Dư Mộng
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Quyển 1, Chương 51: Hoa Huỳnh Thịnh chiến Linh Trữ
“Hoa Huỳnh Thịnh! Tên khốn! Chờ ta hấp thụ đủ sinh mệnh lực cũng như Linh Hồn Thể sẽ tìm tới tính sổ với các ngươi! Gừ!!!”
Con ngươi không rõ là của sinh vật nào nhìn về phía xa xa thấy một đoàn người đang sợ hãi nhìn chằm chằm về phía ả.
Quyển 1, Chương 51: Hoa Huỳnh Thịnh chiến Linh Trữ
Linh Trữ chuyển thân mình thấp xuống rồi như động tác bò bốn chân của động vật, chân sau đạp thật mạnh và nó phóng tới.
Như con thú khát cuồng và ả ta vọt tới tông vỡ cánh cửa chính của sảnh toà nhà khu trọ của Nhật Hạ Vân. Tấm bảng hiệu cổ kính bằng gỗ rơi xuống đất, vỡ tan thành từng mảnh nhỏ.
Đoạn gã móc ra từ trong ngực mình một ống thuỷ tinh trông như ống thí nghiệm rồi đổ thứ chất lỏng kì lạ trong ống ấy vào miệng.
Tức giận, ả nghiến răng rồi gằn giọng thốt ra thứ ngôn ngữ cổ pha lẫn chút ngôn ngữ hiện đại.
Nhưng rồi ả chợt nhận ra tất cả hành động từ nãy tới giờ của ả chẳng thể nào tổn thương dù chỉ là da lông của gã đầu trọc.
Rồi gã đầu trọc bất ngờ bất ngờ lấy ra một tờ giấy, trên đấy viết chằn chịt các loại từ ngữ cổ nhưng đập vào mắt của người phụ nữ cụt tay bị gọi là Linh Trữ thì khiến ả co rút đôi mắt đẹp.
Đôi mắt co rút không thể tin được cũng chẳng thể khiến ả ngăn cản đòn tấn công tiếp theo từ gã đầu trọc.
Hoa Huỳnh Thịnh nét mặt chua sót nhìn về phía đồng bọn của mình, rồi gã móc ra một đám lá bùa chú kì quặc đã sử dụng ban nãy rồi giao hết cho đồng bọn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Gã nheo mắt lại nhìn về phía dưới đất rồi nhanh chóng tẩu thoát đi bằng cách lao thật nhanh về phía khu rừng phía nam, biến mất trong màn đêm sâu thẳm.
Cánh tay vừa bị vàng hoá bỗng di dời đi, vết thương đó từ cánh tay trái gần với khuỷ tay đã di chuyển dần về phía đầu ngón tay của gã và chỉ trong chốc lát mà thôi hai đầu ngón tay trái đã vàng hoá và như mất đi sức sống.
Gã gầm nhẹ lên và dần trở lại sự thanh tỉnh ban đầu. Đôi mắt của gã đã không còn màu đỏ lừ nữa, tròng mắt đen láy đã hiển hiện lên rồi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trong một giây tĩnh lặng, không gian tĩnh lặng, ả phụ nữ cụt tay tĩnh lặng, gã đầu trọc mở đôi mắt màu đỏ lừ ra rồi gã vặn vẹo biến mất.
Lại là một cú đấm trực diện. Và như có lực đàn hồi bồi ứng thêm, nó khiến ả được gọi là Linh Trữ đau điếng phải lùi về sau thêm vài bước chân.
Từ đằng xa tại khu rừng phía nam, nơi hướng về Thung Lũng Rừng Hoang, Hoa Huỳnh Thịnh đang nhìn chằm chằm với vẻ mặt uỷ khuất, gã đang lườm Hoàng Hy Khoa vì đã không hỗ trợ mình mà đánh tiếng bỏ chạy trước.
Đôi mắt tràn đầy lửa giận và ả gầm gú lên như một con thú hoang dại bị dồn vào thế chân tường sẵn sàng lao lên cắn trả.
Gã cắn răng mà chịu cái cảm giác vừa thanh mát vừa đau đớn kia.
Trong tiếng kêu gào thảm khốc rồi thay thế dần bằng sự tĩnh lặng tới đáng sợ, từng bức từng bức tượng bằng vàng óng đứng sững sờ với vẻ mặt sợ hãi.
