Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nghịch Trần
Unknown
Chương 31: Lại Thấy Bách Bộ Vấn Tâm Kiều
Phía tây Tuyết Mai Thành có một chỗ trang viên gọi là Mai Trang. Bên trong Mai Trang, ở lại một nhóm chừng ba trăm tên võ giả, tu vi cao thấp không đều, trang phục thống nhất, trên đầu vai áo của mỗi người đều thêu lấy một cái đồ án hình bông tuyết.
Đám võ giả này tự xưng là Mai Vệ, coi việc bảo vệ thành Tuyết Mai là trọng trách của chính mình.
Ba trăm Mai vệ, thấp nhất là Luyện Huyết bảy tầng, trong đó Kim Thân cảnh cao thủ cũng có vài ba người. Mấy năm nay, Mai vệ liên tục tham gia chiến đấu tiêu diệt Hoang Thú, lập được nhiều ít chiến công, cư dân trong thành coi bọn họ là thủ hộ giả tương lai của Tuyết Mai Thành.
Đám võ giả này, thực chất đều là tiểu đệ dưới trướng của Lăng Hàn ngày nào, bọn họ trước nay đều coi Lăng Hàn như thiên lôi chỉ đâu đánh đấy. Đáng tiếc hơn nửa năm trước, Lăng Hàn mạo hiểm truy quét Hoang Thú, vô ý trọng thương, từ đó ý chí sa sút, về sau lại nghe tin đại ca nhà mình điên rồi, khiến cho sĩ khí của Mai Vệ đê mê cực kỳ.
Sáng nay, Lăng Hàn chậm rãi đi đến trước cổng Mai Trang, đưa mắt nhìn kỹ những thanh niên đang luyện quyền cước trong sân, khẽ nhếch miệng cười ngây ngô. Nhớ năm đó, chính mình dẫn theo một đám công tử hoàn khố, khi nam bá nữ, khắp nơi thu phí bảo hộ, khoái hoạt biết bao. Hiện tại, mỗi người đều đã trưởng thành, cùng chung lý tưởng, thủ hộ Tuyết Mai Thành.
Huynh đệ như thủ túc!
Lăng Hàn thu hồi nụ cười, không bước vào Mai Trang mà xoay người rời khỏi.
…….
Vương gia là một gia đình quyền quý ở Tuyết Mai Thành, Vương gia lão tổ là một vị Kim Thân hậu kỳ võ giả. Vương gia cùng Lăng gia là thế giao lâu năm. Mẹ của Lăng Hàn chính là con gái của lão tổ Vương gia.
Lăng Hàn từ bé có một vị biểu muội, tên gọi Vương Yên Nhiên, là vị hôn thê cũng là thanh mai trúc mã của gã. Lăng Hàn đối với cuộc hôn sự này, chưa từng có ý kiến, đối với cô con dâu từ bé này cũng tương đối yêu thích.
Vương gia nằm ở phía bắc Tuyết Mai Thành, Lăng Hàn đi một chút liền tới nơi. Lấy thân thủ của gã, nhẹ nhàng tung người mấy lượt liền vượt qua thủ vệ, đi tới khuê phòng của thiếu nữ, không làm kinh động bất kỳ người nào.
Đây là một gian phòng tinh xảo, tràn ngập mùi hương xử nữ, quanh phòng trồng thật nhiều hoa cỏ, trước cửa phòng treo một cây chuông gió.
Lăng Hàn bước thật nhẹ, đạp trên đá xanh chậm rãi tiếp cận khuê phòng, chợt nghe thấy tiếng đàn du dương, đượm buồn từ trong phòng truyền ra.
Thông qua cửa sổ, gã thấy được một vị mỹ nhân đang ngồi bên cạnh rèm châu đánh đàn, đôi lông mày ủ rũ làm người ta thương tiếc.
Lăng Hàn đứng sững sờ ở ngoài hiên cửa, ngắm nhìn dung nhan của thiếu nữ, đáy lòng toát ra từng tia ôn nhu. Trước khi đến đây, gã vốn dĩ có vài điều muốn nói, nhưng khi gặp được nàng, gã lại chẳng biết nói gì.
Chừng vài khắc, khi tiếng đàn vừa kết thúc, Lăng Hàn xoay người rời đi, bàn tay nắm thật chặt.
“Lần này nếu có thể trở về, ta nhất định sẽ vì nàng khoác lên váy cưới!”
Lăng Hàn vừa đi mất, thiếu nữ trong phòng tựa hồ có cảm ứng, quay đầu nhìn ra ngoài hiên, ánh mắt hoảng hốt.
Dưới cổng thành, một gã thanh niên mặc áo tím, lưng cõng Cự Khuyết Đao, thần sắc quyến luyến, mang theo chút không bỏ, nhưng rất nhanh, gã dứt khoát quay lưng mà đi.
Lăng Hàn không phải chưa bao giờ rời khỏi Tuyết Mai Thành, nhưng chuyến đi hôm nay lại khiến gã cảm thấy trịnh trọng cực kỳ, bởi vì lần này đi rất có thể không về được.
……
Lăng Hàn đi rồi, Khương Ly lần nữa trở về cuộc sống nhàn nhã trước đó, cuộc sống ở Tuyết Mai Thành vẫn diễn ra như thường lệ, sẽ không bởi vì sự xuất hiện hay biến mất của một người mà xáo trộn.
Thoáng cái, một năm trôi qua, năm nay, mùa đông không có tuyết, Khương Ly đã đến Tuyết Mai Thành được tám năm.
