Dư Mộng
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Quyển 1, Chương 3: Lật
Thuận thế lão sẽ lấy lùi làm tiến, lão đã kiếm quá đủ ‘vàng’ tại khu vực đường giữa rồi. Dù gì trong hơn một tiếng đồng hồ qua cũng đã đủ để lão đi hạ sát các khu vực đường khác. Không nên tiếp tục ở đây chơi bỡn với con lươn kia nữa.
Chỉ trong thoáng chốc, chiếc quần lửng trước kia của cậu biến đi mất, thay vào đó là một chiếc quần thể thao dài màu trắng. Lâm có cảm giác mình như cao lên hẳn, có vẻ là cậu cao hơn bản thân tầm hai mươi tới ba mươi centimet.
Do đó tuyệt đối không thể để lão có quá nhiều thời gian.
Lúc này đây Lý tổng sự đã xuất hiện sau lưng của Lâm, cái Bán Nguyệt Thương có thể phòng ngự tuyệt đối ở bán kính hình nón trước mặt, nhưng nếu đó là đòn sát thương từ đằng sau, một trăm phần trăm Lâm sẽ c·h·ế·t.
Chính vì chẳng có việc gì làm, lão ta hoàn toàn có thể đẩy đợt lính rồi di chuyển đảo sang các khu vực phòng thủ khác, hoặc lão sẽ tiến vào nơi rừng rậm của Hoàng A Khang.
Lâm sẽ câu giờ và kéo lão Lý không cho lão di chuyển, đồng thời dùng mọi tiểu xảo để đợi Hoàng A Khang hỗ trợ.
“Không ổn.”
“Ấy vậy mà ta tự hỏi kể cả đối thủ có là cao thủ đi chăng, liệu rằng việc chỉ như con rùa rúc đầu thì ta có thể an toàn. Các ngươi có thể giành chiến thắng? Đấy, lúc đấy là bốn đánh năm, và thậm chí đối phương còn là cao thủ. Các ngươi thắng được sao?”
Hoàng A Khang đã xuất hiện phía bên cạnh Lâm, lúc này gã cũng đã xoay tròn cây chuỳ gỗ trên tay thành một vòng tròn lớn. Dường như chỉ cần có tín hiệu thì gã sẽ xuất kĩ năng nộ của mình.
Gân xanh trên trán lão Lý thiếu điều muốn nổi từng cục. Lão hận cái tên nhóc học việc này, từ yêu thích thú chuyển sang hận nghe có vẻ nhanh chóng, chứ thực tế mọi cảm xúc chỉ diễn biến có mấy giây.
Nén sự vui sướng khi tìm được thú vui trong lòng, lão lao thẳng về phía trụ phòng thủ của mình.
Nhanh trí, lão Lý lao vụt thẳng về phía trụ phòng thủ của mình, kể cả tình thế có là hai đánh một lão cũng chẳng sợ, chỉ là kĩ năng nộ của lão giờ đang trong giai đoạn hạ nhiệt (cool down) có muốn cũng chẳng dùng được.
“Ai?”
Gã to cao lực lưỡng vẫn trong bộ dạng y hệt trước đây chỉ là bộ giáp trên người gã biến mất, thay vào đó hình thể hiện tại của gã giống như người nguyên thuỷ vậy. Tay gã gầm lấy một thứ giống như cái chuỳ nhưng bằng gỗ thô sơ, cái chuỳ gỗ này to gấp đôi thân thể gã.
Thấy Lâm bực tức ra mặt, Hoàng A Khang lại châm.
Lâm bước từng bước ra khỏi cây thương, cậu tươi cười nhằm về phía lão Lý.
Lâm liếc mắt sang cái gã khó ưa này. Thật tình chính cậu cũng vô cùng khó chịu trước cái ánh mắt cảnh cáo ban đầu của gã lực sĩ, còn nữa rằng cậu biết gã ta không ưa gì cậu.
Đây là Lâm thốt ra bằng lời, không thông qua cổng thần giao.
“Tên nhóc, ngươi họ Lươn à, Lươn Lâm à? Còn không mau cút ra đây.”
Một chiêu kĩ năng nộ của nhân vật Li Long, tên là Lập Địa, nó sẽ lao thẳng tới vung cây thương xuống nền đất và tạo ra một vùng địa hình, kẻ địch trong vùng sẽ nhận sát thương đồng thời sẽ bị khiêu khích bởi nhân vật Li Long. Một kĩ năng nộ có lượng sát thương ít ỏi nhưng lại vô cùng hiệu quả để khởi đầu bất kì pha giao tranh nào.
