Dư Mộng
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Quyển 1, Chương 52: Dư mộng
Như cái ai đó nhấn và đè Lâm xuống chiếc giường băng can màu trắng như mây, Lâm có cảm giác bản thân hụt chân rơi xuống dòng nước đang cuộn trào bởi sóng vỗ.
Đôi mắt cậu càng lúc càng quen dần rõ ràng hơn với thứ bóng đêm dày đặc.
Và đó lại là cảnh tượng trước khi Hoa Ý Như bị hoá thành bức tượng màu vàng.
Thật, dường như cái tên trước mặt này là thần côn, là kẻ cuồng bói toán, là đám mê tín dị đoan, cứ thở câu nào là nửa thật nửa giả nửa chân ý nửa đạo lý câu đó. Nghe hết sức điên tai!
Gã Unknown híp đôi mắt lại, chắc là thế, gã nhìn Lâm rồi từ từ giải thích. Hắn bỏ mặc cho cậu đang cuốn cuồn trong các dòng suy nghĩ, gã đáp lại bằng câu nói tiếp theo rồi mím môi im lặng:
Lâm thấy tim mình như thắt lại. Nó là cơn đau kéo dài hệt như mặt đất ngấm từng giọt mưa rào.
Qua một lúc, cơn đau đầu dần dịu đi, chỉ còn lại âm ỉ.
Và rồi trước khi đôi mắt của Lâm lần nữa tiến vào màn đêm, bóng hình cô y tá kia xuất hiện rõ rệt lắm trong đôi mắt của Lâm.
“Ừ! Đều ổn rồi.”
Một là Ý Như đã hoá bức tượng vàng.
Lâm cố trấn tỉnh bản thân trong khi vẫn cúi gầm mặt xuống. Lâm thấy rằng dường như bản thân đang mặc bộ y phục mà lần gần nhất cậu còn tỉnh táo: bộ trang phục dành cho du khách tại suối nước nóng Nhật Hạ Vân.
“Ngươi không đọc những tin nhắn mà ta gửi à? Ta đã giải thích rõ hết rồi kia mà. Và Ý Như mà ngươi thấy bị hoá đá không phải là mộng. Đó là sự thật…”
“Hoặc như việc để cho Linh Trữ của [Vật Tổ] bàn tay vua Midas hoá đá cũng chẳng thể nào xác định được đâu là mộng đâu là thực.”
*
Phải là vùng sáng. Cái thứ ánh sáng quen thuộc một lần nữa hiện lên trong mắt của Lâm – kẻ đang quan sát lại khoảnh khắc cuối cùng trong tiềm thức.
“Tại vì sao?” Lâm kinh ngạc hỏi thẳng.
Đứng xa xa, cách chiếc giường nằm của Lâm khoảng ba bước chân là một người đàn ông mặc vest trang trọng, caravat tút cao, tay đang đè chặt chiếc mũ phớt trên ngực.
Gã Unknown thấy hành động của Lâm thì cười bắn toé lên, rồi gã nói:
“Hrrr ha hrrr ha hrrr ha"
Một là Ý Như trong bộ đồng phục y tá đang nhìn Lâm với ánh mắt đầy lo lắng. Dường như cô ta đang sơ cứu cũng như đang kêu gọi bác sĩ.
Lúc này Lâm nắm bắt được trọng điểm, cậu hỏi ngược lại với thái độ dồn dập, trong khi đôi mắt vẫn hết sức tỉnh táo.
Nhưng càng ngẫm nghĩ cậu lại càng chẳng hiểu gì thêm.
Và rồi Lâm nghe thấy tiếng tíc tóc tíc tóc. Tới khi cậu có thể nhận thức rõ hơn nguồn cơn của thứ tiếng ấy thì chiếc kim đồng hồ lúc này đã quay tới khoảnh khắc: “11:20”
Đôi mắt Lâm lúc này dày đặc tơ máu, và cậu đã ngồi bật dậy.
Lâm giật phắt dậy.
Cái đồng hồ kia, cây kim giờ lẫn kim phút đều đang chỉ về.
“Là… là phòng bệnh… Ta đang ở bệnh viện à?”
Lâm nhíu mày, cậu không biết dư mộng là cái gì thế nên cậu hỏi lại ngay với thái độ kì quặc thường thấy.
Dưới ánh nến lung linh kì ảo, đôi mắt đỏ và sưng vì khóc của Lâm lúc này thấy Hoa Huỳnh Thịnh với cái đầu trọc lóc, Hoàng Hy Khoa với mái tóc vàng dài tới tận sống lưng, đang ngồi xếp bằng và nhìn chằm chằm vào Lâm.
