Chương 14: Thế Lực Ngang Nhau
Bên ngoài Đúc Kiếm Sơn Trang, khắp nơi cảnh vật bừa bộn, máu tươi đầy đất.
Lấy Khương Thượng dẫn đầu, chúng võ giả của Đúc Kiếm Sơn Trang đều tề tựu ở đây. Nhưng từ trang chủ cho đến hộ vệ bình thường, sắc mặt đều vô cùng nghiêm nghị.
Khương Thượng, Khương Hạ thúc công hai vị thất phẩm cao thủ đều trọng thương, máu tươi nhuộm đỏ quần áo, trên mặt đất trống rải rác bảy tám bộ t·hi t·hể, đều là sơn trang hộ vệ.
Mà ở phía đối diện đứng sừng sững ba người, dẫn đầu là một lão giả cao gầy, râu tóc bạc phơ, sắc mặt hung ác, đang cao cao tại thượng mà nhìn sang.
Lão ta chính là truyền công trưởng lão của Vũ Dương Tông, Diệp Vấn.
Đứng sau lưng Diệp Vấn, là hai người đàn ông trung niên mặc áo bào tím, trên thân phát ra khí huyết cuồn cuộn, so với Khương Thượng còn mạnh hơn đôi chút. Hai người bọn họ là chấp sự của Vũ Dương Tông.
“Khương Thượng, sự kiên nhẫn của lão phu có hạn, cho ngươi thêm nửa khắc đồng hồ, mau đem hung đồ g·iết c·hết cháu trai của ta giao ra đây, lại dẫn dắt Chúc Kiếm Sơn Trang quy hàng Vũ Dương Tông, nếu còn gian ngoan mất linh, lão phu không ngại tiêu diệt cả nhà các ngươi”
Hừ! Khương Thượng hừ mẹ, khuôn mặt chữ điền đầy băng sương, đôi mắt to hung tợn nhìn chằm chằm Diệp Vấn, tràn đầy phẫn nộ.
Không chỉ Khương Thượng, tất cả võ giả của Đúc Kiếm Sơn Trang đều cầm chặt v·ũ k·hí, bộ dáng muốn cá c·hết rách lưới. Tình cảnh này rơi vào trong mắt Diệp Vấn, để cho lão ta âm thầm cả giận.
Đúng lúc này, từ bên trong sơn môn bỗng nhiên vang lên một âm thanh lạnh lùng: “Là kẻ nào nói muốn tiêu diệt Đúc Kiếm Sơn Trang chúng ta”
Hả? Tất cả mọi người đồng thời quay đầu nhìn sang, chỉ thấy một thanh niên áo trắng, tóc đen xõa hai vai, đang chạy như bay mà tới.
“Từ chỗ nào chui ra một đứa hoàng mao tiểu nhi?” Diệp Vấn hừ nhẹ quát.
Khương Thượng lẫn Khương Hạ gặp Khương Ly xuất hiện, đều sắc mặt đại biến.
“Tiểu Ly sao ngươi còn chưa đi”
Khương Thượng cuống quýt hô.
Nhưng Khương Ly chưa vội đáp lời, mà cho hắn một cái ánh mắt yên tâm, rồi chầm chậm đi đến giữa sân, cúi đầu nhìn qua từng bộ t·hi t·hể trên mặt đất. Tiếp theo ngẩng đầu nhìn về phía ba người của Vũ Dương Tông, lạnh giọng hỏi:
“Là ngươi nói muốn g·iết cả nhà bản công tử sao?”
Diệp Vấn đánh giá Khương Ly một chút, khinh miệt nói: “Đúng thế, ngươi chính là Khương Ly?”
“Chính là ta!”
“Là ngươi g·iết c·hết cháu trai của lão phu?” Âm thanh của Diệp Vấn trở nên văng vẳng chói tai.
“Diệp Phàm sao? đúng là ta g·iết!” Khương Ly thành thật trả lời.
