Dư Mộng
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Quyển 1, Chương 42: Linh Trữ cùng Chuyện kì lạ
Người trước thì chạy lại phía đứa con gái đang quay lưng lại, bởi ông thấy dáng dóc của chàng trai trẻ như đang khóc ngồi trong lòng của đứa con gái, và tiếng hét như phát ra từ chính chàng trai trẻ - đứa con trai của mình.
“Là nó, là [Vật Tổ]!”
Bức thư truyền đi về tay của Lý tổng sự, ông lão hơn sáu mươi này chăm chú nhìn những dòng đưa tin mà mật thám của ông đã truyền về.
Cô gái trẻ tên An thấy và biết điều mà cậu em trai đang muốn làm, cô sững sốt rồi một nhịp sau đó phản ứng tức thì như muốn lao lại ngăn cản cậu em trai.
Phải biết giá trị của nó ngang bằng với một nhiệm vụ uỷ thác hạng C đấy.
Ngày 9 tháng 4, tin nhắn từ “unknown” một tấm bản đồ lạ có đánh dấu ở góc đông bắc.
Cậu muốn nói chứ, cậu nào có thể thốt ra lời nào.
*
Phúc lúc này đang mang một vẻ mặt mê mang tới khác thường, cô thiếu nữ có thể cảm nhận nó bằng giác quan cùng bản năng của mình.
Mắt thấy chị An đang tiến gần sát tới mình, Phúc dùng hết sức bình sinh từ đôi tay đang ghì chặt bức tượng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cuộc sống khá là đong đủ, không lo gì về cơm áo gạo tiền.
Một điềm báo lạ lẫm mà cậu – kẻ đang khá n·hạy c·ảm trong thời gian gần đây không tài nào bỏ qua được.
Một cục rồi hai cục rồi ba cục.
“Chuyện này là thế nào vậy, thưa cụ tổ. An và Phúc, chúng nó…”
Bẵng đi cũng đã hơn ba trăm năm, cả gia đình bọn họ sinh tồn tại vùng đất kì lạ này rồi trải qua vô số sự kiện mới gầy dựng lên một trang trại tầm trung bình như thế này.
Cuối cùng lão phất tay cho lui ba tên cấp dưới rồi mới đàm tấu gì đó với kẻ còn lại trong căn phòng.
Phúc mạnh bạo lắc lư thân hình của mình rồi đổ nhào xuống nền đất phía đằng sau lưng.
“A! A! A!”
Nói rồi cậu xà vào lòng của chị gái và đánh ra tiếng khóc. Cô thiếu nữ An lúc này mới hoàn hồn nhìn về phía đứa em trai của mình.
Tấm bản đồ với đường nét kì lạ khiến Lâm không tài nào hình dung được nơi này là nơi nào.
Không gian không hề có tiếng động nào kể cả tiếng hít thở, nhưng trong vô thức thì cô thiếu nữ có thể cảm nhận được rất rõ tiếng hít thở tới từ bức tượng kì lạ kia.
Ngày 9 tháng 4, tin nhắn từ “unknown” phía trên tấm bản đồ thêm dòng chữ Linh Trữ của [Vật Tổ] bàn tay vua Midas.
“Sẽ là một sóng gió to với thành Tây Linh. Ngay lập tức, truyền lệnh cho đội bảo an phải làm việc cật lực. Ngoài ra cũng phải di tản cư dân của vùng đông bắc. Biến nó thành khu vực nguy hiểm.”
Tuy vậy, cụ tổ đã dặn dò rất kĩ, rằng không nên táy máy, nếu không sẽ bị phạt nặng đấy.
Bức tượng này trong lạ lắm, bởi nó mang dáng vẻ của một thiếu nữ mất đi một cánh tay.
“Mất, đâu mất rồi! Nó đâu mất rồi.”
Gã không quan tâm tới sự can ngăn của hai gã bảo vệ, đã trực tiếp đạp tung cánh cửa gỗ mở ra văn phòng, tại đó đang có hai vị quản sự đang ngồi là lão Lý tổng sự cùng Amon.
Là Phúc, đứa em trai nghịch ngợm của cô đang tay không cầm lấy bức tượng kì lạ kia.
