Chương 58: Tuyết Các
Trong thời gian Khương Ly chìm vào hôn mê, thì phía bên ngoài Băng Tuyết Sơn Mạch đến rồi hai nữ nhân mặc váy trắng, một người là Vũ Như Yên, người còn lại là một tên thiếu nữ trẻ tuổi đồng dạng xinh đẹp tuyệt trần.
Vũ Như Yên dung mạo nghiêng nước nghiêng thành, mang theo khí chất thanh tao nhã nhặn, mà tên thiếu nữ này lại tinh khiết, sạch sẽ như hồ nước trong vắt.
Hai người bay xung quanh sơn lĩnh, tựa hồ tìm kiếm cái gì đó, nhưng vẫn chưa tìm thấy.
“Như Yên, khỏi cần tìm thêm nữa, vị Bạch đạo hữu mà muội nói không có ở đây?”
“Vậy chàng ấy ở đâu?” Vũ Như Yên sắc mặt trắng xám, lo lắng nhìn bốn phía.
Thiếu nữ kia thu hồi thần niệm, lắc đầu bảo: “Ta không biết, có thể hắn đ·ã c·hết, hoặc là đã trốn ở đâu đó chữa thương rồi”
“Nhược Băng tỷ tỷ, tỷ nói Bạch Phàm còn sống chứ?”
“Điều này…” Thiếu nữ tên Nhược Băng hơi chần chờ đôi chút rồi đáp: “Có lẽ còn sống...!”
Chính nàng cũng không chắc chắn, theo lời kể của Vũ Như Yên, thứ đã t·ấn c·ông Bạch Phàm là những mũi tên màu đen, từ trong vết nứt không gian bắn tới. Nếu nàng đoán không nhầm, thì đó chính là v·ũ k·hí chủ lực của Hợp Hoan lão tổ Chân Long Thất Tiễn Thư.
Chân Long Thất Tiễn Thư, một mũi tên, hai mũi tên nàng còn đỡ được, ba mũi tên đồng thời xuất hiện, coi như nàng cũng phải ứng phó chật vật, nói chi Bạch Phàm ti vi Nhị phẩm trung kỳ.
Bạch Phàm kia chỉ sợ đã lành ít dữ nhiều, nhưng nhìn thấy dáng vẻ hốt hoảng lo lắng của Vũ Như Yên. Lời vừa đến của miệng bị nàng nuốt xuống, thở dài một tiếng. Tỷ muội của mình trước nay chuyên tâm thanh tu, ai ngờ ra ngoài một chuyến đã bị người bắt giữ phương tâm.
“Chúng ta trở về Tuyết Các trước, nếu Bạch đạo hữu còn sống sót, nhất định sẽ đến tìm muội!”
"Vâng!” Vũ Như Yên gật đầu, ngoái cổ nhìn về phía sau một cái, rồi tung người rời đi.
…….
Lạc Thần Giới,
Ngày thứ ba, Khương Ly chầm chậm thức tỉnh, ngồi dậy. Cười khổ một tiếng, hắn suýt chút nữa đạp chân vào quỷ môn quan. Nếu không có Nghiệt Long trợ giúp, hấp thu yêu hỏa và tử khí, thì hắn đã xuống chầu Diêm Vương rồi. Thần sắc Khương Ly âm tình bất định, trầm ngâm suy tư.
Đối mặt với công kích của Chân Long Thất Tiễn Thư hắn hầu như thúc thủ vô sách, chỉ có thể bị động chống đỡ. Cảm giác bất lực ấy, Khương Ly đã từng trải qua một lần, đó là lúc đối đầu với Sâm La Ma Đế.
Cảm giác bất lực, vô kế khả khi, cực kỳ khó chịu.
“Hợp Hoan lão tặc!” Khương Ly khẽ thì thào, ánh mắt rét lạnh. Ăn của lão trọn vẹn mười mũi tên, thù này nhất định phải báo!
