Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Dư Mộng

Unknown

Quyển 1, Chương 43: Quỷ đi ra từ khu rừng

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Quyển 1, Chương 43: Quỷ đi ra từ khu rừng


Rõ là kì dị, dây thừng ấy được bện từ nhiều sợi nối tới mức có thể kéo lê một căn chồi đi quãng đường trăm dặm không xi nhê. Vậy mà nó lại đứt ngang một cách kì quặc như thế cơ chứ?

Nhưng than ôi, cái lưng hôm nay như muốn chống đối lại gã ấy. Khác xa sự mạnh mẽ thường ngày. Trạng thái tâm lý của gã cũng chẳng được tốt cho lắm.

Gã tiều phu trẻ là người đầu tiên có động thái. Gã hơi hướng người thẳng thóm, tay cầm chiếc rìu như cũng buông lỏng hơn, thậm chí bả vai của gã còn không căng cứng như trước đó. Gã tiến lại gần xe chở hàng cũng như muốn nhặt lên khúc dây thừng, khoác lên vai rồi muốn tiếp tục di chuyển. (đọc tại Qidian-VP.com)

Rồi gã trố mắt ra nhìn về phía ông chú già của mình – người có thân hình to lớn hơn gã rất rất nhiều – đang cố định hình xem cái thanh âm “quen thuộc” kia xuất phát điểm từ đâu.

Cây rìu như đòn trả lại cho những gì đã làm với đứa cháu trai thế nên nó là vô cùng mãnh liệt.

Một lối sống tự cung tự cấp rất dân dã.

“Người nào? Là tà ma hay quỷ dị? Mau cút đi ra đây!”

Bất chợt, gã tiều phu lớn tuổi hơi khom người xuống, tay gã đã đặt lên chiếc rìu đang treo tại thắt lưng quần. Đôi mắt như mắt diều hâu đảo trái rồi đảo phải, hệt chỉ cần một bóng hình của kẻ thù lọt vào mắt xanh, gã sẽ vung cây rìu thật mạnh vào địch thủ.

Giọng khàn khàn: “Đi c·hết đi!” vang vọng khắp cánh bìa rừng.

Tiếng chim không còn xa xa.

Cư dân cư trú tại nơi này chủ yếu xây dựng các khu trang trại chung với sự chăm bón cây trồng cùng chăm nuôi gia s·ú·c gia cầm.

Do đó, người đứng đầu trong hai gã tiều phu một mực d·ụ·c lấy d·ụ·c để gã tiều phu trẻ tuổi hơn phải mau chóng di chuyển xe hàng về vùng an toàn, kẻo xảy ra biến sự.

Từ vùng thảo nguyên di chuyển về phía làng Bon Sơn ngụ tại vùng đông bắc của thành Tây Linh cũng phải đi mất nửa ngày đường.

Đoạn dây thừng khuân vác trên vai của gã tiều phu lớn tuổi bị ném xuống mặt đất. (đọc tại Qidian-VP.com)

Chỉ trong vài giây phút ngắn ngũi, gã ta có thể cảm thụ rằng bụm máu vừa rỉ ra từ đôi tai cũng đã dần dần khô cứng lại.

Đôi tai của gã tiều phu già đã rỉ máu, nó đau nhức không cách nào diễn tả. Gã rất muốn thét dài cho dịu đi cơn đau này, nhưng giờ khắc này nào có thể.

Dáng người lả lướt cùng uyển chuyển, cô ả khoác lên trên mình bộ đầm dài màu vàng kim nửa thân dưới của lớp vải trong suốt. Mặt mang mạng che mặt chỉ để lộ cặp mắt câu dẫn hớp hồn bất kể đấng màu râu nào. Dường như chỉ cần cái nhíu mày khẽ tới từ ả ta cũng đủ để khiến một bậc chính nhân quân tử cũng phải nói không với cái trinh tiết gìn giữ hơn hai mươi năm.

