0
Phi thuyền đáp xuống một ngọn núi hùng vĩ, sừng sững giữa mây trời. Ngọn núi cao chọc trời, ẩn hiện trong làn sương mờ ảo, toát lên vẻ huyền bí, linh thiêng. Đây chính là Vạn Kiếm Tông, một trong Thập Đại Tông Môn của Nhân Tộc, thánh địa tu luyện mà bao người mơ ước.
"Chúng ta đã đến Vạn Kiếm Tông." Giọng nói trầm ấm của Tam Trưởng Lão vang vọng khắp khoang thuyền. "Các đệ tử mới, hãy theo ta xuống thuyền."
Trần Phong cùng các đệ tử mới lần lượt bước xuống phi thuyền. Hắn cảm nhận được linh khí nồng đậm xung quanh, đậm đặc hơn rất nhiều so với Khai Thiên Thành. Hít một hơi thật sâu, hắn cảm thấy tinh thần sảng khoái, linh lực trong cơ thể cũng vận chuyển nhanh hơn.
(Nơi này quả nhiên là thánh địa tu luyện.)
"Oa, đẹp quá!"
"Đây chính là Vạn Kiếm Tông sao? Thật hùng vĩ!"
"Ta nhất định phải trở thành một kiếm tu lừng danh thiên hạ!"
Các đệ tử mới không khỏi trầm trồ, thán phục trước khung cảnh hùng vĩ của Vạn Kiếm Tông. Tiếng xì xào, bàn tán vang lên không dứt.
Tam Trưởng Lão dẫn đoàn người đi qua một cây cầu đá dài, bắc qua một vực sâu thăm thẳm. Dưới vực sâu, mây mù bao phủ, không nhìn thấy đáy, tạo cảm giác huyền bí, đáng sợ.
Vượt qua cây cầu đá, họ tiến vào một đại điện nguy nga, tráng lệ. Trên chính điện, chín vị trưởng lão đang ngồi trên chín chiếc ghế ngọc, tỏa ra khí tức uy nghiêm, khó lường. Mỗi người một vẻ, nhưng đều mang phong thái của những bậc cao nhân đắc đạo.
"Tham kiến các vị trưởng lão!" Tam Trưởng Lão chắp tay, cung kính nói. Các đệ tử mới cũng vội vàng hành lễ theo.
"Miễn lễ." Một giọng nói vang lên, trầm ấm, uy nghiêm, mang theo một cỗ kiếm ý sắc bén, khiến người ta cảm thấy kính sợ.
Người lên tiếng chính là Đại Trưởng Lão, người đứng đầu hàng trưởng lão của Vạn Kiếm Tông. Ông ta có mái tóc bạc phơ, khuôn mặt nghiêm nghị, ánh mắt sắc bén như kiếm, toát lên vẻ uy nghiêm, khó ai bì kịp. Nghe đồn ông ta tu vi đã đạt đến Đại Thừa Kỳ, chỉ cần đột phá qua Độ Kiếp kỳ, sẽ có thể phi thăng Tiên Giới.
"Ba người các ngươi, bước lên phía trước." Đại Trưởng Lão cất giọng, ánh mắt hướng về phía Cổ Phong, Hàn Tuyết Nhi và Trần Phong.
Cổ Phong ưỡn ngực, ngạo nghễ bước lên. Hàn Tuyết Nhi vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng, không nói gì, chậm rãi tiến về phía trước. Trần Phong hít sâu một hơi, cố gắng giữ bình tĩnh, rồi cũng bước theo.
"Các ngươi chính là ba đệ tử có tư chất tốt nhất trong đợt tuyển chọn lần này." Đại Trưởng Lão nói, ánh mắt lần lượt quét qua ba người. "Ta là Đại Trưởng Lão Vạn Kiếm Tông - Hoắc Thiên Vận. Còn đây là Nhị Trưởng Lão - Triệu Vô Cực, Tam Trưởng Lão - Tống Viễn, Tứ Trưởng Lão - Mạc Thanh Hàn, Ngũ Trưởng Lão - Đường Phi Hổ, Lục Trưởng Lão - Lý Uyển Như, Thất Trưởng Lão - Ngô Thiên Lỗi, Bát Trưởng Lão - Vương Cương, Cửu Trưởng Lão - Mai Lan Hương."
