Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Dư Mộng

Unknown

Quyển 1, Chương 45: Hướng về thành Tây Linh

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Quyển 1, Chương 45: Hướng về thành Tây Linh


Và, cái cảm giác mà Lâm đang mang trong lòng lúc này đây, một cảm giác như Lâm đang “vào vai” người nào đó khác, không phải là cậu.

Lâm có một cảm giác hình như bản thân cao lớn hơn thường ngày. Bởi tầm nhìn mà cậu có được lúc này nó có cái gì đó rất khác so với mọi khi. Hẳn là cảm giác khi thay đổi chiều cao một cách đột ngột đã tác động tới sự nhạy bén của não bộ, khiến cho cái cảm giác hơi hướng chóng mặt bắt đầu lan truyền trên từng thớ tế bào não.

“Bệ hạ xin ân xá tội c·h·ế·t! Lão thần vì một phút không kìm chế lòng mình đã bị tà ma ngoại lai xâm lấn. Nhưng nay tâm trí đã bình ổn, là phúc phần mười đời của tại hạ khi được phò tá cho bệ hạ. Xin thánh thượng ban ân!”

Chiều cao của Lâm là 1m76, thậm chí khi di chuyển từ Trái Đất cũ sang thế giới VEIL này thì chiều cao ấy vẫn giữ nguyên.

“Cậu nói bằng chất giọng của một người nữ, nói gì mà trả cái gì cho cậu ấy, nghe hơi rợn da gà dữ lắm. Nhưng là vì cậu nói thều thào và bằng ngôn ngữ kì lạ nên tôi chỉ nghe được có bấy nhiêu thôi. Chưa kể, sau đấy cậu có vẻ run run, thiên hướng co giật, tôi hoảng quá thế là lay cậu thử xem sao…”

Ý Như nói với tông giọng thông thường, rồi cô đẩy tông giọng lên hơi cao, cuối cùng là nhấn mạnh.

Ý Như rất sẵn lòng. Cô lấy từ chiếc balo của mình ra một tấm bản đồ nhỏ, trên đấy in màu các hình ảnh của một góc tầng Một, đồng thời trên tấm bản đồ còn nhiều chỗ chỉ có màu đen hoặc trắng hoặc đen trắng.

“Ý cậu là sao? Đâu? Chỗ nào.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Địa điểm suối nước nóng mà chúng ta trúng giải thưởng cũng nằm ở gần khu trung tâm thành Tây Linh đấy, ta có thể mua sắm đôi chút khi tới nơi…”

Có khi, cớ sự đó sẽ tan biến trước khi kịp chạm vào cậu hay Ý Như cơ đấy, cậu có linh cảm như vậy.

“Ý Như, chúng ta lên tàu tốc hành rồi à? Chúng ta đi được bao xa rồi?”

Cô ra hiệu cho Lâm xích lại gần và tất nhiên Lâm không phải người câu nệ.

Mắt cậu lúc này đã anh minh trở lại, nó bắt đầu nhìn xung quanh.

“Đây…”

“Rồi, rồi. Ta sẽ đi mua sắm, sẵn thưởng thức hết mọi món hương vị độc đáo của thành Tây Linh.” Lâm vui cười theo sự thèm ăn đột xuất tới từ cô bạn gái của mình. Nhưng chợt cậu thấy có điều gì đó quái lạ, nương theo ngón tay chỉ trỏ ban nãy của Ý Như, Lâm đảo mắt về hướng khu rừng Bon Sơn. Cậu thấy có điều gì đó quái lạ.

Thành Tây Linh vốn nổi tiếng với việc là kho lương thực, thực phẩm, chăn nuôi lớn nhất của sáu toà thành.

Lâm cùng Ý Như chen chúc lên khỏi hàng người, cố chen lấn lên trên để lắng nghe động tĩnh.