Cô thiếu nữ vừa thở dài thì bàn tay đã đẩy mạnh cánh cửa dẫn tới chuồng bò, bỗng một tia sáng vàng chói loá lên ngay trong tầm nhìn đầu tiên của cô gái.
Ngày 9 tháng 4, tin nhắn từ “unknown” góc đánh dấu tại vị trí đông bắc chuyển sang màu vàng.
Hay việc Lâm phát hiện sự hư hỏng tới từ bộ điều khiển tại phòng tập, khiến ngài Alex cũng giật mình vì ngài ấy chắc chắn đã sửa cái lỗi hư hỏng đó cách đây vài ngày.
Lâm đang ngủ say, cậu có một giấc mơ rất là kì quái rằng cậu được gặp lại cha và mẹ của mình khi còn ở kiếp trước, ở Trái Đất xưa kia. Nhưng rồi giấc mơ ấy bỗng chuyển thành cơn ác mộng khi mọi thứ xung quanh cậu bỗng trở nên vàng chói.
Trước sự vàng đóm ẩn ẩn hiện hiện tại nhãn cầu, cô thấy rất rõ điều gì đang diễn ra bên trong chuồng bò của trang trại. (đọc tại Qidian-VP.com)
Người sau nhướng đôi mắt nghi hoặc nhưng không lên tiếng, vẫn đang lặng lẽ uống tách trà.
Nhưng giọng nói không thể hoà vào không khí, chúng im bặt.
Theo lời của cụ tổ, bọn họ vốn cũng làm nghề nông cũng chăm gia trại, bỗng một ngày cả nhà thức dậy thì đã thấy cả trang trại kia cũng như cả gia đình bị dịch chuyển tới một vùng đất kì lạ.
“Không! Đừng!”
Đằng sau là vô vàn tin tức kinh dị tới rợn người.
Cô thiếu nữ đây rất vâng lời, dù rằng kí ức của cô về cụ tổ dường như không có lấy là bao, hẳn là vì lúc đấy cô còn quá là bé bỏng đi.
Lâm lúc này hơi cáu rồi, cậu vứt luôn cái điện thoại lên mặt bàn, lật úp màn hình xuống để không phải bị làm phiền nữa.
Chỉ là chưa đứt lời thì biến cố xảy đến, lần này đến từ bức tượng thiếu nữ cụt tay kì lạ kia.
Quyển 1, Chương 42: Linh Trữ cùng Chuyện kì lạ
Trước sự ngỡ ngàng của mọi người trong trang trại, bức tượng dần dần vỡ nát tới không còn gì, thứ còn sót lại chỉ là phải chăng là vũng nước đậm đặc vàng óng như kim loại.
Và dường như mạch sóng ngầm cũng đã khai triển, không chỉ ở riêng Hội Những Kẻ Già Đời, chúng như cơn c·háy r·ừng đã lan rộng sang khắp Tổ Chức hay Hội khác.
Cậu như n·hạy c·ảm hơn khi Hoa Ý Như trút bầu tâm sự, dù rằng những buổi gặp mặt thì cậu luôn là người lắng nghe lời tâm sự của cô nàng.
Người trước nghiêm mặt hỏi han chuyện gì.
Đôi mắt mơ màng của cậu bỗng chớp một cái, nó đánh rời đi khỏi bức tượng thiếu nữ cụt tay rồi chuyển tiêu cự sang nhìn về phía cô thiếu nữ.
Nước bọt của cậu như biến đi đâu mất, đó là cảm nhận trực tiếp lúc này của cậu trai trẻ.
Cô thiếu nữ không dám tiến lại gần đứa em trai, bản năng như mách bảo rằng điều đó rất là nguy hiểm, cô chỉ có thể hét lên như vậy mà thôi.
Một ngày mới lại đến, và nó lặp đi lặp lại một cách vô vị, nhưng cô gái đã quen lấy nó mất rồi, quen lấy cái nhịp điệu đó đấy.
Cậu thở lấy thở để, mồ hôi nhễ nhại, khuôn mặt tái nhợt. Lâm rời khỏi giường lấy cho mình một chiếc cốc nước, cậu cần lấy lại sự bình tĩnh.
Lại một tiếng thét và các thành viên còn lại trong gia đình tập hợp lại tại cửa ra vào căn chuồng bò.