Rồi, bỗng nhiên, từ trong miệng của ả ta phát ra thứ thanh âm ồn ào – thứ mà thông qua đôi màn nhĩ của hai gã tiều phu nó như đợt sấm dội ngang tai, nghe rất đau nhói.

Là tiếng đứt đoạn của dây thừng.

Chỉ là, dưới cơn mưa tầm tã không ngơi không dứt, chúng đều đông lại, đều hoá màu vàng và đều dừng chân lại tại khoảng không trung, cách thiếu nữ cụt tay vài centimet.

Gã nào tìm thấy đâu.

Khu rừng từ đó là ngôi nhà thứ hai của bọn hắn, nơi mà dường như mọi động tĩnh đều khắc cốt ghi tâm đối với dân bản xứ mà sinh sống bằng việc khai thác tự nhiên như thế này.

Nỗi đau cùng sự sợ hãi xen kẽ trong đầu óc của gã.

Bao nhiêu năm sinh tồn trong cái vùng đất xa lạ này, dù rằng trước đó thôi, gã đã phải trải qua sinh tử mưu sinh ngay tại thế giới của gã.

Tay gã nhanh trí mò mẫm vào các mấu nối nhằm tìm kiếm xem có sự đứt gãy nào ở đoạn dây thừng hay không. Rồi kết luận của gã rằng hai đoạn dây thừng không hề bị làm sao cả.

Thứ thanh âm không thể hiểu được bằng ngôn ngữ của người hiện đại, cứ như thể đó là cổ ngữ của cư dân vùng đất VEIL.

Chẳng một thanh âm nào đáp lại cả, nhưng đập vào mắt gã tiều phu già là một dáng người thon thả đang lả lướt đi lại gần hai chú cháu.

Đôi mắt rung rinh khiến gã tiều phu già cảm nhận rõ rệt lắm cái hương vị mà quá lâu rồi gã không cảm nhận được: hương vị của c·ái c·hết.

Cơn mưa này chẳng thể kìm bước, người thiếu nữ cách bước chân làng Bon Sơn đã chỉ gần trong tầm mắt của một màn mưa…

Nó ăn sâu trong từng lớp da, thịt, mạch máu, tế bào của loài người.

Ấy vậy mà hôm nay lại kì lạ, quái dị. Nó đến từ việc các thanh âm trong khu rừng bỗng trở nên ngừng bặt, ngừng bặt một cách đáng sợ.

Nó nguyên thuỷ và đơn sơ tới dễ hiểu: khi có nguy hiểm tồn vong, nó – bản năng nguyên thuỷ - tức khắc sẽ trỗi dậy.

Nó hoàn toàn khô hốc.

Rằng: “Nghiệt phu! Trả tay lại cho ta! Nghiệt phu! Trả tay lại cho ta!”

Gã tiều phu già còn giữ được tâm của mình chứ còn đứa cháu thiếu kiên nhẫn thì không, tên này đã buông xuôi chiếc rìu trên tay, đôi mắt mơ mơ màng màng nhìn không chớp động lấy một khắc trước vẻ đẹp của thiếu nữ đang lả lướt di chuyển tới gần.

Thanh âm kì quái ngừng lại, thay vào đó là tiếng “Bặt!” như đứt gãy của đoạn dây thừng ban nãy, ra đó là tiếng bàn chân bước đi của thiếu n·ữ q·uái dị nọ. (đọc tại Qidian-VP.com)

Gã tiều phu trẻ kia cũng nhanh trí học theo động tác từ người chú, gã cũng đã vào tư thế thủ hộ.

Tiếng các loài động vật sinh sống sâu trong khu rừng không còn vang lên đâu đấy.

Chỉ là sau đấy, mọi thứ lại trở về sự tĩnh lặng.

Cái động tác vừa cầm nắm cây rìu thật chặt ban nãy ấy, giờ đây cứng ngắc lại, rồi chính nó lại khiến tay gã đau điếng tới tận tâm can.