Ả Linh Trữ cũng nhanh trí, bắt lấy cánh tay của gã đầu trọc rồi như hoá phép để khiến nó trở thành bụi vàng như các pho tượng.
Bằng các đường nhún nhảy, di chuyển có quỹ đạo, dường như thân thể gã cũng uốn dẻo theo từng nhịp chuyển động nhằm đánh bay đi hoặc né tránh đi các loạt đ·ạ·n phía bên kia. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hẳn ả ta rất muốn nhổ ra bụm máu để ngăn cản sự đau điếng ấy, nhưng ả nào có phải là con người, nào còn mạch máu trong cơ thể.
Lúc này đây ả ta đã bị đánh bay đi cả chục thước, va đập thật mạnh vào cột gỗ ở phía dưới căn nhà trọ.
Lúc này, Hoa Huỳnh Thịnh mới rên rỉ một tiếng đau đớn, gã khuỵ xuống với tốc độ chóng mặt, hư ảnh của gã hề chằn lên khuôn mặt lạnh tanh của gã, như muốn chiếm lấy sự kiểm soát.
Gã đầu trọc rên rỉ thành cơn rồi bắt đầu thở dốc. Gã ôm lấy ngực mình tỏ ra vô cùng đau đớn.
Một đoàn rồi lại thêm một đoàn.
Bờ môi chúm lại thành tư thế thổi lửa của người phụ nữ cụt tay khiến đoàn bụi trông như loạt đ·ạ·n.
Tại khuôn mặt đang đăm chiêu của gã đầu trọc, lâu lâu sẽ in hằn lên hình bóng của một gã hề với một nụ cười nguếch nửa khuôn mặt.
Nó lao v·út với lực sát thương lớn nhất về phía gã trai đầu trọc.
Ả phụ nữ cụt tay bị gọi là Linh Trữ dần dần ngưng thực. Và lần đầu tiên kể từ sau khi thức tỉnh, ả đã có thể nói đầy đủ và trọn vẹn từng câu từng chữ.
“Ngươi bảo ta là phàm nhân ngu ngốc sao? Chen chân vào việc của ngươi sao? Một khi chúng ta sở hữu [Vật Tổ] thì ngươi cũng chỉ là còn cách quy phục mà thôi.”
Phải mất một lúc sau tiếng rên rỉ liên hồi thì Hoa Huỳnh Thịnh mới dừng lại, thở hỗn hễn, rồi gã bình tĩnh nhìn đồng bọn của mình với ánh mắt đầy cảm kích.
Liên tục là hàng loạt vật thể bay đã bị hoá cứng thành vàng tấn công gã đầu trọc.
Khu suối nước nóng Nhật Hạ Vân, phía trên căn nhà trọ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tất nhiên, gã không quên liếc mắt nhìn thật kĩ Lâm đang bất tỉnh đang bị khuân trên vai của Hoàng Hy Khoa, cũng như Ý Như lúc này đã hoá thành pho tượng bằng vàng óng chìm trong giấc ngủ say chưa biết lúc nào tỉnh lại.
Khắc sau, gã ta xuất hiện trước mặt của ả Linh Trữ rồi tung ra một đòn rất mạnh khiến ả ta giật mình phải lùi khẩn về phía sau.
Bỗng ả ta như muốn nôn mửa, cánh tay còn lại duy nhất vịn thật chặt vào vùng bụng rồi ả ngửa đầu kêu ầm lên. Thanh âm như sấm vỗ làm kinh hãi biết bao chiến sĩ đang bao vây phong toả khu vực gần đó.
Tiếng thét chấn động tới tận nơi xa xôi cách đó vài dặm, là thanh âm từ cái đầu hư ảo mà người phụ nữ bị gọi là Linh Trữ phát ra.
Dường như cơn đau nhức đang lan toả ra khắp các tế bào của ả. Ả vô cùng tức tối khi đã để sổng mất con mồi, rồi ả gầm lên một cách dữ tợn.
Đoạn, gã nhanh chóng dùng ngón tay trỏ và ngón tay giữa của bàn tay phải như tạo thành kết ấn, gã di nó vào nơi cánh tay trái vừa tiếp xúc gần với đòn tấn công của Linh Trữ.