Cô gái lúc này thò đầu ra ngoài cửa chính, mắt hơi đảo ra bên ngoài cửa của căn buồng – nơi chỉ có hai người là Lâm cùng Ý Như đang ngồi – quan sát, sau khi thấy xung quanh đây không có ai và vô cùng vắng vẻ, cô mới nhìn trực tiếp vào mắt Lâm:

Thế là, Ý Như với sức mạnh có thể thay đổi tâm trạng của bản thân một cách mau chóng, lấy tấm bản đồ ra rồi tiếp tục giới thiệu về thành Tây Linh.

Lâm cùng Ý Như bước vội ra khỏi buồng, họ nhìn về phía nơi xuất phát ra tiếng thét của cô gái nào đó, nơi đấy rất gần căn buồng của họ.

“Nói mớ? Tôi sao? Tôi nói mớ cái gì?”

“Phải.” Cô gái lạ nọ run run, nhẹ nhàng đáp lại.

Là vàng. Là kim loại vàng.

“Này, Ý Như, người nông dân ở Bon Sơn dùng vàng làm nhà cơ à… Đúng không?” Lâm hơi ngây thơ hỏi, bởi mắt cậu vốn không tin điều đang diễn ra phía trước đây.

“Thì đi chơi một mình lẻ loi cô đơn chứ sao!” Tiếng bôm bốp bởi Ý Như vỗ lên vai của Lâm khiến cậu giật nảy lên, đôi mắt u oán nhìn về cô nàng tinh nghịch ngồi đối diện.

Nhưng, trong đầu Lâm không ngừng suy diễn về cái sự kì lạ vừa diễn ra ban nãy. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Này Ý Như, tôi biết ngô màu vàng và cánh đồng ngô sẽ là loạt dãy vàng. Cơ mà dường như từ phía dãy rừng Bon Sơn, màu vàng hơi bị đậm đặc đấy nhé.” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Giỏi! Giỏi! Ái khanh bình thân! Ta chỉ là lo lắng cho sức mệnh của ái khanh mà thôi. Không sao thì tốt không sao thì tốt.”

Nương theo ô cửa sổ, Lâm chỉ thẳng ngón tay mình sang phía nơi có ba tới bốn ngôi nhà nhỏ nằm xa xa phía sau cánh đồng ngô. Từ vị trí của toa tàu tốc hành đang di chuyển, tới khu vực Lâm chỉ trỏ ấy vị chi cũng cách nhau gần năm ki lô mét, tuy vậy tầm nhìn là vừa đủ để quan sát thấy mọi sự xung quanh.

Quyển 1, Chương 45: Hướng về thành Tây Linh

Lâm lại chớp mi mắt, lần này phía trước cậu là là khuôn mặt lo lắng của Hoa Ý Như. Cô gái có khuôn mặt lo lắng nhìn cậu dò hỏi, tay không ngừng lay động nhằm đánh thức cậu. (đọc tại Qidian-VP.com)

Bỗng, một tiếng thét vang lên, là tiếng thét của một cô gái.

Tiếng cười nhí nhảnh của Ý Như vang âm khắp căn phòng, mà có lẽ ở phòng kế bên cũng nghe rõ lắm đấy chứ, bởi giữa hai gian phòng của chiếc tốc hành nào có phải phòng cách âm.

Một chớp nữa, cậu thấy cái khung cửa sổ phía bên tay phải của mình, bên ngoài cảnh sắc đang di chuyển ngược chiều rất mau, có vẻ cậu đang ngồi trên một vật gì đó đang chuyển động với vận tốc cao.

Là một cánh đồng ngô và cậu đang đứng giữa đó cùng bộ quần áo có phần rách rưới.

Ý Như từ ban nãy vẫn đang nắm lấy bàn tay run rẩy của cô gái trẻ, lúc này lo lắng nhìn về phía Lâm, thấy vẻ suy ngẫm từ anh chàng từ cô muốn hỏi gì đó rồi lại dừng lại.