Trần Phong thầm ghi nhớ tên của các vị trưởng lão. Hắn biết, đây là những nhân vật có quyền lực và địa vị cao nhất trong Vạn Kiếm Tông, hắn phải cẩn thận, không được đắc tội với họ.
"Theo quy tắc của Vạn Kiếm Tông, các đệ tử có linh căn đặc biệt sẽ được các trưởng lão chúng ta đích thân lựa chọn." Đại Trưởng Lão Hoắc Thiên Vận tiếp tục. "Các ngươi có nguyện ý bái chúng ta làm sư phụ không?"
"Đệ tử nguyện ý!" Cổ Phong và Hàn Tuyết Nhi đồng thanh đáp, giọng nói đầy phấn khích.
"Còn ngươi, Trần Phong?" Hoắc Thiên Vận hỏi, ánh mắt hướng về phía Trần Phong.
"Đệ tử..." Trần Phong ngập ngừng, không biết phải trả lời thế nào.
Đúng lúc này, hệ thống đột nhiên vang lên trong đầu hắn:
"Nhiệm vụ: Chọn một trong các trưởng lão làm sư phụ. Phần thưởng: Tùy thuộc vào lựa chọn của ký chủ."
Trần Phong nhíu mày. Nhiệm vụ này có vẻ đơn giản, nhưng hắn biết, lựa chọn của hắn sẽ ảnh hưởng rất lớn đến tương lai của hắn sau này.
(Phải chọn ai đây? Đại Trưởng Lão có vẻ là lựa chọn tốt nhất, nhưng...)
"Ta chọn Thất Trưởng Lão - Ngô Thiên Lỗi làm sư phụ." Cổ Phong đột nhiên lên tiếng, phá vỡ sự im lặng.
"Ồ?" Các vị trưởng lão đều tỏ vẻ ngạc nhiên, nhìn về phía Ngô Thiên Lỗi.
Thất Trưởng Lão Ngô Thiên Lỗi là một trung niên nam tử, tướng mạo khôi ngô, tuấn tú, trên người toát ra một cỗ khí tức lăng lệ, sắc bén. Nghe nói ông ta là một cao thủ Kiếm Trận, tu vi đã đạt đến Hóa Thần Hậu Kỳ.
"Tại sao lại chọn ta?" Ngô Thiên Lỗi hỏi, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Cổ Phong.
"Bởi vì Thất Trưởng Lão tinh thông kiếm trận, mà ta lại có Kiếm Linh Thể, ta tin rằng ngài có thể giúp ta phát huy hết tiềm năng của mình." Cổ Phong đáp, giọng nói đầy tự tin.
"Ha ha, tốt, có chí khí!" Ngô Thiên Lỗi cười lớn, tỏ vẻ hài lòng. "Vậy từ nay về sau, ngươi chính là đệ tử của ta."
"Đa tạ sư phụ!" Cổ Phong vội vàng quỳ xuống, dập đầu bái lạy.
"Còn ngươi, Hàn Tuyết Nhi?" Hoắc Thiên Vận hỏi, ánh mắt chuyển sang Hàn Tuyết Nhi.
"Ta chọn Tứ Trưởng Lão - Mạc Thanh Hàn." Hàn Tuyết Nhi đáp, giọng nói lạnh lùng, không chút cảm xúc.
Tứ Trưởng Lão Mạc Thanh Hàn là một nữ nhân trung niên, dung mạo xinh đẹp, nhưng lại mang một vẻ lạnh lùng, u uất. Bà ta tu luyện Hàn Băng công pháp, tu vi đã đạt đến Hóa Thần Trung Kỳ.
"Được." Mạc Thanh Hàn gật đầu, không nói gì thêm.
"Còn ngươi, Trần Phong?" Hoắc Thiên Vận hỏi, ánh mắt cuối cùng cũng dừng lại trên người Trần Phong. "Ngươi muốn chọn ai làm sư phụ?"