Amon như thét lên trong sự chờ mong:
Tin tình báo sốt dẻo đang nằm trong tay của gã và nó cần phải được chuyển giao ngay lập tức tới các vị chủ chốt của Hội.
Trong suy nghĩ lúc này của cậu trai trẻ, mọi thứ có lẽ bắt nguồn cơn từ chính nó, chính là cái bức tượng quỷ quái kia. Do đó nếu có thể phá nát nó mọi thứ có lẽ sẽ trở lại bình thường.
Từ trong Hội Đồng của thành Tây Linh, lão thị trưởng đặt tay chống lên chồng giấy biên bản, lão nhăn nhó khuôn mặt nhìn về phía lão phó thị trưởng, rồi ban sắc lệnh.
Người sau dừng hẳn cước bộ, đôi mắt như xoáy sâu vào nơi xa xa của căn chuồng bò đang phát ra thứ ánh sáng vàng chói tới kì lạ.
Vùng tối duy nhất của tấm bản đồ nằm ở góc đông bắc, có đánh dấu kí hiệu.
Ông lão được gọi là cụ tổ mang khuôn mặt hốt hoảng không thể nào tả được, lao thẳng tấp về phía vũng nước đậm đặc này, miệng không ngừng thều thào:
Mắt thấy rất rõ chị gái của mình đang từng bước từng bước đi lại gần mình, đôi mắt của Phúc vô ý thức đã ướt đẫm, và rồi cậu lại chợt nhận ra chính những giọt nước mắt này như muốn đông đặc lại, một cái cách kì lạ.
Cô thiếu nữ, vai mang vác đụm cỏ, đang tiến vào chuồng bò, đây là công việc đầu tiên mở đầu cho một ngày mới của cô tại trang trại.
Rồi Lâm cất ly nước lọc đi, quay gót về giường ngủ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Và ánh sáng vàng chói vừa nãy phát ra từ chính bức tượng này.
Sau sắc lệnh, thành Tây Linh như rơi vào tâm của dòng lốc xoáy, dường như tình báo [Vật Tổ] cánh tay vua Midas đã tạo ra sự thay đổi không thể ngờ được tới thành trị tưởng như yên bình nhất của tầng Một: thành Tây Linh.
Bản năng mách bảo sự nguy hiểm dần dâng trào, sự sợ hãi lấn lướt trong tâm trí của cô thiếu nữ.
Thiệt tình, đang lúc tờ mờ sớm tinh như vầy, mặt trời còn chưa tới, bình minh chưa ló dạng, gà còn chưa gáy, ngươi đánh dấu cái quỷ quái gì?
Sau tiếng “Rắc!” Phúc vứt bức tượng thiếu nữ cụt tay kì dị kia đi thật xa, miệng thở hỗn hễn như đói khát oxi, nước mắt chảy dài xuống tận gò má, cậu thét lên:
Lão nói rằng bản thân đã đi sưu tầm một kiện bảo vật.
Rồi, tới cái việc nhặt được 36 nguyên thạch kia, Lâm không dám tiêu xài mà bỏ nó vào một nơi riêng biệt nào đó, cậu như sợ yếu tố tâm linh tới từ việc này.
Chỉ trong vỏn vẹn có hai ngày, tức ngày 7 tháng 4 và 8 tháng 4, Lâm đã nhặt được tổng cộng 36 nguyên thạch, một con số không tưởng.
Cô muốn nói lời an ủi gì đấy nhưng không kịp, bởi tiếng thét rất chói tai tới từ cậu em trai như muốn phá tan cái màn nhĩ của cô.
Nhưng rồi, với cái bản tính của mình, cậu với quan điểm: thứ gì càng miễn phí, càng có sự đánh đổi.
Và rồi, cụ tổ mang về một bức tượng.
Tư thế oai vệ làm ánh nhìn của cô thiếu nữ cùng các anh chị em đồng trang lứa không khỏi rời mắt. Bọn chúng khá là thích món bảo vật này.
Chiếc điện thoại sáng đèn lên, một tấm bản đồ hiện ra.
“Phía đông bắc Tây Linh có biến cố…”
Chúng như dòng xe đông đúc đang di chuyển bỗng phải dừng hẳn lại vì tín hiệu đèn giao thông đã chuyển đỏ. Từng chiếc từng chiếc ngay ngắn thẳng tắp thành một đường thẳng. Không thể cử động.