Năm thứ chín, mùa đông vẫn không có tuyết, hàng mai hai bên sông Tuyết nở đầy hoa.
Năm thứ mười, trên bầu trời rốt cuộc hạ xuống một trận tuyết lớn. Năm nay, Khương Ly không còn đạp tuyết thưởng mai, cũng không đi dạo ở bờ sông, mà thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời thành.
Mười năm ẩn cư ở đây, hắn đã triệt để hóa phàm, hôm nay đã đến lúc phải đi rồi.
….
Tuyết, một đường không ngừng. Khương Ly chắp tay sau lưng, lẻ loi dạo bước trong gió tuyết, dọc theo quan đạo chầm chậm đi xa.
Mười năm trước, hắn một mình đi vào Tuyết Mai Thành, năm ấy không trung không có tuyết rơi, hai bờ sông hàn mai nở rộ.
Năm nay, tuyết trắng phủ kín bầu trời, hàn mai không nở, Khương Ly lặng lẽ rời đi.
Quay đầu nhìn về phía tòa thành ở phía xa xa, khẽ thở dài một tiếng: “Võ lộ là cô liêu, phàm trần lại là tịch mịch!”
Mênh mông gió tuyết dường như mê vụ, làm cho người ta không thể nhìn thấu cảnh vật phía trước.
Chốc lát, ánh mắt của Khương Ly bỗng mờ mịt, nhìn về phía trước không còn là vô biên phong tuyết, mà là trùng trùng điệp điệp sương mù.
Sương mù, khắp nơi đều là sương mù, tồn tại của Hoang Châu, thật giống như một tòa sương mù thế giới.
Tứ Hoang Nhất Hải, đồng dạng bị bao phủ bởi sương mù.
Chư thiên vạn giới, cũng là tầng tầng sương mù...
Cảnh giới càng cao, hắn càng có cảm giác, chính mình nhìn không thấu bản chất của thế gian này.
Hắn ngửa đầu nhìn lên bầu trời mưa tuyết, Khương Ly cau mày thật chặt.
Những năm qua, hắn đã triệt để hóa phàm, cũng đã hiểu rõ làm sao để tràm phàm. Nhưng mỗi lần chuẩn bị trảm phàm, tận sâu trong nội tâm hắn vang lên từng đợt cảnh báo dồn dập. Cảnh cáo hắn không nên lập tức trảm phàm, nếu không hậu quả khó lòng tưởng tượng nổi.
Võ giả tu luyện đến cảnh giới nhất định, sẽ sinh ra một loại trực giác đặc biệt, có thể xu cát tị hung. Khương Ly cũng là như thế. Nhờ loại trực giác này, hắn mới có thể vượt qua trùng điệp nguy nan sống sót đến hiện tại. Cho nên, đối với trực giác cảnh báo, Khương Ly lựa chọn tin tưởng.
Theo thuyết pháp của Diệp Trần Kiếm Tôn, nếu hắn trảm phàm, khí vận sẽ rơi xuống màu trắng, đến khi đó sẽ xảy ra hậu quả gì?
Khương Ly suy đoán nhiều lần, lại nghĩ mãi không ra. Khí vận nhất đạo, thâm sâu khó dò, hắn đâu dám mạo hiểm.
Nhưng nếu không trảm phàm, thì làm sao đột phá Chân Vương.
Khương Ly lần thứ hai mê mang. Chẳng lẽ, từ bỏ trảm phàm?
Lắc đầu, thu hồi tâm thần, hắn nhấc chân đi nhanh về phía trước.
Năm ngày sau, Khương Ly đã dọc theo quan đạo, đi đến di chỉ của Vị Dương Thành.
Vị Dương Thành là quê quán của cả nhà Trần Công Minh. Đáng tiếc, năm đó Hoang Thú t·ấn c·ông, thành trì bị phá hủy, chỉ có mỗi nhà họ Trần chạy thoát.
Mười năm trôi qua, nơi này sớm đã không còn người ở lại, đã trở thành chỗ cư trú cho một chút nhỏ yếu Hoang Thú.
Liếc nhìn phế tích chốc lát, Khương Ly quay người mà đi, nơi đây không có thứ hắn cần.
Mười ngày sau, Khương Ly đi vào một tòa thành trì khác gọi là Vũ Thương Thành, ở lại nửa tháng, rồi sau đó đi đến một tòa thành trì khác.
Nửa năm trôi qua, hắn đã đi một mạch năm tòa thành trì, có hai lần bắt được cơ hội trảm phàm, nhưng hắn đều từ bỏ, bởi vì mỗi lần chuẩn bị hành động, thì trực giác đều liên tục phát ra cảnh báo.
Thật không thể trảm phàm sao?
Khương Ly phiền muộn cực kỳ, nhưng chưa hề từ bỏ.
Cho đến ba tháng sau, lúc hắn đi vào tòa thành trì thứ bảy, Khương Ly lần thứ ba bắt được cơ hội trảm phàm, hơn nữa trực giác cũng không đưa ra bất kỳ báo động nào. Khương Ly không dám chậm trễ, tâm thần hơi động, lập tức tiến vào trạng thái không minh. Lúc mở mắt ra, chỉ thấy trước mắt hắn là một cây cầu đá, bị sương mù màu xám che kín
Bộ dáng của cây cầu đá kia tương đối quen thuộc, hắn tựa hồ đã gặp được ở chỗ nào rồi.
Ừm! là Bách Bộ Vấn Tâm Kiều!