Lâm nghe như vậy liền sắp đặt lại ngôn từ, lần nữa tại cổng thần giao, cậu nói.
“Không dám. Không dám. Cậu bạn thật thú vị, chí ít một kẻ học việc lại có phong thái như thế này ngưỡng mộ là đúng.”
Lão Lý giận tới cực điểm, ban đầu lão còn nghĩ rằng cái nhân vật mà Lâm sử dụng ấy, chắc chắn là một nhân vật mới, hoàn toàn nằm ngoài bộ ba nhân vật khởi đầu, cũng như bộ mười chín nhân vật Tầng một tinh huy. Lão ấy mà còn tưởng tượng ra rằng cái tên nhóc mà lão khinh thường có lẽ nào là một bậc cao nhân đã sống cả trăm tuổi, chơi cái trò ‘Trận Chiến Vương Quyền’ này cả ngàn cả vạn lần. Nhưng cái bậc cao nhân kia rơi xuống TẦNG thấp nhất này để làm cái gì. Đùa bỡn lão à.
“Chắc các ngươi đều biết ta là ai. Thật tình đối đầu Lý tổng sự không phải là dễ ăn, thậm chí nếu ta có được thời gian xanh xao ở khu vực đường dưới đi chăng cũng không thể một đánh một với hắn được. Cho nên ngươi – kẻ học việc – ngươi có cao kiến gì cứ nói.”
Theo kế hoạch. Gã âm trầm sẽ ở tại khu vực phòng thủ đường dưới cùng Hoàng A My, họ sẽ cố gắng tiêu diệt trụ phòng thủ của địch thật mau, lẹ, gấp rút tiếp viện cho Lâm.
Lão Lý phun ra ngụm nước bọt, đồng thời nghiến răng.
Bỗng, Lý tổng sự có linh cảm, lão ngước nhìn ra bờ sông, một dáng người to lớn đang lao thẳng tới lão, chính là Hoàng A Khang.
Trong suy nghĩ của lão, cái tên kia cũng có tí bổn sự đấy, dù gì đi nữa hẳn cũng là có tiềm năng phát triển, đợi đến sau trận chiến lão sẽ tìm tới hắn nhằm ra sức chiêu mộ, dù gì phe phái của lão còn thiếu vài ba tên chạy việc có tiềm lực.
“Ngươi có kinh nghiệm à? Đừng đùa. Ta rõ ràng đã kiểm tra thông tin từ ngươi, ngươi cũng chỉ là người mới đến. Đây chẳng phải là lần đầu của ngươi sao? Đúng rồi, đừng sĩ diện hảo, tốt nhất nên nghe lời sắp đặt của bọn ta.”
“Tại hạ xin được phép giấu tên, quý vị có thể gọi ta là X. Ta vốn là một kiếm sĩ tu hành trên núi, kể cả nhân vật này cũng có phần giống quá khứ hào hùng năm xưa nên ta luôn lựa chọn hắn. Là một nhân vật khởi đầu e rằng sẽ làm cản chân quý vị, mong sự lượng thứ, thông cảm.”
Hoàng A Khang vội khoác tay, như thể ngăn Lâm lại, gã nói.
Vô lý, vô lý tới cực điểm. Bởi vì đây không phải lần đầu tiên lão bị đùa bỡn kiểu này, trong trận chiến này. Đây hẳn là lần thứ tư thứ năm gì đó rồi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hoàng A Khang không cần để tâm tới vấn đề này, việc của gã là chăm sóc khu rừng của kẻ địch. Lâm không muốn rơi vào tình thế một đánh hai, như thế chỉ có c·h·ế·t.
Hoàng A Khang nghe tới đây thì khá là bực rồi, hắn tính dấn lên để đe cho cái tên người mới này, nhưng rồi Hoàng A My đưa tay ngăn lại.
Hoàng A Khang cũng tiến tới đe doạ Lâm.
Nhưng …
Lâm sẽ cố gắng câu giờ hết sức có thể. Cậu chỉ có thể làm mọi thứ trong khả năng để không mất mạng, thậm chí nếu có thể cậu sẽ đùa giỡn trước lưỡi đao tử thần của Lý tổng sự.