“Thư báo! Có thư báo!”
Chớp mắt rồi lại chớp đôi mắt, dần dần trong tròng mắt của cậu trai trẻ chỉ mới mười sáu mười bảy đã thấy rõ hình dạng của người chị gái vừa phát ra thanh âm.
Rùng mình, cô thiếu nữ bỗng hét lên trước mặt cậu trai trẻ.
An như định hình được sự khác thường, cô cố nén sự đau đớn nơi vùng tai, nhìn về phía cậu em trai.
*
Và chớp mắt, mười tám năm trôi qua, cô thậm chí còn chẳng nhớ nổi lấy khuôn mặt của người khi mà người đứng trước mặt mình với nụ cười hiền hậu.
Đôi bàn tay của Phúc đã hoá thành màu vàng, chúng cứng đơ và thiếu đi sức sống. Hệt như một vật đ·ã c·hết bị nhuộm vàng.
Đôi mắt cô gái phải ghì chặt lại trước sự chói loá. Và rồi chúng từ từ mở ra nhưng vẫn chưa thể cảm thụ được tình hình xung quanh, nheo nheo đôi mắt, cô gái dần ổn định lại tầm nhìn của mình.
Người cha tiến lại gần hai đứa nhỏ, ra sức hỏi thăm chuyện gì. Nhưng rồi khuôn mặt của ông ta cũng trở nên khó coi khi nhìn về phía bàn tay của đứa con trai, cũng như lòng bàn tay phải của đứa con gái.
“Đã vậy còn gặp ác mộng. Ngủ! Ta đi ngủ!” (đọc tại Qidian-VP.com)
Lão Lý còn lạ gì tới tính cách của đồng bạn của mình, lão nhanh tay hơn hẳn lời Amon nói, đã lấy ngay chiếc phương tiện liên lạc và rồi kích động toàn bộ mật thám của Hội.
Bảng hiệu “văn phòng Hội Những Kẻ Già Đời” rung lên, nó như hưởng ứng theo từng bước chân của gã đưa thư.
“Đúng, [Vật Tổ] đã giáng lâm, lại còn là bàn tay của vua Midas.” Lão Lý tổng sự tay rót chén trà, miệng không giấu nổi sự kích động trước tin tức vừa được truyền đi từ mật thám.
Phúc đã dùng lực rất mạnh, lực đập này của cậu trai trẻ là toàn bộ sức lực của mười sáu năm sinh ra trên cõi đời này. Cậu dồn một lực đủ lớn đến mức tiếng “Rắc!” vang lên làm xáo trộn đi sự kì dị ngay tại căn chuồng bò.
Phía xa xa, cách trang trại này tầm 4 ki lô mét, một vũng nước đậm đặc vàng đục hiện lên giữa mặt hồ vắng lặng. Và chỉ mất có một phút đồng hồ, toàn bộ nước ở khu bờ hồ đã chuyển sang màu vàng óng.
Lão như điên như dại, bỏ mặt đi lời chất vấn từ người cha của hai đứa trẻ, sự kinh hoàng của cô thiếu nữ An, hay đôi tay đã bị hoá vàng của cậu trai trẻ Phúc.
Khu trang trại này thuộc về gia đình của cô thiếu nữ, họ đã sinh sống tại đây từ rất rất lâu rồi.
Hai gã bảo vệ thất trách cúi đầu xin thứ lỗi về phía hai vị quản sự, nhận được sự thông cảm, hai gã đứng lặng im nhìn về phía tên đưa thư.
Từ lúc có trận “cãi vã” với Trương Thế Vinh vào ngày 6 tháng 4, rồi tiêu sái dẫn Hoa Ý Như rời đi khỏi sảnh hội trường trung tâm thành Trị An, Lâm ở những ngày sau đó liên tục may mắn nhặt được nguyên thạch.
Từng mảnh nhỏ vỡ vụn ra từ cái đầu của bức tượng bỗng chốc đều hoá thành dòng nước đậm đặc có màu vàng.
