Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nghịch Trần
Unknown
Chương 30: Thượng Đẳng Đao Ý
***Cảm tạ bác Ngọc Lăng Phong đã tặng quà nhé, sau bao ngày bị thiên đạo trừng phạt, tác đã trở lại nhé***
Thấm thoắt, nửa tháng trôi qua, Lăng Hàn phảng phất đã hoàn toàn đắm chìm vào trong đao đạo, quên ăn quên ngủ, vô d·ụ·c vô cầu.
Mỗi đao của gã mặc dù không hoa mĩ, không kinh thiên động địa, nhưng lại khiến cho người xem thấy được một loại cảm giác kỳ lạ.
Lăng Hàn và đao của gã tựa hồ cùng phương thiên địa này không hợp nhau!
Lại thêm nửa tháng, khi trận trận tuyết đầu tiên rơi xuống Tuyết Mai Thành, Tuyết Mai Thành lần nữa trắng tinh một mảnh.
Bãi đất trống bên cạnh bờ sông, có một gã thanh niên mặc áo tím, đoạn mất cánh tay phải, đang lặng lẽ luyện đao. Tuyết đọng lên tóc tai, đọng lên bờ vai của gã, theo từng đường đao đi qua, tuyết trắng tung bay, ngược lại cực kỳ mỹ diệu.
Cư dân trong thành, nhìn thấy Lăng Hàn luyện đao, ban đầu tò mò khó hiểu, về sau chẳng ai để ý nữa.
Cho đến một ngày, tuyết rơi dày đặc, toàn bộ Tuyết Mai Thành bỗng nhiên bay lên một luồng ý cảnh lạnh lẽo thê lương, chỉ trong chớp mắt luồng ý cảnh kia đã bao trùm phương viên mười dặm, rồi không ngừng tản rộng ra xung quanh.
Hoang dân bình thường không cảm nhận được, mà võ giả cấp thấp chỉ cảm thấy bị đè nén, khó thở, nhưng võ giả từ Ngọc Mệnh cảnh trở lên đều trong lòng run rẩy.
Không chỉ Tuyết Mai Thành, ẩn dấu ở Hoang Châu không ít lão quái đều nhao nhao cả kinh, chạy ra khỏi động phủ ngước lên bầu trời.
Tuyết Mai Thành phủ thành chủ, một tên lão nhân mặc áo xanh đang xếp bằng tu luyện ở trong thạch thất, bỗng choàng tỉnh giấc, tung người bay lên không trung, thần thức quét một vòng, cuối cùng xác định được vị trí của Lăng Hàn:
“Hí! Là thượng phẩm đao ý!”
Hắc Tuyết Hoang Địa, một tòa Hoang Thành nào đó.
Một lão già ăn mặc lôi thôi, mặt đầy dầu mỡ đang chặn đường một gã thiếu niên mặc áo vàng, toét miệng cười khà khà nói:
"Tiểu huynh đệ, ta thấy ngươi khuôn mặt đầy đặn, tử quang nhập thể. Chắn chắn không phải là người bình thường chứ?"
Thiếu niên mặc áo vàng liếc mắt lão một cái, lạnh lùng đi thẳng. Ánh mắt của lão già lộ ra vẻ đáng tiếc, lắc đầu nói:
"Đáng tiếc. Nếu không có người nào chỉ điểm, chỉ sợ rằng cuộc đời này không thể đột phá Kim Thân"
"Ngươi là ai?"
"Ta...ầy!" Lão già định khua môi múa mép lừa gạt vài câu, chợt sắc mặt đại biến, nghiêng đầu nhìn về một phương hướng, trong lòng khẽ động, thì thào:
"Thật kinh khủng đao ý, so với Hồng Trần Kiếm Ý của ta còn cao hơn một bậc!"
Bên ngoài Ngọc Tuyền Thành, một đôi nam nữ đang hành tẩu trên quan đạo, nam là một người đàn ông lực lưỡng, nữ là một thiếu nữ xinh đẹp, yển chuyển. Đột nhiên, thanh hắc đao mà người đàn ông trung niên cõng sau lưng chợt phá vỏ mà ra, bay lên bầu trời, phát ra tiếng rít chói tai.
"A Công, chuyện gì xảy ra?" Thiếu nữ lớn tiếng hỏi.
Người đàn ông trung niên nhăn mày, lắc đầu: "Ta cũng không rõ, Khấp Huyết tựa hồ cảm ứng được gì đó!"