Đứng trên nóc nhà nhìn xuống, gã đầu trọc phun ra một ngụm máu đen cô đặc, sau khi được nhổ ra thì ngụm máu này cũng bắt đầu có dấu hiệu bị vàng hoá.
Nhưng rồi cánh tay ấy như có sự uốn dẻo, nó loằng ngoằng co giật như vật liệu bằng cao su. Nó dãn ra thật dài rồi đột nhiên co rút lại đánh bật đi sự xâm lược từ cơn hoá tượng vàng mà ả Linh Trữ vừa làm phép.
Nhưng tên này nhanh trí lấy ra một cây gậy dài và nện thật mạnh về phía cái đầu hư ảo kia.
Đoạn, cả hai cùng dùng khinh công rồi mau chóng di chuyển trên các nhánh cây và một đường nam tiến, không nói thêm lời nào cho tới tận khi bọn họ tá túc tại một căn chồi nhỏ cách Thung Lũng Rừng Hoang hơn 10 kilomet.
Phải chật vật lắm thì gã đầu trọc mới có thể tránh né được hết thảy.
Rất nhanh, một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên. Chúng thu hút sự chú ý từ cảnh vệ binh và nhân viên bộ trị an ở khắp nơi đang rà soát xung quanh thành Tây Linh. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thành Tây Linh một đêm 13 tháng 4 chìm trong sự kinh hoảng tột cùng!
Sự đàm tiếu khinh thường hẳn ra khiến cho người phụ nữ cụt tay trở nên nóng vội và giận dữ.
Nói là vậy chứ thân thủ của gã này lại hết sức lành nghề.
Trong lúc đang đôi co thì bất ngờ thay thanh âm của gã đồng bọn, tên tóc vàng nhạt cất lên báo hiệu rằng gã đầu trọc đã có thể rút lui.
“Chỉ là một Linh Trữ nhỏ nhoi đã mất đi Linh Hồn Thể mà thôi. Ngươi phải đi sát hại những kẻ sở hữu Linh Hồn Thể như thằng nhóc kia để ổn định lại thân thể, thì còn lâu mới là đối thủ của ta!”
Cả hai nhanh chóng dựng lên hàng rào chắn bằng các món vật phẩm tạo kết giới, chuẩn bị cho một đêm tá túc trong căn chồi giữa khu rừng.
Cái miệng hư ảo của nó mở ra thật lớn như muốn nuốt trọn lấy gã đầu trọc.
Một bóng mờ cao hơn ba mét có hình ảnh là gã hề ban nãy xuất hiện trên bầu trời. Rồi bóng mờ này nhỏ dần nhỏ dần nhỏ dần cho tới khi trùng khớp hoàn toàn hình dáng của gã đầu trọc.
Tàn bụi kết thành các hạt vàng nhỏ li ti, chúng kết chùm lại thành một khối rồi như bị một lực tác động nào đấy thổi đi với vận tốc của một viên đ·ạ·n bay khỏi cò s·ú·n·g.
“Ngươi đã tới giới hạn rồi. Đừng sử dụng chúng nữa. Hãy bắt lấy [Vật Tổ] rồi đem cho gia chủ xử lý kết giới ấn chú, lúc đó ngươi mới có thể khống chế được Tên Hề.”
Tròng mắt ả thấy rất rõ mạch máu quỷ dị di chuyển trong đó, mạch máu của ả có màu vàng sẵm.
Phía bên dưới mặt đất, người phụ nữ cụt tay quay trở về lại nguyên trạng.
Gã đau đớn thốt lên: “Mau, thuốc giải!” nói với Hoàng Hy Khoa lúc này đã đặt Lâm lẫn pho tượng Hoa Ý Như nằm ngay ngắn trên sàn nhà. Hoàng Hy Khoa gấp rút mở túi chéo rồi ném cho Hoa Huỳnh Thịnh một lọ thuốc có vỏ ngoài hình con nhộng. Rồi, gã mau chóng lùi lại sau, từng bước từng bước chân cho tới khi chắc cú rằng sau lưng của gã là bức tường.
Trong lúc đó, Lâm đang run rẩy đôi mi, cơ thể của cậu nóng rực và thi thoảng là những cơn co giật.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.