Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 79: Trung phẩm Tứ Hoang Lâu Thuyền

Chương 79: Trung phẩm Tứ Hoang Lâu Thuyền


Lúc này, bên ngoài trời đã tảng sáng, Khương Ly chậm đi tản bộ trong sân, chợt ngước mặt nhìn lên bầu trời lộ ra vẻ kinh ngạc, bởi vì trên đầu hắn lơ lửng một chiếc lâu thuyền màu đen, dài chừng ngàn trượng cực kỳ uy nghi.

Tứ Hoang Lâu Thuyền

Liếc mắt nhìn qua, hắn lập tức nhận ra lai lịch của chiếc lâu thuyền này.

Trầm ngâm đôi chút, âm thầm đánh giá kỹ một lượt. Hắn từng ngồi Tứ Hoang Lâu Thuyền rất nhiều lần, thời điểm gần nhất là ở Việt quốc Diệt Kiếp Chiến Dịch, hắn thống lãnh một vạn võ binh, cưỡi Tứ Hoang Lâu Thuyền càn quét Kiếp Thành.

Nhưng chiếc lâu thuyền trước mặt lại có chút khác lạ, so với lâu thuyền hắn từng ngồi còn uy nghi, hùng tráng hơn nhiều.

“Hẳn là trung phẩm Tứ Hoang Lâu Thuyền!” Khương Ly nhẹ giọng thì thào, nhấc chân đi ra ngoài.

Tứ Hoang Lâu Thuyền là vật tư chiến lược của Tứ Hoang Điện chuyên môn cung cấp cho Tứ Hoang Chiến Vệ sử dụng.

Được phân thành bốn đẳng cấp, đầu tiên là Hạ phẩm Tứ Hoang Lâu Thuyền, tương đương một kiện ngũ chuyển Chân Binh, có thể chuyên chở trên vạn người, tốc độ di chuyện không thua kém Nhị phẩm Chân Nhân. Hai bên mạn thuyền trang bị Nguyên Lực Pháo, có thể đe dọa Nhất Phẩm Chân Nhân.

Thứ hai là trung phẩm Tứ Hoang Lâu Thuyền, tương đương một kiện lục phẩm Vương Binh, bên trong phối trí không gian đại trận, tối đa có thể chuyên chở mười vạn người, tốc độ di chuyển tương đương với tam phẩm Chân Vương. Mà Nguyên Lực Pháo lại có thể dễ dàng g·iết c·hết Nhị phẩm Chân Nhân, Tam phẩm Chân Vương sơ sẩy b·ị b·ắn trúng cũng bị trọng thương. Đương nhiên, Nguyên Lực Pháo mục đích chủ yếu là để đe dọa, cũng như công kích tầm xa. Chứ Chân Vương Cảnh đâu phải bù nhìn, ai sẽ đứng yên để cho người khác bắn.

Thứ ba là thượng phẩm Tứ Hoang Lâu Thuyền, cấp bậc, uy lực như thế nào, Khương Ly tạm thời không rõ, loại lâu thuyền này mỗi toà Đại Thành mới chỉ có một cái.

Cuối cùng Đế phẩm Tứ Hoang Lâu Thuyền càng thêm hi hữu, được nắm giữ trong tay Đông Hoang Thập Đế.

Nghe nói, Kiêu Dương Vực tổng cộng được phân phối năm chiếc trung phẩm lâu thuyền, Tuyết Vương dẫn môn hạ đệ tử đến Thiên Nhai Đảo tìm phương pháp thức tỉnh Chiến Vương, nên Tứ Hoang Điện mới đồng ý cho nàng sử dụng trung phẩm lâu thuyền.

Dưới sân, chúng nữ Tuyết Các cũng như đám Tiêu Chiến đang hối hả thu dọn tài sản, vật tư của Tuyết Các.

Ngoại trừ Cổ Nguyệt Chân Nhân cùng Hoàng Liệt Chân Nhân đang bế quan chữa thương ra, ba người Huyền Thiên Tử, Đinh Xuân Hóa và Sát Cửu U cũng nhiệt tình tay giúp đỡ.

Người dưới mái hiên không thể không cúi đầu, bọn họ bị Khương Ly bắt làm nô bộc, tự nhiên phải ra sức.