Trong biệt viện, Khương Ly đang nằm nghiêng trên ghế tựa uống rượu đọc sách, chợt hơi nhíu mày nhìn ra ngoài cổng, trong ánh mắt lóe lên một tia ngoài ý muốn. Sau đó hắn lắc đầu, tiếp tục xem sách.
Lăng Hàn cảm ngộ ra Chân ý, Khương Ly hoàn toàn có thể đoán được, hắn sở dĩ ngoài ý muốn, là bởi vì đao ý của gã có đẳng cấp cực cao.
Thiên hạ chân ý có ngàn vạn loại, cũng phân chia đẳng cấp. Chân ý cao thấp khác nhau, thì tác dụng cũng theo đó mà khác biệt.
Từ cổ đến nay, võ giả đem chân ý phân thành cửu đẳng. Trong đó cửu đẳng, thất đẳng, bát đẳng gọi chung là hạ đẳng Chân ý. Lục đẳng, ngũ đẳng, tứ đẳng là trung đẳng Chân ý. Tam đẳng, nhị đẳng, nhất đẳng là thượng đẳng Chân ý.
Võ giả thông thường cảm ngộ Chân ý, hầu hết là Hạ đẳng Chân ý, trong đó cửu phẩm nhiều nhất, bát phẩm ít hơn, mà thất phẩm thì càng hiếm có đã được xem như thiên tài trong thiên tài.
Có thể cảm ngộ ra trung đẳng Chân ý, được xưng là tuyệt thế thiên tài, hầu như chỉ xuất hiện ở những thế lực lớn.
Mà có thể tu luyện ra thượng đẳng Chân ý, chính là thế gian hiếm có, những người như vậy, nếu không c·hết yểu tương lai nhất định sẽ trở thành cường giả một phương.
Khương Ly từng cảm ngộ ra Bất Diệt Chân Ý, hay Nhân Quả Chân ý đều là thượng đẳng Chân Ý, hơn nữa còn là Nhất đẳng Chân Ý, là loại Chân ý đứng đầu nhất thế gian. Mà Chân ý của Lăng Hàn có thể khiến cho Bất Diệt Đạo Ý, cùng Nhân quả Chân Ý cộng minh, hiển nhiên đẳng cấp cũng không hề thua kém.
Có thể cảm ngộ ra nhất đẳng Chân ý, thiên phú của tiểu tử này cường đại đến cỡ nào?
Khương Ly cười nhẹ, hắn tùy tiện thu một người đồ đệ, lại nhặt được một tên tuyệt thế thiên tài nha.
Ước chừng nửa canh giờ, luồng đao ý kia mới tản mất, bên cạnh bờ sông Tuyết, Lăng Hàn đột ngột bừng tỉnh.
Trong đôi mắt trắng đen rõ ràng, bất thình lình lấp lóe đao quang, khẽ thì thào.
"Bại thiên đao ý...!"
Bỗng đúng lúc này, Lăng Hàn giật mình, sắc mặt trở nên nghiêm nghị, bởi vì ánh mắt của gã nhìn về thiên địa xung quanh, bắt đầu trở nên khác biệt.
Gã đứng lặng lẽ dưới tuyết, lông mi nhíu lại âm thầm trầm tư. Một lần trầm tư là ba canh giờ, cho đến khi trời bắt đầu nhá nhem tối, Lăng Hàn mới sực tỉnh, cầm lấy kiếm gỗ đi về phía biệt viện.
Bấy giờ, ngoài phố đã không còn mấy ai đi đường. Các cửa hàng xung quanh cũng bởi vì mưa tuyết mà đóng cửa, không buôn bán nữa, cả nhà tề tựu sưởi ấm quanh căn bếp lửa.
Biệt viện của Khương Ly cũng đốt bếp lửa.
Lăng Hàn đi vào sân, thông qua cửa giấy nhìn thấy một bóng người lặng lẽ ngồi bên lò lửa. Từ trên bóng người này, gã nhìn thấy sự cô độc, thê lương.
Ở chung mấy tháng, Khương Ly không dạy gã quá nhiều, hai thầy trò cũng rất ít trò chuyện. Đây là lần đầu tiên, gã từ xa nhìn bóng dáng của sư tôn mình.