Lại tiếng “Bặt!” nữa vang lên. Nó đánh bay lời nói đang muốn thốt ra từ miệng gã tiều phu già. Thay vào đó ta có thể nghe thấy rõ rệt tiếng nuốt nước bọt tới từ cả hai người.

Quyển 1, Chương 43: Quỷ đi ra từ khu rừng

Nhưng đôi tay bị chặt cụt đi ấy không phải do gã tiều phu già, dường như đó đã là sẵn có, người thiếu nữ kia vốn đã không có cánh tay ấy rồi vậy.

Ấy vậy, bản năng sinh tồn của loài người lại là thứ kì ảo.

Thiếu nữ kì quặc đã dừng cước bộ. Ả ta nhìn về phía hai gã đàn ông trước mặt mà không có lấy một chút biểu cảm.

Bầu trời tia nắng vàng chói, bỗng mây đen đã ùn ùn đổ xô tới, báo hiệu trận mưa lớn tại vùng đông bắc.

Cả hai nhìn nhau không nói lên lời.

Chỉ chờ có khoảnh khắc ả thiếu nữ đi lại gần, gã tiều phu già mới có thể tung cú rìu trời giáng của mình.

Chuyến hàng lần này tương đối thành công, lượng gỗ này đủ để làm chất đốt trong nhiều tháng sắp tới.

Bất chợt, gã cảm thấy bàn tay đang cầm phần cán rìu của gã không thể nào rời đi được. Hay nói đúng hơn, gã không thể nào cử động luôn cả cái phần khớp tay để buông cây rìu xuống. (đọc tại Qidian-VP.com)

Và rồi, chỉ một khắc, gã tiều phu trẻ qua ánh mắt của gã tiều phu già đã cứng đờ đứng yên tại vị trí đó.

Bức tượng trẻ đứng sững thác như thể hình ảnh khắc ghi cuối đời của gã là một cặp mắt si tình nhìn về người phụ nữ đẹp nhất trần gian.

Dưới sự tập trung không ngơi nghỉ, mọi thứ xung quanh trong khu rừng vẫn tràn đầy sự kì dị im tĩnh tới đáng sợ.

Mặt khác, đoạn đường dốc phía trước mà cả hai người cần phải di chuyển cũng chỉ tốn có hơn nửa tiếng đồng hồ là đi về tới khu vực an toàn. Ấy vậy mà giờ đây, nó trở nên dài hơn bao giờ hết vậy.

Gã tiều phu trong cơn hoảng loạn nhìn thấy thiếu nữ đi về phía họ. Khi người thiếu nữ nọ di chuyển sang gần đứa cháu trai, gã có thể thấy rõ sự hoảng loạn chuyển dần sang vẻ không thể tin tưởng được: đứa cháu trai của gã đang phát sáng, thứ ánh sáng màu vàng chói tới nhiễu loạn đôi mắt.

Bỗng, một tiếng “Bặt!” làm kinh hãi cả hai.

Ở cái thế giới mà chẳng thể c·hết này, linh hồn cùng thể xác dường như có thể bảo quản thật kĩ càng. Thậm chí, để gọi là sống một cuộc sống thường nhật cũng chẳng lo toan tới c·ái c·hết.

Bìa rừng của làng Bon Sơn mang đầy vẻ kì bí trong tĩnh lặng, ngày hôm ấy không có tiếng chim. Chỉ có người thiếu nữ với cánh tay cụt rời bước khỏi khu rừng ấy, đôi môi lẩm nhẩm tới nuốt chữ, rằng nếu không trực tiếp nghe rõ thì sẽ chỉ thấy đó như ngôn ngữ cổ đại.