Vũ Như Yên đứng ở trên đầu thuyền, ngắm nhìn khung cảnh tan hoang của Tuyết Các, ánh mắt long lanh, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Đêm qua, Tuyết Vương tỉnh lại, dặn dò nàng dẫn các tỷ muội thu dọn toàn bộ hành lý, cũng như khỏi động Tứ Hoang Lâu Thuyền, chuẩn bị rời khỏi Thất Lạc Huyền Giới.

Rời đi sao? trong lòng Vũ Như Yên vừa mong chờ vừa khẩn trương, nàng cùng các tỷ muội đi theo Tuyết Các lưu lạc tới Thất Lạc Huyền Giới đã mười năm, ngày ngày ngày mong mỏi rời khỏi nơi quỷ quái này. Chỉ là lúc thực sự rời đi, nàng chợt cảm thấy quyến luyến.

Vũ Như Yên vốn là cô nhi, từ bé được Tuyết Vương thu nhận, cả đời sinh sống ở Kiêu Dương Thành. Về sau lớn lên, gia nhập Tuyết Vệ, tọa trận Kiêu Dương Thành, ngày ngày chiến đấu với Kiếp dân.

Mười năm sinh sống ở Thất Lạc Huyền Giới, mặc dù có chút khúc chiết, lại cực kỳ yên bình, để nàng có chút không bỏ.

Gặp Khương Ly xuất hiện, nàng thu lại cảm xúc hướng hắn phất tay.

Khương Ly cũng vẫy tay, điểm chân một cái tung người bay lên đứng bên cạnh thiếu nữ, khẽ hỏi:

“Tuyết Vương đâu?”

“Lý tỷ đang chữa thương ở trong thuyền, nàng ấy dặn dò chúng ta nghe theo chỉ huy của huynh” Vũ Như Yên nói.

“Ừm” Khương Ly gật đầu, cũng lặng lẽ ngóng nhìn khung cảnh bốn phía.

“Cái kia, Bạch đại ca, chàng nói lần này chúng ta có thể rời khỏi Thất Lạc Huyền Giới sao?” Vũ Như Yên mấp máy môi chần chờ hỏi.

Khương Ly cười nhẹ, đáp: “Ta không chắc, nhưng dù thế nào chúng ta cũng phải thử một lần?”

“Vâng!” Vũ Như Yên đồng dạng nhoẻn miệng nở nụ cười yên nhiên, dung mạo của nàng vốn xinh đẹp tuyệt trần, cười lên càng thêm hấp dẫn lòng người, để Khương Ly hơi thất thần một chút.

“Bạch đại ca...”

“Làm sao?”

“Ta nên gọi chàng là Bạch Phàm hay là Khương Ly?” Thiếu nữ nhẹ giọng hỏi.

Khương Ly hơi bất ngờ, nhưng nghĩ đến chắc là Tuyết Vương tiết lộ cho nàng, nhàn nhạt nói: “Nàng muốn gọi thế nào đều được, dù sao cũng chỉ là một cái tên mà thôi”

“Ừm, vậy ta vẫn cứ gọi là Bạch Phàm vậy!”

Khương Ly gật đầu, chợt hơi nhướng mày nhìn về một phương hướng khác. Ở phía xa xa có hai thân ảnh đang lấy tốc độ cực kỳ nhanh, tiếp cận lâu thuyền.

Nhìn kỹ, đó là một lão nhân tóc bạc phơ, bàn tay gầy gò của lão đang túm lấy một bé gái chừng mười một mười hai tuổi.

Phát giác có người tiếp cận, tất cả mọi người đều đề phòng nhìn lên, khi nhận ra thân phận của đối phương mới thở dài một hơi.

Người vừa đến không ai khác chính là Đan Dương lão nhân.

“Bạch đạo hữu, Vũ cô nương!”

“Đan Dương đạo hữu”

“Đan Dương tiền bối, xin mời lên thuyền”

Đêm qua Tuyết Vương trao đổi với nàng cũng nhắc tới Đan Dương lão nhân sẽ đi cùng, nên Vũ Như Yên chưa lấy làm bất ngờ, khách khí thi lễ.

“Ừm!” Lão nhân xách bé gái nhẹ nhàng đáp xuống đầu thuyền, giới thiệu: “Đây là đệ tử mới của lão phu Lạc Ngưng Thường, ta mang thêm một người, sẽ không làm phiền chư vị chứ?”