Từ trên bóng dáng ấy, gã thấy được một sự cô độc, t·ang t·hương, gã không khỏi nghĩ đến chính mình, nghĩ đến con đường võ giả. Có lẽ, võ giả cả đời là cô độc, là t·ang t·hương như thế..
Lăng Hàn trầm mặc thật lâu, rồi cúi đầu quỳ xuống hướng về trong biệt viện bái ba bái.
“Phải đi?” Bên trong biệt viện truyền ra âm thanh nhàn nhạt.
“Ban nãy, đệ tử cảm nhận được, có thứ gì đó triệu hoán đệ tử, nên muốn rời thành một chuyến. Cảm tạ sư tôn dạy dỗ thời gian qua” Lăng Hàn đáp.
“Đi đâu?” Khương Ly hỏi.
“Đệ tử cũng không rõ, nhưng tựa hồ là ở chỗ sâu của thập đại hung địa”
“Ừm!” Khương Ly gật đầu.
Chợt cửa phòng mở rộng, bước ra một người đàn ông trung niên mặc áo bào trắng, khuôn mặt cương nghị, đôi mắt thâm thúy. Người này không ai khác chính là Khương Ly.
Đến Tuyết Mai Thành bảy năm, hắn từ một người thanh niên phong độ phiên phiên, vô thanh vô tức đã trở thành bộ dáng hiện tại. Cũng không phải Khương Ly cố ý hóa trang, mà là bởi vì hắn đã triệt để dung nhập vào cuộc sống phàm tục, dung mạo tự động biến đổi.
Khương Ly đứng ở trên thềm, đưa mắt nhìn gã thanh niên áo tím đang quỳ gối trước mặt mình, gật đầu, từ trong ống tay áo lấy ra một tấm da thú cũ kỹ, cùng một bức tranh, đưa cho gã.
“Nhận lấy, đi đường cẩn trọng!”
“Tạ ơn sư tôn!”
Lăng Hàn tiếp nhận lấy tấm da thú cùng bức tranh, lần nữa dập đầu, tiếp theo xoay người đi mất.
Nhìn bóng lưng của gã dần khuất trong bóng đêm, Khương Ly ngửa đầu uống một ngụm rượu trắng. Ban nãy, hắn không hỏi gã muốn đi đâu, cũng không hề ngăn cản.
Hắn mặc dù thu đồ đệ, lại chưa từng ép buộc đối phương. Mỗi người đều có số mệnh của riêng mnhf, hắn sẽ không tự tiện can thiệp vào.
…..
Bên ngoài Lăng phủ, tối hôm nay xuất hiện một gã thanh niên, đầu tóc rối bời, quần áo lộn xộn. Người này vừa xuất hiện, chúng hộ vệ lập tức nhận ra là công tử nhà mình.
Lập tức Lăng phủ gà bay c·h·ó chạy, kinh động thành chủ Lăng Chiến, ngay cả Hoàng Diệp Chân Nhân cũng xuất hiện.
“Hàn nhi!” Mẫu thân của Lăng Hàn là một tên mỹ phụ tuổi chừng bốn mươi, nhìn thấy con trai mình xơ xác tiêu điều, lập tức nước mắt như mưa, chạy tới ôm lấy gã.
Trước đó, Lăng Hàn lấy cớ bái sư chuyển ra Lăng phủ, về sau lại nghe tin gã luyện võ tẩu hỏa nhập ma, phát điên. Nàng đều muốn chạy đến tìm kiếm, nhưng lại bị Lăng Chiến ngăn cản.
“Mẫu thân!” Lăng Hàn bị phụ nhân gắt gao ôm lấy, trong lòng gã thoáng lóe lên một tia ôn nhu, đưa mắt nhìn sang cha mình, cùng lão nhân áo xanh nói:
“Phụ thân!”
“Hoàng tiền bối!”
Lăng Chiến mỉm cười gật đầu, mà Hoàng Diệp Chân Nhân thì nhìn kỹ gã một mắt, trong lòng vô cùng kinh dị.
Lão là nhị phẩm Chân Nhân, cũng tu ra Chân ý, tự nhiên đoán được Chân Ý ban ngày chính là do Lăng Hàn cảm ngộ ra. Chân ý kia đẳng cấp cực kỳ cao, mặc dù không rõ là mấy đẳng, nhưng nhất định là thượng đẳng Chân ý.
Thượng đẳng Chân Ý nha, đặt ở ngoại giới kẻ này tương lai bất khả lượng, đáng tiếc....