Gã không có ngũ quan, hay nói đúng hơn là ngũ quan của gã như bị một vầng sương mù che phủ.
Giữa cơn đau, Lâm có thể nhớ lại hai khung cảnh mà cậu vừa nhìn thấy.
Lâm có cho mình hai giây suy nghĩ, hoặc hơn, bởi gã Unknown kia đã im bặt, không hề hé miệng, bỏ mặc Lâm tự chơi đùa với các dòng suy nghĩ.
Quyển 1, Chương 52: Dư mộng
Bởi cơn đau đến quá bất chợt, cậu như đánh mất đi sự bình tĩnh ban nãy.
“ÂY DA! Đau…”
Khung cảnh khi ấy như một thước phim quay chậm lại trong tâm trí của Lâm.
Bình tĩnh lại sau cơn hấp hơi ban nãy, Lâm trừng con mắt với Hoàng Hy Khoa rồi nhìn và hỏi một cách dõng dạc với Hoa Huỳnh Thịnh: “Ngươi có cách nào cứu cô em họ của ngươi không?”
Lâm thử cảm nhận xung quanh mình. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Phải! Nhưng không phải. Muốn xác định là nằm mộng hay không, ngươi phải xác định rõ cái thực tại mà bản thân ngươi đang sống, đang hít thở, đang sinh hoạt có hay không là giấc mộng.”
Lâm lúc này chỉ còn nghe thấy tiếng gào thét, tiếng gào thét mà suốt hai mươi bốn năm sống trên cõi đời, cậu chưa từng thấy cậu làm như vậy bao giờ cả.
Lâm càng nghe cái tên kia giải thích thì mặt cậu càng đần ra thêm. Cậu chả hiểu cái quái gì sất.
Rồi mắt hắn, hoặc thứ giống đôi mắt, sáng lên:
“Dư mộng? Đấy là cái gì?”
“Vì cái khoảnh khắc ‘ngỡ ra’ kia thực chất là một ngươi khác đang phải trải qua. Ngươi chỉ đang nhìn thấy nó thông qua giấc mộng còn thức, và dư vị dư âm dư hình nó mang lại chính là thứ khiến ngươi ‘ngỡ ra’ mà thôi.”
“Đều là ổn, nhỉ?”
“Có bao giờ cậu cảm thấy cậu đã trải qua một việc gì đó trong sự 'ngỡ ra' nhưng rồi chợt trong chính khoảnh khắc ‘ngỡ ra’ đó, cậu chắc chắn rằng sự việc kia bản thân chưa bao giờ, chưa từng trải qua hay chưa?”
Rồi khung cảnh chuyển, Lâm lúc này có thể cảm nhận sự đe doạ khi cậu ôm lấy người yêu trên tay rồi lao vút ra bên ngoài vùng sáng.
Rất rõ rệt. Là mùi chất khử trùng.
“Ở Trái Đất tại vũ trụ của ngươi thì đó đúng được gọi là déjà vu! Nhưng ta lại thích gọi đó là dư mộng hơn.”
Đây không hẳn là cơn đau mà nó giống như sự ấm dần lên vậy.
Lâm chỉ có thể nghiêng đầu, liếc mắt, hít thở và cử động khuôn miệng, còn lại mọi thứ cơ quan, giác quan và n·ộ·i· ·t·ạ·n·g khác với Lâm đều có cũng như không.
“Một sự kiện mà một ngươi khác đang trải qua tại vũ trụ song song của hắn và, tại vũ trụ của Lâm - ngươi - là người nằm mộng nhưng không mộng, không mộng nhưng lại nằm mộng!”
Qua đôi mắt đã có phần mỏi nhừ của mình, Lâm làm quen dần với thứ ánh sáng quen thuộc nhưng cũng kì lạ. Quen thuộc ở chỗ, phải chăng cậu đã nhìn thấy nó từ trước đây, ở trong giấc mơ hay ở đâu đó một nơi nào đó một lúc nào đó. Lâm cảm thấy lạ là vì khi suy nghĩ rõ ràng thì đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy một thứ như thế này, một cách chắc chắn.
Thế nhưng cậu không thể cử động được, cả tay lẫn chân. Cứ như thể hai thứ cơ quan kia hiện tại chỉ là đồ vật trang trí và chúng đã mất kết nối hoàn toàn với não bộ của cậu.