Nghe nói Hợp Hoan lão tổ là Tam phẩm trung kỳ đỉnh cao, hiện tại hắn cộng với Nghiệt Long cũng chưa hẳn là đối thủ. Muốn đánh bại thậm chí g·iết c·hết lão ta, cần tìm thêm người trợ giúp. Ứng cử viên phù hợp nhất, tự nhiên là Tuyết Vương.
Sau một hồi tính toán, Khương Ly nhìn về phía góc nhà gỗ, nhìn thấy Nghiệt Long đang cuộn thành một đống, mà xung quanh nó thì lơ lửng năm tên tiểu kiếm linh, sắc mặt từng người hung hãn vô cùng.
Bắt gặp Khương Ly thanh tỉnh, Nghiệt Long giật mình ngẩng đầu nhìn trộm hắn một cái, thấy ánh mắt của hắn quét qua trong lòng lộp bộp, khẽ hô lên:
“Chủ nhân xin làm chứng cho ta, tiểu long hôm trước vì cứu ngươi mà đưa thân vào nơi nguy hiểm, lại bị hiểu lầm là kẻ âm hiểu xảo trá...”
“Hừ! Tiểu Phàm Phàm chớ nên tin hắn, hắn rõ ràng có ý định xấu!”
“Đúng thế, đúng thế, chúng ta tận mắt nhìn thấy”
“Đúng đúng đúng”
“Như vậy sao?” Khương Ly nheo mắt, đảo qua long hồn của Nghiệt Long một cái, con hàng này hấp thu lượng lớn Chân Huyễn Long Viêm, long hồn tựa hồ ngưng thực hơn rất nhiều.
“Oan uổng oan uổng!” Nghiệt Long vội vã kêu to: “Ta chính là một con rồng trung thành, sao dám đi ám hại chủ nhân, các ngươi đừng vu oan cho ta...”
"Ngươi còn giảo biện! Hừ hừ"
Khương Ly lắc đầu, không có thời gian đôi co với đám sủng vật này, nghiêm nghị hỏi:
“Nghiệt Long ta hỏi ngươi, làm sao để chống lại Chân Long Thất Tiễn Thư?”
“Ây” Nghiệt Long xoắn xuýt đáp: “Chân Long Thất Tiễn Thư cực kỳ lợi hại, trừ khi chủ nhân thực lực cao cường, cũng như khả năng dự phán tốt, mới có thể ngăn cản một hai, hoặc chủ nhân là tộc nhân của Long Tộc, sở hữu long khí đồng dạng có thể hóa giải Chân Huyễn Long Viêm, chứ ngoài ra chẳng còn cách nào khác!”
“Thật không còn?” Khương Ly nhíu mày, trong lòng hơi thất vọng.
Nhìn thấy Khương Ly mặt trầm như nước, Nghiệt Long nuốt nước miếng, chợt bổ sung:
“Sức mạnh của Chân Long Thất Tiễn Thư chủ yếu đến từ trớ chú lực lượng, phòng ngự bình thường không có tác dụng, muốn ngăn cản tiễn quang chỉ có thể dùng tinh thần lực. Ta thấy chủ nhân sử dụng chiêu niệm thuẫn nhiều lớp kia đã rất tinh diệu, đủ để ngăn cản phần lớn uy lực của mũi tên. Nếu như ngài đem niệm thuẫn nhiều lớp tăng lên vài cấp bậc, nhất định có thể chống đỡ”
“Ừhm!” Khương Ly vuốt cằm đồng tình với đề nghị của Nghiệt Long. Đa Trọng Niệm Thuẫn Quyết hắn mới tu luyện tới cảnh giới nhập môn, tối đa có thể phân ra bảy lớp niệm thuẫn. Lấy cường độ thần hồn hiện tại, có thể chống đỡ công kích của Chuẩn Vương. Nhìn như rất mạnh, nhưng nếu đối mặt với Chân Vương, thì chẳng khác gì tờ giấy cả.