Chỉ thấy tại vị trí gần chiếc xe hàng chở gỗ có hai bức tượng, hai nam một già một trẻ. (đọc tại Qidian-VP.com)

Như phản ứng xúc tác khi một kẻ đang trên bờ vực giữa sự sống cùng c·ái c·hết, gã rất muốn bỏ chạy đi. Cơ thể gã lúc này đã bắt đầu run rẩy cố gắng tìm đường sống từ cõi c·hết.

Gã tiều phu già trong cơn hoảng loạn đã bắt đầu cảm thấy bi thương, sự bi thương mà lâu lắm rồi gã chẳng trải nghiệm nổi.

Hàng năm, cứ đúng vào cái dịp này thì nhóm tiều phu bọn hắn lại phải cặm cụi vác rìu vào trong bìa rừng. Bọn hắn sẽ lựa ra những cây trung niên đủ tốt nhất để khai phá, đồng thời cũng gạt bỏ đi những cây đã quá già cõi, cũng như tạo điều kiện dưỡng thêm cho các cây con.

Gã tiều phu già muốn làm thanh tỉnh đứa cháu nhưng rồi chợt nhận ra chính gã cũng chẳng thể nào cử động được đôi môi.

Mặc dù chẳng hiểu ông bác của gã đang lo sợ cái gì, cứ thế mà làm theo thôi.

Từ một cái cơ thể cứng đờ, gã tiều phu có thể cử động được đôi tay. Cánh tay đang cầm chiếc rìu trong sự đông đặc đau đớn bỗng toát lực. Nó ghì chặt lấy cán rìu rồi từ từ bổ nhào về đằng trước với lực độ rất mạnh, hệt như v·ụ n·ổ của hai chiếc xe công thức một va vào nhau.

Không một động tác thừa, gã tiều phu già đã xác định được nơi diễn ra cái thứ âm thanh n·hạy c·ảm đó: từ phía sau cả hai người, nơi xa xăm u tối của cánh rừng, gã xoay người rồi dự tính vung chiếc rìu đó về hướng của sự nghi hoặc có kẻ địch.

Từ xa xa nhìn vọng vào, khu rừng như thiếu đi một chút sự sống.

Một khắc rồi lại một khắc trôi qua.

Chúng như bị đông đặc lại, quện lại và rồi kẹt cứng ngay dây thanh quãng.

Một khắc nữa lại trôi qua, vẫn là hai cặp mắt của hai con diều hâu đang sẵn sàng nhìn say đắm con mồi – dù rằng con mồi ấy vẫn chưa xuất hiện.

Gã tiều phu già cứ kéo lê cuộn dây thừng đang nối vào chiếc xe hàng, kéo đi hết cỡ, còn gã tiều phu trẻ tuổi thì chân đi chân ngừng cứ như đang có sự sai lệch đâu đó trong nhịp bước đi vậy.

Hai gã tiều phu thân hình cao lớn với múi cơ vạm vỡ đang kéo theo sau là chiếc xe hàng chứa đầy gỗ cây. Họ vừa từ khu rừng phía bên kia di chuyển về làng xã tập trung của các khu trang trại.

Lượng nước bọt trong cuốn họng như có lại như không.

Gã tiều phu trẻ tuổi sững người, mắt đảo trái rồi phải cố tìm ra mối nối đã bị đứt đoạn trên khúc dây thừng của gã.

Tư thế mà chiếc rìu vừa buông xuống, chạm đất. Tư thế mà đôi mắt mơ màng không chút cảm giác. Tư thế mà đôi tai đổ máu, nhưng máu này lại có ánh vàng.

Bức tượng già với khuôn mặt dữ tợn, máu trào ra từ khoé mắt, môi, đôi tai, bàn tay đang ghì rất chặt lưỡi rìu vung về phía trước. Dường như hình ảnh cuối cùng còn in lại trong cái tư thế “bản năng” cuối cùng ấy là hình ảnh của một thiếu nữ dáng người xinh đẹp có một đôi tay bị chặt cụt đi.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Quyển 1, Chương 43: Quỷ đi ra từ khu rừng