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Trần Phong. Hắn cảm nhận được áp lực vô hình đang đè nặng lên vai mình. Hắn biết, lựa chọn của hắn lúc này sẽ quyết định con đường tu luyện của hắn sau này.
Trần Phong hít sâu một hơi, rồi đột nhiên quỳ xuống, dập đầu nói:
"Đệ tử nguyện ý bái Đại Trưởng Lão làm sư phụ!"
Lời nói của Trần Phong khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc, bao gồm cả Hoắc Thiên Vận. Không ai ngờ rằng, một tên mù lòa, lại dám chọn Đại Trưởng Lão, người có địa vị cao nhất, quyền lực lớn nhất trong Vạn Kiếm Tông, làm sư phụ.
"Ngươi... ngươi nói gì?" Hoắc Thiên Vận hỏi lại, giọng nói có chút run rẩy.
"Đệ tử nguyện ý bái Đại Trưởng Lão làm sư phụ!" Trần Phong lặp lại, giọng nói kiên định, không chút do dự.
"Ha ha ha!" Hoắc Thiên Vận đột nhiên cười lớn, tiếng cười vang vọng khắp đại điện. "Tốt, tốt lắm! Từ nay về sau, ngươi chính là đệ tử thứ ba của ta!"
(Cuối cùng cũng thành công. Đại Trưởng Lão, hy vọng ông sẽ không làm ta thất vọng.)
Trần Phong thầm nghĩ, trong lòng dâng lên một cảm giác nhẹ nhõm. Hắn biết, đây là bước đi đúng đắn nhất của hắn.
"Đa tạ sư phụ!" Trần Phong dập đầu ba cái, chính thức bái Hoắc Thiên Vận làm sư phụ.
Sau khi các đệ tử đã chọn được sư phụ, Tam Trưởng Lão Tống Viễn dẫn những đệ tử còn lại đến khu vực dành cho đệ tử ngoại môn. Họ sẽ được phân chia công việc, chỗ ở, và bắt đầu quá trình tu luyện gian khổ.
Còn Trần Phong, Cổ Phong và Hàn Tuyết Nhi được các sư phụ của mình dẫn đi.
"Phong nhi, Tuyết Nhi, các con theo ta." Ngô Thiên Lỗi và Mạc Thanh Hàn lần lượt nói với hai đệ tử của mình.
"Vâng, sư phụ." Cổ Phong và Hàn Tuyết Nhi đồng thanh đáp, rồi theo sau sư phụ của mình rời đi.
"Trần Phong, theo ta." Hoắc Thiên Vận nói, rồi phất tay áo, một luồng linh lực bao bọc lấy Trần Phong, đưa hắn bay lên không trung.
Trần Phong cảm thấy mình như đang cưỡi mây đạp gió, bay lượn giữa không trung. Hắn không khỏi cảm thán trước sự thần kỳ của tu tiên giới.
Một lúc sau, họ đáp xuống một ngọn núi khác, cao hơn, hùng vĩ hơn ngọn núi ban đầu. Ngọn núi này chìm trong mây mù, linh khí nồng đậm đến mức có thể nhìn thấy bằng mắt thường, tạo thành những dải lụa trắng mờ ảo, uốn lượn quanh đỉnh núi.
"Đây là Phiêu Miểu Phong, nơi tu luyện của ta." Hoắc Thiên Vận giới thiệu. "Từ nay về sau, con sẽ sống và tu luyện ở đây."
"Vâng, sư phụ." Trần Phong đáp.
Hoắc Thiên Vận dẫn Trần Phong đi tham quan Phiêu Miểu Phong. Nơi đây có đầy đủ các công trình cần thiết cho việc tu luyện, bao gồm động phủ, luyện đan thất, luyện khí thất, tàng kinh các...
"Trên Phiêu Miểu Phong, ngoài ta ra, còn có chín đệ tử thân truyền khác, đều là sư huynh, sư tỷ của con." Hoắc Thiên Vận nói. "Trong đó, có ba người là đệ tử trực tiếp của ta, những người còn lại là do ta thay mặt sư huynh, sư đệ của ta thu nhận."
"Đệ tử đã hiểu." Trần Phong gật đầu.