“Hừ! Thế khác nào ngươi nói ta để cho tên kia tha hồ mà lộng hành. Ta đây chí ít cũng có kinh nghiệm, ta tự khắc biết mình cần phải làm gì.”
Hoàng A My cười khẽ, nụ cười duyên dáng. Dẫu vậy khi bắt gặp ánh mắt không mấy vui vẻ từ anh trai, cô chẳng thể làm gì hơn ngoài việc ngừng cười. Dù vậy, mắt cô cũng híp lại thành hình nửa vầng trăng, cũng đáp lễ.
“C·h·ế·t!” Lão Lý vui sướng reo lên.
Một đao, một xẹt, máu chảy. Ấy vậy mà cái cảm giác vui sướng ngờ ngợ không được tiếp diễn quá lâu. Lão Lý lúc này đã đâm chiêu. Lão chẳng thể ngờ nổi con mồi ngay trước mặt, cách lão chỉ có hơn mười centimet ấy thế mà biến đâu mất tiêu. Vô lý tới cực điểm. Tức giận tới cực điểm.
Ban đầu có hơi giật mình, nhưng rồi khi bình tĩnh lại cậu biết được mình cần phải làm gì. Lâm vội nhấn vào nút “sẵn sàng” phía trước mặt.
“Thôi, được rồi. Ngươi có thể đi lòng vòng cho xung quanh khu vực thủ trụ đường giữa, nhưng đừng bước chân đi ra ngoài. Ngươi không biết kẻ đối đầu với mình là ai đâu.”
Cô gái tiên tộc kia lúc này đã cởi bỏ bộ giáp nhẹ, phải nói rằng đường cong cơ thể hiển thị lộ rõ hẳn ra bên ngoài, khiến Lâm không cách nào không liếc mắt sang nhìn. Lúc này trên tay cô gái đã có sẵn một bộ cung tên, bề ngoài của nó trông lấp lánh.
Quyển 1, Chương 3: Lật
Một dòng tin nhắn cũng như một thứ giống tấm bảng thông báo xuất hiện trong tầm mắt của Lâm. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cả năm người nhìn nhau, trầm mặc.
Ấy vậy mà chỉ vài phút sau thì hệ thống đưa ra thông báo, thông báo nói rằng cổng thần giao đã mở, mọi người có thể thông qua đó trò chuyện.
Cất giấu đi sự hưng phấn, Lâm quay sang nhìn về phía bốn người đồng đội của mình.
Cậu sẽ phải thi đấu chung một nhóm với bốn người xa lạ, tất cả bọn họ bao gồm cả cậu đều xuất phát ở một toà thành lớn. Cả năm người sẽ chia ra làm bốn hướng di chuyển, trong đó có ba khu vực phòng ngự và một khu rừng.
“Được. Chẳng qua ra mắt đạo hữu, ta đây là kẻ học việc, mới vừa chân ướt chân ráo tới cái thế giới này, rất mong sự lượng thứ, thông cảm.”
Thân thể có phần lực hơn, chỗ cần múi có múi, chỗ cần dài có dài.
Lão Lý phải hãm tốc độ lại, bởi lại biết địa hình được tạo ra bên kia chính là của tên nhóc con học việc mà lão (lại) hạ sát hụt. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Cái con lươn c·h·ế·t tiệt.” Lão Lý cũng chỉ có thể chửi rủa như vậy mà thôi, bởi người đi rừng hỗ trợ của lão đang quá bận rộn, cũng chẳng thể hỗ trợ lão bất cứ thứ gì. Thậm chí cái tên kia còn sợ hãi khi đối diện với lão cơ mà, lý gì lại dám ra mặt hô rằng hắn sẽ hỗ trợ lão đây chứ.
Đây là hệ thống sắp đặt ngẫu nhiên, cậu không có quyền lựa chọn. Thậm chí cái nhân vật mà Lâm đang sử dụng cũng như thế, chính là sự ngẫu nhiên từ hệ thống.
Một giọng nữ nhưng tông giọng trầm vang lên trong đầu, khỏi nói thì ai cũng biết đây là từ cái gã âm trầm cao lều khều kia.
Gã cầm kiếm dừng động tác của mình lại. Hắn chắp tay về phía bốn người trong đó có Lâm, miệng không mở nhưng thanh âm vang lên trong đầu của cả nhóm.