Lâm trông thấy sâu trông đôi mắt Ý Như như có điều chi đó uỷ khuất, rõ là việc cậu đột nhiên ngủ say, nằm mơ, nói mớ đã khiến cho cô nàng có một phen khó khăn lắm đây. Thế là Lâm bỗng nhiên cúi đầu thật thấp, giọng mười phần nghiêm túc.

“Thật tình! Cậu quên chúng ta lên tàu tốc hành đi thành Tây Linh rồi à. Vừa lên tàu, sau khi thưởng thức bữa sáng thì cậu nói có hơi chút mệt và đi ngủ, tới giờ đã trôi qua bốn tiếng đồng hồ rồi… Và, vừa nãy cậu vừa nói mớ đấy!”

“May mà không có chuyện gì đấy, mém tí nữa tôi đã la lớn lên để nhờ sự giúp đỡ của mọi người rồi kìa. Cậu mà có làm sao, thì…”

Lâm lẩm bẩm “… tàu tốc hành.” Rồi cậu hỏi Ý Như. (đọc tại Qidian-VP.com)

Một chớp, cậu thấy rõ bản thân đang ngồi trên hàng ghế bằng giả da.

Và, từ Bon Sơn, đi về phía Tây Nam tầm nửa ngày đường là thành Tây Linh – một trong sáu toà thành nằm dưới sự quản trị của Hội Đồng.

Hoặc có lẽ ở cái khoảng cách cũng tương đối xa xôi này, nhìn trực diện đã khó phân biệt, huống hồ là đang di chuyển dưới cái vận tốc gần 300 km/h, làm sao có thể chắc chắn thứ mình nhìn thấy không phải là thứ mình nhìn thấy cơ chứ?

Nhưng kì lạ quá, cái kim loại vàng này nhuộm óng cả khu nhà ba bốn căn chồi kia.

Ý Như kể ra song đôi mắt tinh ranh kia không ngừng chớp động:

Đoàn tàu tốc hành vẫn di chuyển nhanh chóng tiến về thành Tây Linh. Đồng hồ đất trời lúc này cũng đã điểm qua 12 giờ, chuyến du lịch kì quái chỉ mới bắt đầu.

Lâm đưa bàn tay phải đặt lên tay của Ý Như, nhẹ giọng nói rằng cậu vẫn ổn, cô đừng lo.

Và khu vực đông bắc này lại là trọng điểm, với dãy rừng Bon Sơn phía xa xa kia kìa *ngón tay của Ý Như chỉ về phía xa xa*

Lâm mơ mơ màng màng.

Cô như một hướng dẫn viên du lịch đã qua đào tạo, chuyên nghiệp hướng du khách về các địa điểm nổi tiếng cùng quen thuộc. Lâm cũng phụ hoạ theo với đôi ba câu hỏi đúng trọng điểm.

“Tôi không biết, có thể vậy, hay là sự phản chiếu từ cánh đồng ngô tạo thành màu vàng. Màu vàng, ý cậu là màu vàng, đúng chứ?”

À mà, món ngô nướng ở đây phải gọi là chuẩn vị đấy nhé! *Ý Như đột nhiên mắt sáng rực nhìn Lâm với ý muốn vòi vĩnh.

Ý Như mặt hơi đanh, trông có vẻ nghiêm túc tới lạ thường. Thật tình mọi khi cũng chẳng thấy cái biểu hiện này ở cái cô nàng tinh ranh này đâu.

“Thì sao?”

Cậu chớp mi mắt, đôi mắt cậu thấy rất rõ cảnh tượng trước mặt mình.

Chợt, khắc sau đấy, Lâm sóng bước cùng Ý Như về lại căn buồng của họ. Khi đã tĩnh tâm an toạ, họ nhìn thẳng mắt nhau với thái độ nghiêm túc.