"Con là đệ tử thứ ba của ta." Hoắc Thiên Vận tiếp tục. "Đại sư huynh của con là Hoắc Hạo Nhiên, cũng là cháu ruột của ta, là Thánh Tử Vạn Kiếm Tông, tu vi đã đạt đến Nguyên Anh hậu kỳ, là niềm tự hào của Vạn Kiếm Tông ta, đang bế quan đột phá Hóa Thần Kỳ, có duyên con sẽ gặp nó."
"Nhị sư tỷ của con là Liễu Như Ngọc, ta nhặt được con bé trong một khu rừng khi nó còn là một đứa trẻ sơ sinh, thân thế bí ẩn, tu vi cũng đã đạt đến Nguyên Anh trung kỳ."
Nghe đến cái tên "Liễu Như Ngọc" Trần Phong giật mình, trong lòng dâng lên một cảm giác bất an.
(Liễu Như Ngọc? Chẳng lẽ... có liên quan gì đến Liễu Như Nguyệt?)
"Con bé là một đứa trẻ ngoan ngoãn, hiếu thảo, nhưng tính tình có chút hướng nội. Hy vọng hai đứa sau này có thể hòa thuận, giúp đỡ lẫn nhau." Hoắc Thiên Vận nói, giọng điệu đầy yêu thương.
"Vâng, sư phụ." Trần Phong đáp, cố gắng che giấu sự lo lắng trong lòng.
"Con có thắc mắc gì, cứ hỏi ta." Hoắc Thiên Vận nói.
"Sư phụ, Phiêu Miểu Phong có chín đệ tử thân truyền, ngoài Đại sư huynh và Nhị sư tỷ, còn có những ai ạ?" Trần Phong hỏi, cố gắng thăm dò thông tin.
"À, những người còn lại lần lượt là: Tam sư huynh của con - Trương Hổ, chuyên tu luyện thể, tính tình nóng nảy, bộc trực; Tứ sư tỷ - Triệu Mai, am hiểu trận pháp, trầm tĩnh, ít nói; Ngũ sư huynh - Vương Lâm, tu luyện ngự thú thuật, thích ngao du, ít khi ở trên núi; Lục sư đệ - Lưu Dương, đam mê luyện đan, suốt ngày ru rú trong luyện đan thất; Thất sư muội - Từ Như, giỏi về y thuật, tính tình hiền lành, tốt bụng; Bát sư huynh - Tần Phong, đam mê âm luật, thường xuyên bầu bạn với cây sáo; Cửu sư muội - Lâm Tuyết, giỏi về hội họa, tính tình mộng mơ, thích vẽ vời..." Hoắc Thiên Vận lần lượt giới thiệu từng người, giọng điệu đầy tự hào.
Trần Phong thầm ghi nhớ tất cả những thông tin này. Hắn biết, đây là những người mà hắn sẽ phải tiếp xúc nhiều nhất trong tương lai, hắn phải tìm hiểu kỹ về họ, để có thể hòa nhập tốt hơn với môi trường mới.
"Được rồi, ta sẽ dẫn con đến động phủ của mình." Hoắc Thiên Vận nói, rồi dẫn Trần Phong đi sâu hơn vào trong núi.
Họ đi qua một khu rừng trúc xanh mướt, một hồ nước trong vắt, và cuối cùng dừng lại trước một hang động đơn sơ, nhưng lại toát lên vẻ huyền bí, linh thiêng.
"Đây là động phủ của con." Hoắc Thiên Vận nói. "Tuy hơi đơn sơ, nhưng linh khí ở đây rất dồi dào, thích hợp cho việc tu luyện."
"Đa tạ sư phụ." Trần Phong chắp tay nói.
"Ừm." Hoắc Thiên Vận gật đầu. "Con vào trong nghỉ ngơi đi. Có chuyện gì, cứ gọi ta."
Nói rồi, Hoắc Thiên Vận quay người rời đi. Trần Phong đứng lặng im trước cửa động phủ, hít sâu một hơi, rồi bước vào trong.
(Phiêu Miểu Phong, chín rồng một rùa... thú vị đấy.)