Lâm trong trận đấu này sẽ trấn giữ khu vực đường giữa.
Nheo đôi mắt già dua khiến cho nếp nhăn trên trán xuất hiện nhiều hơn, lão Lý híp đôi mắt trông về phía địa hình được tạo ra bởi cây thương rồng kia.
***
Thanh âm rất êm đềm và dễ nghe, Lâm cũng vui ra mặt, cậu đáp trong cổng thần giao.
Lâm lại một lần nữa nghe giọng nói thánh khiết của cô gái tiên tộc, cậu vui vẻ ra mặt, cũng tính hồi đáp lời gì đó thì thanh âm trầm vang lên, lần này là của gã lực sĩ trong bộ dáng người tiền sử kia.
Hai gã còn lại, một gã cầm kiếm, thanh kiếm này mảnh gọn nhưng lại sắc sảo, gã đang múa cùng thanh kiếm của mình, tập trung vô cùng. Gã còn lại thì âm trầm, nhìn không ra được biểu cảm trên khuôn mặt, thân thể gã cao nhòng. Phải biết rằng chính Lâm đây đã cao lắm rồi, cơ bản cũng phải tới một mét tám, thế mà gã âm u trầm tính này lại cao hơn hai mét, người ngợm thì ốm nhom ốm nhách, khó để diễn tả cảm xúc trong Lâm khi nhìn gã đó là gì.
“Đấy, tới cả Lý tổng sự mà ngươi còn chẳng biết. Nói cái gì nữa. Còn không mau nghe lời thì ta đánh cho nhừ đòn bây giờ.”
Một thanh âm to lớn hiện lên ngay trước mặt lão Lý, một cây thương cán rồng đỉnh thiên lập địa như từ hư không phía trên đập rầm xuống mặt đất.
Trừ cái lần đầu tiên tên Lâm c·h·ế·t quá dễ dàng trong tay lão, còn lại lão chẳng thể nào hạ sát hắn thêm một lần nào nữa.
Nhân vật Li Long, người sở hữu Lâm, hệ thống lập xác nhận, đã sẵn sàng.
Lý tổng sự có thể sẽ xử lý cậu ít nhất là một mạng, tuy vậy làm như thế lão ta sẽ có dư giả thời gian rảnh rỗi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Mọi người bất giác quay đầu về hướng gã.
“Tức c·h·ế·t mà!”
Mặt đất dậy sóng. Khói bụi bay mờ mịt. Địa hình như nứt như nẻ. Gạch đất nền như có một tia tác động từ nội địa khiến cho nó thay đổi hình thể.
Lâm kinh hô hẳn lên, cậu thích thú cầm lấy cây thương. Một cái cảm giác thương lẫn người hợp nhất tới khó tả, Lâm có linh cảm chỉ cần cậu muốn thì cây thương sẽ biến mất, và chỉ cần cậu cần cây thương lại lần nữa hiện ra.
Nói rồi gã âm trầm đánh ánh nhìn ngăn cản dành cho Hoàng A Khang, người lúc này nắm tay đã siết chặt lại.
Lâm nóng rồi. Nếu nói về kinh nghiệm thì chẳng phải đây là trò chơi MOBA mà kiếp trước cậu từng phá đảo sao, dù gì đi nữa cậu từng là cựu tuyển thủ chuyên nghiệp. À mà khoan, cậu đã c·h·ế·t rồi đâu.
Và lơ lửng trước mặt cậu, nơi ban nãy là bảng thông báo, chính là cây thương rồng trong vô cùng bắt mắt.
Lật, lật thuyền trong mương xảy thật ư?
“Đã lâu không gặp, lão có khoẻ không?”
Theo những gì Lâm tìm hiểu được từ buổi thảo luận nhóm.
Nói rồi cậu cũng chắp tay lại và hành lễ giống vị đại hiệp cầm kiếm kia.
Ở trung tâm cây thương rồng kia chẳng có bóng dáng của bất kì ai cả, nhưng lão Lý biết cây thương đó đại biểu cho ai. Chính là cây thương của Lâm. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Được rồi. Ngươi tên Lâm à, đây là lần đầu, tốt nhất là ngươi nên ngoan ngoãn mà phòng thủ quanh khu vực trụ đường giữa đi, đừng đi loanh quanh tạo thêm áp lực cho chúng ta.”
“Thế ngươi có kế sách gì à?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.