Lúc này cô gái mới hoàn hồn và nói với vẻ hoảng sợ nhất cô từng có trên khuôn mặt: “Tôi thấy, ngoài cánh đồng là một người đứng yên như pho tượng, người anh ta phát ánh sáng vàng chói, khuôn mặt tràn đầy nỗi khiếp sợ…”

“Này nhé. Đây là vị trí hiện tại của chúng ta: Cánh đồng ngô lớn. *ngón tay của cô chỉ ra ngoài cửa sổ* cậu có thể thấy đây, hai bên đường, là hàng dài cánh đồng ngô lớn, kích thước cánh đồng rộng lớn, đồng thời trải dài xuyên suốt phía miền Đông Bắc của thành Tây Linh.

“Tôi đâu phải y tá. Hì hì, với cả nếu là ý tá thì tôi nghĩ họ cũng sẽ dùng cách mạnh bạo hơn để đánh thức tỉnh bệnh nhân đang mộng du cơ đấy.”

Cậu vội vã đứng phắt dậy, chạy ngay tới cửa sổ của hành lang ở gần đấy, nhìn ngược lại về hướng vị vừa nãy mà cô gái trông thấy.

Lâm như nuốt xuống ngụm trọc khí, cậu cố nặng ra nụ cười nói với Ý Như:

Chỉ là Lâm chưa kịp dứt lời thì cậu cứng đờ khuôn mặt, bởi cậu khó mà tin được chuyện gì đang xảy ra trước mắt mình.

Trước nụ cười của Lâm thì Ý Như cũng không biết làm gì hơn ngoài hé môi nở ra nụ cười, bởi đây là chuyến đi chơi của hai người kia mà, có lẽ chút chuyện kì lạ ngoài kia cũng chưa tới mức khiến họ rơi vào tình thế khó xử đâu.

Rồi, Lâm quay lại cô gái đang chưa hoàn hồn kia, hỏi lại lần nữa: “Cô chắc chứ? Là một bức tượng người màu vàng óng?”

Song song dãy rừng lớn Bon Sơn là ngôi làng tập trung Bon Sơn, cũng là ngôi làng lớn, một trong các địa điểm du lịch khá nổi tiếng của thành Tây Linh đấy.

Cô chỉ tay lên tấm bản đồ rồi bắt đầu giảng lượt:

Cơ mà thực tình mà nói với Lâm – kẻ đang thực sự cảm nhận sự may mắn hiện hữu xung quanh – cũng tin rằng đôi ba cớ sự kì quái khó có được sức ảnh hưởng tới chuyến đi chơi lần này của cậu cùng Ý Như đâu.

Cô gái – người vừa thét lên thì sắc mặt tái nhợt, miệng run rẩy, muốn lẩm bẩm điều gì đó nhưng dường như không thể thốt ra thành lời.

Ý Như cười, Lâm chọc cho nàng cười thành công, rồi sau khi im lặng chốc lát, cậu mới hỏi cô gái. Rằng, có thể giới thiệu lại cho cậu biết về thành Tây Linh hay không, bởi chưa kịp tìm hiểu gì cả thì lăn ra ngủ mất tiêu.

Hoa Ý Như đáp lại nửa ý tứ nửa không ý tứ, bởi cô gái cũng đang nhìn thấy cảnh tượng trước mặt nhưng chưa có linh cảm thấy điều gì.

Lâm có thể thấy rõ, hàng người lúc này ở ngoài hành lang đang khá là đông đúc, người đang ngồi xổm nâng cô gái dậy, kẻ lại chỉ trỏ về phía xa xa bàn luận.

“Nữ thần may mắn vẫn đang dõi theo tôi mà, chắc hẳn sẽ không có chuyện gì đâu.”

“Lâm! Lâm! Tỉnh dậy đi.”

Lâm nghe được rất rõ lời cô gái, và cậu giật bắn cả mình.

Là một dãy vàng óng, nét vàng nguyên chất mà chỉ có ở thứ kim loại mà kiếp trước cậu từng chứng kiến, Lâm biết rằng ở cái thế giới VEIL này, nơi mà các loại hợp kim kim loại chưa hề được khai phá, thì thứ vàng óng này đây gần như không tồn tại trong mắt dân chúng.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Quyển 1, Chương 45: Hướng về thành Tây Linh