Tiếp đó là khuôn mặt, khuôn mặt của một nữ y tá.
Unknown: “… Đúng là ta có nói thế, nhưng với VEIL thì khác. Tại thế giới đó không có vũ trụ song song, không có dòng thời gian rẻ nhánh, không có breakpoint. Thế giới đó là vũ trụ nhất quán!”
Kết hợp với khung cảnh mà cậu vừa quan sát, Lâm có thể nhận thức rõ lắm tình hình bản thân đang mắc phải.
Nói tới đây, Unknown dường như nhận ra điều gì đó. Gã ngước nhìn lên chiếc đồng hồ bằng con rắn cắn ngược đuôi, rồi lại quay đầu xuống nhìn về lòng bàn tay hệt như nơi đó đang tồn tại một chiếc đồng hồ.
Rồi, bỗng Lâm cảm thấy cơn tức ngực, dường như ai đó đang bóp lấy khí quản của cậu.
11:11 (đọc tại Qidian-VP.com)
Vị trí nằm rất rõ tại vùng bắp chân. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lúc này, Lâm đưa tay ôm trán, rồi cậu thuận thế nắm lấy chòm tóc mái, ra sức giật thật mạnh.
Lâm nghe tới đây thì sững người, cậu mở to đôi mắt. Thông tin mà cậu nhận được lại một lần nữa nửa nạc nửa mỡ, nửa có thể hiểu nửa mù tịt. Trong thấy thái độ của Lâm thì Unknown dường như muốn nói quịt tẹt ra luôn, nhưng rồi hắn lại chọn cách lập lờ nước đôi, tiếp tục.
Lâm cứ trôi đi, trôi đi mãi như thế, cả người điên cuồng vì không thể đả thông mạch suy nghĩ.
Chớp chớp đôi bờ mi vài lần, lúc này Lâm đã thanh tỉnh.
Cậu thấy rõ lắm mình đang trong trang phục của bệnh nhân. Từ bàn chân cho tới ống chân, Lâm nhận ra rõ lắm đây chính là phần hạ bộ của mình.
Đôi tai của Lâm chỉ kịp vang lên thanh âm cuối cùng của gã Unknown: "... Nhớ kiểm tra lại và đọc kĩ những dòng tin nhắn của ta đấy nhé! Hẹn lần tái ngộ sau."
“Phew!” Lâm thở ra một hơi, nhẹ nhàng cậu thở vào và mạnh dần cậu thở ra.
Rồi một giây sau.
Bỗng, bầu trời hiện lên một cái đồng hồ, viền ngoài cấu tạo lên nó là một con rắn đang cắn lấy cái đuôi, trên mặt đồng hồ các khắc tiếng khắc phút lẫn khắc giây đều là một vạch đỏ tươi hệt như màu máu.
“Linh Trữ? Linh Trữ của [Vật Tổ] bàn tay vua Midas? Đó là thứ gì? Và hoá đá? Ý ngươi là Ý Như mà ta mơ thấy đã bị hoá đá bởi thứ ngươi nói à?!”
Và rồi, thứ ánh sáng quen thuộc kia lại tiếp diễn, trong mắt của Lâm.
“Nhưng người vừa nói ta cần phải xác định rõ mơ hay là thật kia mà…” Lâm cố ý cắt lời nhưng rồi bị cái nhìn không mấy thiện cảm làm cho im lặng.
“Bùng!”
Và sau khung sáng vi diệu đã xé toang nền trời, Lâm thấy Ý Như lúc này đã hoá đá, một bức tượng nằm ngay ngắn trong lòng cậu, thật xinh đẹp.
Rồi Lâm có thể cảm nhận thấy, bàn tay của cậu, ngay van bàn tay là một thanh ghim đang ghì chặt nơi đó.
Tên Unknown kì bí xua tay, Lâm có thể thấy rõ cây gậy chống mà gã này cầm không phải là vật hư hư thực thực như những thứ xung quanh Lâm, nó là thứ gì đó rất thật. Lâm chuyển dần sự chú ý sang lời gã nói bởi tin tức thực sự là kinh người.
“Ngươi không thể xác định bằng cách làm đau bản thân được đâu…”
“Ngươi là ai?” Lâm hỏi.
Và rồi tiếng thét của Ý Như vang lên mồn một qua đôi tai của Lâm, rất gần.