“Tốt, tốt, tốt, thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa lại xông vào. Lão phu còn tưởng Khương Thượng tiểu nhi đã đem ngươi giấu kỹ rồi. Nào ngờ ngươi còn dám xuất hiện ở đây. Như vậy lão phu cũng đỡ mất công tìm kiếm”
“Chịu c·hết đi!” Diệp Vấn vừa nói xong, thân hình khẽ động, hóa thành một luồng thanh phong xông đến chỗ Khương Ly, đồng thời tay phải nâng lên, vỗ ra một chưởng.
“Không được tổn thương con trai ta!” Khương Thượng bên này thấy thế thì rách cả mí mắt, há miệng gầm lớn, vội vã xách trường kiếm xông đến muốn ngăn cản. Bên cạnh hắn Khương Hạ thúc công cũng không chậm trễ tiến lên hỗ trợ.
Chỉ có điều đối mặt với một kích tất sát của Diệp Vấn, thần tình của Khương Ly vẫn lạnh nhạt như cũ, ngay lúc đối phương vừa tiếp cận chừng hai trượng. Hắn không hề tránh né, mà vươn người về phía trước, nâng quyền đấm ra.
Bành!
Quyền chưởng v·a c·hạm với nhau, kình khí tản mạn bốn phía, khiến cho Khương Thượng và Khương Hạ đều bị đẩy lui.
Trong tưởng tượng, hình ảnh Khương Ly bị một chưởng chụp c·hết chưa kịp xảy ra. Chỉ thấy Diệp Vấn râu tóc tung bay đứng sừng sững tại chỗ, mà Khương Ly thì bị đẩy lùi bảy tám bước mới khựng lại, khóe miệng chảy ra máu tươi.
“Làm sao có thể!”
Nhất thời hiện trường yên ắng có thể nghe thấy tiếng kim rơi, tất cả mọi người ở đây đều sợ ngây người.
Ai mà nghĩ tới, Khương Ly lại có thể đón đỡ một chưởng của Diệp Vấn.
Khương Thượng cùng Khương Hạ đưa mắt nhìn nhau, chẳng hiểu chuyện gì xảy ra.
"Thất phẩm sơ kỳ..."
Kinh ngạc nhất chính là Diệp Vấn. Lão là lục phẩm trung kỳ đại vũ sư, thực lực mạnh mẽ, một chưởng vừa rồi mặc dù chỉ dùng năm thành công lực, nhưng bình thường thất phẩm đỉnh phong chưa chắc đã đỡ được, nói chi một đứa mới vào thất phẩm hoàng mao tiểu nhi.
Kinh ngạc xong xuôi, là sát ý cuồn cuộn. Khương tiểu nhi nhìn qua chưa đến hai mươi tuổi, lại có tu vi thực lực như thế, nếu để hắn trưởng thành lên, tương lai tất là tai họa.
Kẻ này nhất định phải c·hết!
Nhất thời Diệp Vấn cùng hai vị Vũ Dương Tông chấp sự đều có chung ý tưởng, nhanh chóng diệt trừ Khương Ly tiêu trừ hậu hoạn.
“Khục, lục phẩm đại vũ sư, không gì hơn cái này!” Khương Ly ho ra một ngụm máu tươi, cười gằn nói.
“Tiểu tạp chủng, muốn c·hết!” Diệp Vấn gầm nhẹ, lần nữa hóa thành tàn ảnh xông đến, mà đứng ở phía xa hai vị Vũ Dương Tông chấp sự cũng cùng lúc rút ra v·ũ k·hí sấn người mà qua.
“Mơ tưởng!”
Đám Khương Thượng tự nhiên đã nhìn ra ý tưởng của ba người bọn họ, lập tức lùi lại bảo vệ xung quanh Khương Ly. Đằng sau bọn họ, môn đồ của Đúc Kiếm Sơn Trang bao gồm Lục Liễu, Hồng Miên cũng dồn dập chạy tới, trên mặt mỗi người đều lộ ra vẻ thấy c·hết không sờn.
