìm người nói chuyện mà thôi. Bạch tiểu hữu thấy tình thế của Đông Hoang hiện tại như thế nào?”
Khương Ly lắc đầu: “Vãn bối chỉ là một tên nhị phẩm sơ kỳ tiểu võ giả, chỉ chăm chăm trông coi một hai sào ruộng nhà mình, đối với đại cục của thế giới, chưa từng quan tâm!”
“Cũng thế!” Trường Thanh Đế Quân vuốt râu, đoán trước hắn sẽ nói như vậy, đưa tay chỉ xuống bàn cờ bảo: “Tình thế của Đông Hoang hiện tại giống như bàn cờ này, có rất nhiều người chấp cờ, cũng có rất nhiều người là quân cờ. Có kẻ ngay từ lúc chưa sinh ra, đã trở thành quân cờ của một vị đại năng nào đó, sinh tử vận mệnh đều bị người chưởng khống trong lòng bàn tay...”
“Quân cờ ...người chấp cờ!” Khương Ly ánh mắt mờ mịt, vô ý thức hỏi: “Vậy theo tiền bối, muốn thoát khỏi bàn cờ, nắm giữ số mệnh của chính mình, thì phải làm như thế nào?”
“Đơn giản…trở thành người chấp cờ!”
“Không còn cách nào khác sao? nếu lựa chọn tránh xa tranh đấu, lặng lẽ sống sót, liệu có thoát khỏi số phận của một quân cờ hay không?” Khương Ly hỏi tiếp.
Trường Thanh Đế Quân lắc đầu: “Không thể, người tu võ bước vào võ giới, thân bất do kỷ. Trừ phi tu vi của ngươi siêu việt cảnh giới thứ hai, đạt tới Thánh Cảnh, đứng ở trên đỉnh thế giới này, nếu không, không ai có thể thoát khỏi thiên địa bàn cờ”
Khương Ly gật đầu, tâm tình bỗng có chút hạ thấp.
“Cùng lão phu đánh thêm vài ván nữa chứ” Trường Thanh Đế Quân chợt nói.
“Được, lần này vãn bối mạn phép đi trước!”
Hai người một già một trẻ chậm rãi hạ cờ, thoáng cái liền đã tới nửa đêm, mặt trăng treo cao vằng vặc, chiếu xuống hồ nước, phản chiếu lên ánh sáng lung linh.
“Cạch”
Quân cờ cuối cùng rơi xuống, Khương Ly vẻ mặt xám xịt, buồn bã thu tay:
“Kỳ nghệ của Đế Quân cao siêu, vãn bối dù luyện thêm một ngàn năm cũng không thể nào theo kịp”
“Ha ha tiểu hữu khách khí” Trường Thanh Đế Quân cười tươi như hoa, vì tràng thắng lợi liên tiếp mà vui vẻ.
Một đêm, hai người đã đánh chín ván cờ, Khương Ly không có chút huyền niệm nào, thua cả chín ván. Ban đầu hắn vẫn còn bình tĩnh, sắc mặt như thường, nhưng càng về sau càng thua, thì vẻ mặt của hắn càng thêm đen thui.
Đến ván thứ chín, ngay cả hứng thú chơi cờ cũng biến mất.
Mà Trường Thanh Đế Quân thì ngược lại, càng chơi càng vui vẻ, càng chơi càng đắc ý, chẳng còn chút nào dáng vẻ uy nghiêm lạnh lùng lúc giảng đạo. Để Khương Ly không khỏi nhổ nước bọt.
Cuối cùng, hắn thua không nổi nữa, đành chắp tay nói: “Trời đã về khuya, vãn bối xin cáo lui, mời Đế Quân nghỉ ngơi”
“Ừm, kỳ nghệ của tiểu hữu rất khá, nếu có thời gian lại đến đánh cờ cùng lão phu”
“Vãn bối thật lấy làm hân hạnh”
Khương Ly ngoài mặt khách khí, trong lòng thì đậu đen rau muống, vội vã chạy trối c·hết.
Khương Ly vừa đi, Trường Thanh Đế Quân cũng thu hồi nụ cười, đôi mắt thâm thúy dõi theo bóng lưng của hắn, không biết đang suy nghĩ điều gì.