Nhưng Lâm có thể cảm thụ rõ cái ánh mắt như nhìn xuyên thấu qua cậu hệt như một tia laser, hay bờ môi với nụ cười mang tới cảm giác thân thiện.
Bất chợt, xung quanh cậu một lần nữa tối xầm lại chỉ duy nhất chiếc đồng hồ kia là phát ra ánh sáng.
Tay cậu ôm lấy đầu đang đau nhức. Lại là cơn đau tới tận thái dương. Cơn đau mà cứ năm phút mười phút lại tái diễn khi cậu đắm chìm lần nữa trong màn đêm vô tận ban nãy.
Lâm có thể hít thở rất đều đặn. Ôi! Cậu nhận ra cái mùi này qua từng hơi quanh lỗ mũi.
Lâm nhoè đi đôi mắt trông thấy dáng vẻ co rụt lại của bản thân còn khí quản thì như bị ai đó bóp nát.
Lâm cảm thấy nóng ở lồng ngực, cứ mỗi lần cậu muốn hít thở thì đó đều là sự nhói lên từng hồi từng hồi không ngơi nghỉ.
*
Cứ như trong túi quần bộ đồ bệnh nhân của Lâm đang nhét vào đấy một cục than hồng, rất nóng.
Và, bên cạnh cậu, một bức tượng người nữ có dung mạo theo Lâm là xinh đẹp tuyệt trần – Hoa Ý Như – đang óng ánh ánh vàng của kim loại dưới ánh nến.
Thậm chí cả cái căn phòng này, bức tường mà Unknown đang dựa lưng vào cũng mang tới cho Lâm cái sự giả giả thật thật.
Giữa cái không gian bóng đen sâu hun hút không thấy bờ vực không thấy đáy, Lâm có cảm giác như bản thân đã trôi nổi tại cái nơi này cả nghìn nghìn năm rồi đấy. Cậu đã mất đi khái niệm về thời gian.
Tiếng nổ tại nơi màn nhĩ, nhưng nó lại không đau hay gây ảnh hưởng gì tới lỗ tai của cậu.
Và Lâm thấy Unknown cười, phải cái nụ cười này nhìn qua đôi mắt của Lâm lại mang tới cảm giác gần gũi cùng quen thuộc khiến cậu cũng có suy nghĩ tới bỡ ngác.
Gã Unknown cười nửa miệng hỏi lại Lâm. Lâm sau một hồi suy nghĩ, cậu gật nhẹ đầu.
Lâm thử ngẩng cao đầu lên để nhìn xung quanh bản thân cũng như xác định xem liệu cậu có còn là cậu.
Lâm cố thử hít thở, bởi ban nãy cậu đang trải qua việc như có ai đó bóp nát cổ họng của mình.
Lâm tỉnh dậy, một lần nữa, cậu ngồi bật dậy hẳn lên, miệng thở dốc như hớp lấy hớp để từng cơn từng cơn bọt khí trong sự đói khát thiếu thốn oxi và nguồn sống. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cậu cử động nhẹ từng ngón tay và quan sát một lần nữa vị trí xung quanh.
“Hrrr ha hrrr ha hrrr ha"
“Unknown? Thế ta đang ở đâu? Tại sao ngươi lại xuất hiện ở đây?” Lâm hỏi Unknown trong khi cố quay trái rồi nhìn phải, lúc này cậu đã phát hiện rằng “chiếc giường băng can” mà cậu nằm được làm bằng mây. Xung quanh cậu, vật dụng như cái bàn cái ghê hay bất kì thứ gì khác đều như giả như thật.
Lâm mở mắt.
Đoạn, gã nở ra nụ cười hết sức thân thiện với Lâm. Chẳng hay nụ cười này có phải ánh mặt trời hay không nhưng Lâm nhìn thấy thứ ánh sáng hết sức quen thuộc một lần nữa hiển thị trong tầm nhìn của mình.
Từng góc máy, từ bờ môi tới ngọn gió thổi tới khung cảnh cả hai đã trao nhau nụ hôn. Cho tới khi một thứ gì đó quái dị xuất hiện, cái móng tay kì dị mà lúc này đây Lâm có thể thấy rất rõ, đó không phải ngón tay của một con người.
“Ừ. Phải, ngươi có thể nghĩ như thế này đi. Tại thế giới VEIL, vẫn còn một ngươi khác đang tồn tại. Hẳn ngươi đã gặp, chạm mặt hoặc vô ý thức biết tới sự tồn tại của một ngươi khác rồi. Hắn cũng sẽ cảm nhận ra ngươi, sớm thôi. Và bởi vì VEIL là vũ trụ nhất quán, cho nên việc duy nhất mà ngươi có thể làm để cứu Ý Như của ngươi, à không, của hai ngươi chính là [Vật Tổ].”