Bắt gặp tình cảnh ấy, cõi lòng Khương Ly chợt xuất hiện từng dòng nước ấm. Đưa mắt nhìn sang từng thân ảnh đang kiên định bảo vệ mình, hắn không nhịn được nở nụ cười.
“Phụ thân cùng thúc công ngăn cản hai người kia. Diệp lão thất phu để cho ta xử lý”
“Ngươi…có được không?” Khương Thượng chần chờ hỏi.
“Yên tâm!” Khương Ly nói xong, cũng không đợi bọn họ phản ứng mà lách người thoát ra ngoài vòng vây.
“Cuồng vọng tiểu bối, đúng là to gan lớn mật! khặc khặc khặc” Diệp Vấn bên ngoài gào to, nhưng trong lòng lại mừng thầm. Trong lúc nói chuyện, thân hình đã thoát một cái, toàn thân nội lực thôi động, nâng ra một chưởng giống như bài sơn đảo hải mà vỗ xuống.
“Đến hay lắm!” Khương Ly cười ha hả, ống tay áo vung lên, từ bên trong bay ra một thanh kiếm gãy trong suốt như ngọc.
Theo nội khí truyền vào, kiếm gãy bỗng nhiên phụt ra một luồng kiếm mang dài hai thước, sắc bén vô cùng.
Ừm! Diệp Vấn ánh mắt co rụt, lúc nhìn thấy luồng kiếm mang kia, lão chỉ cảm thấy toàn thân da thịt giống như bị kim đâm, khắp nơi đau nhói, trong lòng lóe lên một tia thoái ý.
Đáng tiếc đã muộn, hai người chớp mắt đã áp sát nhau, tiếp theo chỉ nghe một tiếng kêu thảm thiết vang lên, một cánh tay gầy gò văng ra ngoài, máu tươi phun xối xả.
“Tay của ta!” Diệp Vấn đau đớn gào thét, nội tâm vừa sợ vừa giận.
Lần giao thủ ban nãy, chưởng lực của lão còn chưa đánh tới, thì cánh tay phải đã bị chặt mất. Một kiếm của Khương Ly quả thực nhanh đến khó lòng tưởng tưởng.
“Ngươi muốn c·hết!” Diệp Vấn hai mắt đỏ bừng nhanh chóng điểm mấy huyệt đạo cầm máu, tiếp theo từ bên hông rút ra một thanh trường kiếm dài ba thước, không nói hai lời lần nữa đánh tới.
Diệp Vấn năm nay tám mươi ba tuổi, đột phá lục phẩm đã bốn mươi năm, tinh nghiên một môn Khai Sơn Chưởng cùng một môn Tinh La Kiếm Pháp. Kiếm pháp vừa ra giống như bốn phía sao trời, ngăn trở đường đi nước bước của địch nhân.
Khương Ly không những không sợ hãi, mà chiến ý càng thêm hừng hực, nâng kiếm cùng lão chiến thành một đoàn.
Bên khác, Khương Thượng cùng Khương Hạ thúc công mỗi người ngăn trở một vị Vũ Dương Tông chấp sự, mặc dù nhìn qua tương đối chật vật nhưng có thêm mấy vị bát phẩm võ giả tương trợ, ngược lại có thể ngăn trở một hai.
Còn lại đa số cửu phẩm hộ vệ bỗng nhiên thanh nhàn, dù sao thất phẩm vũ sư trở lên tranh đấu, bọn họ tham dự chỉ vướng tay vướng chân, chẳng có lợi ích gì.
Khó ai nghĩ đến, vào lúc ngàn cân treo sợi tóc, hẳn phải thua không nghi ngờ, Khương Ly thiếu chủ vừa xuất hiện thế cục lập tức biến đổi nhanh chóng.
Khó ai nghĩ đến, thiếu chủ trước nay hiền hoà điệu thấp lại là tuyệt thế thiên tài, mười tám tuổi thất phẩm vũ sư.