Điều này kì lạ tới cái mức chỉ cần bước chân ra khỏi đường, vô tình dẫm lên một vật gì đó rồi nhặt vật đó lên, thì ngay bên trong là một cục nguyên thạch.
Bỗng, tiếng hít thở không thể nào tin nổi tới từ Amon như khuấy đảo đi sự kìm nén mà gã đã dành ra trước đó.
Chải chuốt lại suy tư trong đầu, Lý tổng sự nhìn sang người bạn của mình – Amon – rồi dựa lưng vào chiếc ghế salong.
“Không!”
Đôi mắt của cậu thấy rõ nhưng rồi lại mờ mờ hư ảo, cậu thấy chị gái của cậu đang dần tiến bước chân về phía mình.
Tiếng hét rất to và nó đánh thức mọi người trong trang trại.
Gương mặt non trẻ cùng vòng eo thon gọn của lứa tuổi đôi mươi, cô gái trông nổi tiếng với các chàng trai ở vùng nông thôn quanh đây. Hầu như con trai lứa tuổi này đều ôm một chút tơ tưởng tới cô gái, cô còn chẳng đếm nổi đã biết bao mâm sính lễ đem tới làm phiền tới cha mẹ mình nữa kia mà.
Hai tiếng thét này cũng đánh động lũ động vật trong chuồng trại, chúng ầm ĩ lẫn nhau khiến xung quanh ngập tràn đủ thứ tiếng.
Cô thiếu nữ vác trên vai đụm cỏ. Cỏ còn vươn đâu đó vài hạt sương còn đọng lại, sự tươi mới này sẽ khiến lũ bò khoái chí lắm đây.
Ngày 9 tháng 4, tin nhắn từ “unknown” thêm dòng chữ in đậm: ĐÃ XUẤT HIỆN.
Tiếng “Rắc!” một lần nữa vang lên và đầu của bức tượng vỡ vụn.
Tuy vậy, cách đây mười tám năm, cụ tổ của cô đã có một chuyến đi xa nhà, một chuyến như vậy khi cô mới chỉ bập bễnh vài tháng tuổi.
Tới mức Lâm có cảm giác nếu kể việc này cho tên X, hẳn hắn sẽ tức trào máu lắm đấy.
Trong vô thức cậu muốn phát ra tiếng: “Chị An, đừng tới đây.”
Khuôn mặt An đanh lại, cô không thể tin nổi điều đang diễn ra trước mắt của mình.
Bình minh ló dạng, tia nắng đầu tiên của ngày mới vàng óng rọi vào căn chuồng bò, nơi cả gia trại đang chuẩn b·ị b·ắt đầu một ngày mới.
Cơ miệng của cậu cũng rất đau, cái cảm thụ như chúng đang đong cứng lại ấy, khiến cơ hàm cậu trai trẻ mỏi nhừ dù chỉ mới đọc không thành tiếng “Chị An, đừng tới đây.”
Cậu đi tới giường ngủ, giở chăn lên và chuẩn bị chui tọt vào, thì bỗng…
Người đầu tiên tiếp cận là cha của hai đứa trẻ, rồi tới một ông lão râu tóc đã bạc phơ.
Làm lụm làm chi cho nó cực khổ cái thân?
Trong cơn nóng đang sẵn sàng dâng trào, ông quay ngoắc nhìn về phía sau lưng, nơi mà cụ đang đứng, lời nói của ông ta cũng khàn khàn đi, chất vấn:
An khủng hoảng không gì có thể tả được, cô gái không kìm được giọng của mình.
Sự tĩnh lặng bị phá vỡ, dường như lần này tiếng hít thở là đến từ người sốn, cậu trai trẻ Phúc.
Ngày 9 tháng 4, toàn bộ tin nhắn từ “unknown” đã bị xoá.
Ngày hôm kia, cụ tổ đã quay trở về với gia đình với trang trại sau chuyến du ngoạn mười tám năm của mình. Ông lão rất vui sướng với vẻ mặt luôn mang lấy nụ cười.
Nhưng rồi cậu nhận ra bản thân mình không thể nào làm được việc đó.
Nào là những câu chuyện thám hiểm khiến cho sự tò mò của lớp trẻ tuổi như cô thiếu nữ đây cũng phải say mê, đắm chìm trong tưởng tượng.