“Ngươi đang ở nhà của ta. Ta xuất hiện vì ngươi lại một lần nữa rơi vào dư mộng.”
Rồi, tới đoạn Ý Như hốt hoảng và lao về phía cậu, cô nàng đã che chắn Lâm trong cái tình thế đó, dường như đầu móng tay của cái thứ quái dị kia đã chạm được tới Ý Như.
Bất chợt Lâm thốt ra lời nói rất nhẹ nhàng.
Lâm đau đớn thử dịch chuyển thân mình và rồi nhận ra bản thân không thể nào nhấc nổi cái thân hình hơn 60 kilogram lên được, cậu đã bị ghì chặt trên băng can.
Cậu càng trôi lại càng không thấy điểm cuối, ấy là cho tới một ngày nọ, Lâm đã có thể bứt ra được dòng suy nghĩ đầu tiên.
Rồi, mọi thứ Lâm nhìn thấy lúc này như đợt xoắn ốc của cơn lốc, nó làm điếng đi đôi mắt và buộc Lâm phải nhắm tịt đôi mắt của mình lại.
Lâm ngây ngốc sững người. Hả? Hắn ta vừa nói cái gì vậy nhỉ? Đây là giờ học môn triết học và chủ nghĩa liên quan tới triết học à? Uầy, từ từ đã nào, dừng khoảng chừng hai giây đi chứ.
Lâm bỗng trở nên thanh tịnh tới mức bình tĩnh mà có thể giải thích ngay tình huống đang phát sinh, điều này cũng một trong những suy nghĩ chớp thoáng hiện qua trong tâm trí của cậu.
“Cứu…Cứu…”
Bỗng tiếng bước chân và một bàn tay xuất hiện trước mắt cậu.
Cô y tá có ngũ quan rất giống Hoa Ý Như.
Là một giọng đàn ông vang lên và Lâm ngẩng đầu nhìn gã.
“Ừ. Ý ngươi là hiện tượng déjà vu?”
Trong đôi mắt lim dim như vừa đánh thức từ cơn mơ màng, trước mặt Lâm là tấm rèm màu trắng, chúng giăng ra bốn phía xung quanh tạo thành cái hộp bao lấy cậu ở giữa. (đọc tại Qidian-VP.com)
Rồi một khắc sau đấy, Lâm chớp mắt, cậu bỗng hít thở dồn dập hơn và hỏi ngược lại gã Unknown.
Trong cơn thở mạnh và ngắt quãng, Lâm cố hét lên.
Và rồi đôi mắt của Lâm một lần nữa tối sầm đi. Dường như khung cảnh huyền ảo xung quanh lại một lần nữa dần thay thể bằng đêm đen dài vô tận vô biên.
Dường như, chín phút vừa rồi trôi qua chỉ trong cái chớp mắt mà Lâm không tài nào hiểu được chuyện gì đang xảy ra cả.
Lâm cố gắng hít thở lấy từng hơi từng hơi một trong sự đau đớn.
Chính Lâm lúc này khi đứng dưới góc nhìn của người quan sát cũng cảm thấy tim quặng lại nhói đau.
*
Hay, nói đúng hơn, cậu có thể hiểu lời nghĩa của tên kì bí này nói là gì. Nhưng rồi khi ngẫm kĩ đi, chính cậu chẳng hiểu rõ rốt cuộc điều đó mang tới cái ý nghĩa gì.
Vả lại, dường như còn một cơn đau khác nữa đến từ phần hạ bộ của cậu.
“Hrrr ha hrrr ha hrrr ha"
Dường như có nước chảy xuôi vào cơ thể của cậu.
Có vẻ như cậu đang được truyền nước biển, bởi có một cái ống đang quấn vào ống bàn tay của cậu, tất nhiên thứ nước mà ban nãy cậu cảm nhận được đang di chuyển xuôi trong cơ thể là từ nơi này.
Cậu biết rõ đấy là sự đả kích quá sức to lớn.
“Ta không còn cái tên, người đời gọi ta là Unknown.”
“Nói như ngươi, chẳng lẽ sự kiện Hoa Ý Như mà ta thấy đã hoá đá, Hoa Ý Như trong bộ đồng phục y tá. Tất cả đều là ta đang nằm mộng?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.