“Không phiền không phiền!” Vũ Như Yên liên tục xua tay, cúi đầu nhìn qua bé gái, sắc mặt trở nhu hòa. Khương Ly cũng nhìn nàng một cái, bé gái dáng vẻ phấn điêu ngọc trác, rụt rè đứng ở bên cạnh Đan Dương lão, một đôi mắt to tròn tò mò đánh giá xung quanh. Điều làm hắn bất ngờ, đó chính là thiếu nữ chỉ lặng lẳng đứng đó, nhưng xung quanh nguyên khí lại không ngừng bị lôi kéo, tụ tập quanh người nàng.

Biến hóa này rất nhỏ, ít ai phát hiện ra, nhưng không thể nào chạy qua ánh mắt của hắn, bé gái này tựa hồ mang một loại thể chất đặc thù nào đó. Thầm nghĩ, hôm qua Đan Dương lão nhân vội vàng rời đi có lẽ là đi đón bé gái này.

Một đứa bé mà thôi, hắn chưa đến mức lưu tâm, hơi gật đầu, mà Vũ Như Yên thì tự mình sắp xếp phòng nghỉ ngơi cho hai thầy trò bọn họ.

Trời về trưa, rốt cuộc chúng nữ Tuyết Các dưới sự hỗ trợ của đám Tiêu Chiến, Huyền Thiên Tử đã đem đồ vật thu thập gần hết, đồng thời ngồi lên Tứ Hoang Lâu Thuyền.

Khương Ly đứng ở mạn thuyền quan sát xung quanh vài lượt, truyền âm thông báo Vũ Như Yên khởi động lâu thuyền.

Lâu thuyền vừa khởi động, xung quanh được bao bọc bởi một lớp trận quang chói lóe, lóe lên một cái đã biến mất khỏi Tuyết Các.

Không gia bên trong Tứ Hoang Lâu Thuyền cực kỳ rộng lớn, được chia nhỏ thành rất nhiều gian phòng lớn nhỏ, tối đa có thể chứa đựng mười vạn võ giả. Hiện tại chỉ vẻn vẹn mấy chục người, ngược lại cảm giác tương đối trống trải.

Mỗi người phân phối một gian phòng tự hành tu luyện, còn việc điều khiển lâu thuyền thì do Vũ Như Yên và bốn vị nữ trưởng lão thay phiên nhau phụ trách.

Một ngày sau, lâu thuyền đã cách Băng Tuyết Sơn Mạch ba vạn dặm, một đường hướng về phía đông bộ Thất Lạc Huyền Giới mà đi.

Thất Lạc Huyền Giới chia thành năm bộ bao gồm trung bộ, bắc bộ, nam bộ, tây bộ và đông bộ.

Tuyết Các nằm ở tận cuối bắc bộ, mục tiêu của bọn họ là cửa ra duy nhất của Thất Lạc Huyền Giới, đông bộ Ngũ Sắc Vòng Xoáy, tiếp theo từ Ngũ Sắc Vòng Xoáy đi tới Hắc Vụ Phong Bạo.

Nghe lời của Tuyết Vương thì nơi yếu kém nhất của mộng giới tựa hồ nằm ở bên trong Hắc Vụ Phong Bạo, còn vị chính xác là ở đâu thì còn phải chờ nàng tự mình dẫn đường.

Tứ Hoang Lâu Thuyền lấy tốc độ khủng bố vắt ngang bầu trời, dọc đường đi tạo nên thanh thế kinh người, bay qua địa bàn một ít môn phái, lập tức để cho các tông môn này sợ xanh mặt, như gặp đại địch.

Không ít Chân Nhân lão quái tình cờ nhìn thấy ngàn trượng lâu thuyền, trận quang um tùm, đều dồn dập kinh hồn bạt vía, không dám dò xét.

Lâu thuyền liên tục di chuyển hai ngày rốt cuộc đi hết bắc bộ, tiến về địa vực của đông bộ, mà Khương Ly lần nữa chui vào Lạc Thần Giới, bởi vì Nghiệt Long thông qua khế ước chủ tớ kêu gọi hắn, tựa hồ rất gấp gáp.

Chương 79: Trung phẩm Tứ Hoang Lâu Thuyền