Muốn ngăn trở được công kích của Chân Vương, Đa Trọng Niệm Thuẫn Quyết ít nhất phải đạt tới cấp độ tiểu thành.
“Tốt! Các ngươi đi chỗ khác chơi, ta muốn yên tĩnh chữa thương” Đem Đa Trọng Niệm Thuẫn Quyết tăng tới tiểu thành không phải chuyện một sáng một chiều. Khương Ly nghĩ nghĩ đôi chút, chưa vội vã bắt tay tu luyện, mà ngồi xuống luyện hóa đan dược hồi phục khí huyết và Chân Lực.
Nửa ngày sau, hắn mở bừng mắt, đứng dậy rời khỏi Lạc Thần Giới.
Buông thần niệm ra, quét đến chỗ sâu của Băng Tuyết Sơn Mạch, lập tức cảm nhận được ở nơi sâu xa có một khu vực xuất hiện nhân khí. Không nói hai lời, Khương Ly lập tức vận dụng Túng Địa Kim Quang bay về hướng đó, ước chừng nửa canh liền đến trước mặt một khu lầu các xây dựng ở ngay dưới chân núi.
Lầu các mặc dù không nghiêm trang hùng vĩ, nhưng lại trang nhã thanh thoát, điểm xuyết giữa bốn bề tuyết trắng. Băng Tuyết Sơn Mạch nằm ở điểm cực bắc của Thất Lạc Huyền Giới quanh năm sương tuyết bao phủ, tách biệt với thế gian.
Võ giả bình thường, chẳng mấy ai thích sống ở nơi như thế này, nhưng đối với đệ tử của Tuyết Các, đây quả thực là một chỗ bảo địa.
Ngoài cổng lớn cắm một tấm bia đá, bên trên khắc chìm hai chữ Băng Các.
“Xem ra là nơi này rồi!” Khương Ly đưa mắt nhìn lướt qua bia đá, thì thào, tiếp theo đạp bước đi tới cổng lớn, lập tức bên trong Băng Các bay ra hai gã thiếu nữ trẻ tuổi, xinh đẹp uyển chuyển, đồng thời nâng kiếm chặn đường hắn.
“Các hạ là ai? Đến đây có chuyện gì không?”
“Làm phiền hai vị cô nương thông báo một tiếng, nói rằng có Bạch Phàm tới bái phỏng!” Khương Ly khách khí chắp tay.
“Bạch Phàm! Ngươi chính là Bạch Phàm tiền bối?” Hai tên thiếu nữ giật mình mình kinh hô, hiếu kỳ đánh giá hắn.
“Chính là ta!”
“Xin tiền bối đợi chốc lát, để chúng ta đi thông báo với phó các chủ” Các nàng thấy hắn xác nhận, vội vàng quay mông chạy vào trong.
Chưa đầy nửa khắc, từ trong Băng Các bay ra một đám người, dẫn đầu chính là Vũ Như Yên, đằng sau là bọn Tiêu Chiến.
“Bạch đạo hữu!”
“Bạch Phàm!”
“Khà khà khà lão phu từng nói, đạo hữu nhất định không sao?”
Vũ Như Yên chạy đến sát người hắn, đôi mắt đẹp quan sát toàn thân hắn một lượt, nhẹ giọng hỏi: “Chàng không sao chứ?”
“Ta không sao?” Khương Ly cười nhẹ, vỗ vỗ đầu thiếu nữ, quay sang gật đầu với bọn Tiêu Chiến.
Ba người bọn họ cũng rất thức thời, chắp tay chào hỏi mấy cái rồi tránh né, nhường lại không gian riêng cho đôi nam nữ.
Hỏi thăm chốc lát, Vũ Như Yên chợt cầm tay Khương Ly chạy vào trong Tuyết Các chỗ sâu.
“Chàng đi theo ta, Tuyết Vương muốn gặp chàng!”