Lâm phát hiện bản thân n·hạy c·ảm hơn rất nhiều tới những yếu tố xung quanh, mà cụ thể là sự cảm nhận cái thay đổi.
Cô thiếu nữ An trì hoãn cú va đập của bức tượng kì lạ với thanh cột nhà. Nhưng rồi một thoáng cảm thụ sự đông cứng kia đã khiến bàn tay cô gái thụt lại.
Hai bàn tay của cậu trai trẻ cầm rất chắc nhưng đồng thời không gây ra chút lực nào tới bức tượng, nhưng dường như qua từng cái cầm chắc chắn này nó lại khiến bức tượng như đang vẫy vùng.
Lâm soi mình trong gương, hết ngó trái rồi nhìn phải, khuôn mặt lúc này của cậu còn xanh và nhễ nhại mồ hôi lắm.
Cô mèo Bích Nguyệt vẫn ngáy như say tại giường riêng của cô, chẳng mảy may Lâm đã bị thức giấc.
Tia sáng vàng chói tới từ một vật nhìn rất là quen mắt – bức tượng thiếu nữ bị cụt cánh tay kia.
Ánh mắt không thể tin nổi tới từ cô thiếu nữ, cô lấy đôi tay của mình muốn che miệng đi vì sự kinh hoàng này nhưng rồi lại phát hiện ra, lòng bàn tay phải của cô gái cũng có dấu hiệu tương tự.
Dường như hàng ngàn tế bào trong cơ thể cô đã bị đông cứng lại.
Đôi tai cậu lại nghe được lời hỏi thăm từ chị gái: “Này em có bị làm sao không, đừng hù doạ chị như vậy.”
Cô thiếu nữ trẻ tuổi lao thẳng về phía cậu em trai, bàn tay cô gái đã may mắn chạm vào bức tượng thiếu nữ cụt tay, khiến cho quán tính của nó bị dừng lại, không va đập vào thanh cột nhà.
Nông trại tại vùng đông bắc của thành Tây Linh, lúc này đã là bình minh, mặt trời chỉ vừa ló dạng tại phía đông, lũ gà vẫn còn lập bập cất cao tiếng gáy của chúng, thời khắc màn đêm của một ngày cũ lặng lẽ nhường ngôi chào đón tia sáng đầu tiên của một ngày mới.
Miệng lưỡi cậu khô khốc, đôi môi nhăn nhúm lại đang run rẩt muốn thốt ra lời.
“Này Phúc! Em đang làm cái quái gì vậy hả.”
Tuy vậy, chỉ bằng vào vài giây ngắn ngũi, An đã cảm nhận được sự kì lạ bên trong cơ thể cô. (đọc tại Qidian-VP.com)
Sau lưng cậu là cây cột nhà, cậu muốn mạnh tay làm vỡ đi cái bức tượng này.
“Chị An, thật là kinh khủng!”
Lâm tỉnh dậy với tiếng hét.
Thật kì lạ, lúc này chỉ mới là bốn giờ sáng và Lâm lại gặp ác mộng.
Lâm tức thì bực dọc rồi chui lọt thỏm trong chiếc chăn, mặc cho các tin nhắn trong chiếc điện thoại sau đó kéo tới.
Gã đưa thư không thể dừng bước, gã xông thẳng qua cánh cửa sắt mặc cho sự cản bước từ hai gã bảo vệ đô con.
Tin nhắn ghi rất rõ:
“Ác mộng gì mà kì cục dữ. Làm mất đi giấc ngủ mà!”
Hai ngày qua, Lâm như n·hạy c·ảm hơn khi đánh đúng trọng điểm ở mỗi lần than thở của Hoa Ý Như, khiến cho cô nàng mồm chữ O mắt chữ A khi cậu bạn trai như lột xác thành người khác.
Kiểu, như hiện tại, Lâm chỉ cần bước chân ra đường, đi dạo quanh thành Trị An vài vòng là đã kiếm về bộn tiền rồi.
Ngày 9 tháng 4, tin nhắn từ “unknown” vị trí đánh dấu đậm đặc, màu vàng chói lọi tới mức vượt qua độ sáng tối đa của màn hình điện thoại.
Một phần năm khu vực lân cận đều chịu ảnh hưởng như thế, cứ thế mà nhuộm vàng.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.