Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Gả Cho Cha Của Nam Chính

Cửu Nguyệt Vi Lam

Chương 41: Uy vũ của Định Quốc Công

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 41: Uy vũ của Định Quốc Công


Định Quốc Công nhìn tiểucônương xinh đẹp, hiền tuệ, đưa tay nhận ly trà nóng, nhìn bóng dáng yểu điệu, vội vội vàng vàngđilấy dược tửu của nàng, khoé miệng nhịnkhôngđược cong lên, những cảm xúc lo lắng, nôn nóng trong lòng, nháy mắtđãkhôngcòn đọng lạimộtcái gì.

Phủ An Viễn Hầu

Nịnh Bảo nghe vậy liền vội vàng xách váy chạy vội ra ngoài, để lại Xuân Hỉ cùng bà tử trong phòng, Xuân Hỉ nghĩ, tiểu thư vừa nghe là Quốc Công gia đến, luôn là vội vàng như vậy.

rõràng đời trước thánh thượngkhôngcó lập kế hoạch lập nhà từ thiện ở khắp nơi, đời này nhảy ra hoạt động này, làm nàng cùng Tần vương trở taykhôngkịp.

“Ta rất tốt, cái gì cũngkhôngsao. Quốc Công gia, sao chàng lại dầm mưa đến đây, lỡ như bị cảm lạnhthìlàm sao bây giờ?” Nịnh Bảo đượchắnôm trong ngực,khôngthểkhônglo lắng hỏi.

Khương Nịnh Bảo bị tầm mắt nóng rực củahắnnhìn, mặt đẹp liền ửng đỏ, giống như dậm phấn hồng, hồng nhuận mê người, chờ lau khô nướctrênmặt cùng tóc chohắn, nàng châm chohắnmộtly trà nóng, dịu dàng lên tiếng.

Sau khi Nịnh Bảo ăn bữa trưa xong, đứng bên cửa sổ nhìn mưa to bên ngoài, gió mang ẩm ướt từ ngoài ùa vào trong phòng, mang theo khí lạnh, trong lòng nàng lại rất bình tĩnh, nghe đại canói, lão phu nhân chỉ ngất khoảng hai khắc liền tỉnh lại.nóinàng đại bất hiếu, trong lòng Nịnh Bảo rất thất vọng. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Quốc Công gia, thấy chàng lo lắng cho ta như vậy, tathậtsựrất là vui.” Khương Nịnh Bảo ngẩng khuôn mặt xinh đẹp lên, cả khuôn mặt chỉ toàn là vui mừng.

khônglòng liền dâng lênmộtcảm giáckhôngtốt. Nếukhôngphải thánh thượng đột nhiên hạ chỉ khắp nơi làm từ thiện, nàng cùng Tần vương cũngkhôngbị đoạt hết oai phong.

“Xuân Hỉ, cho người sang bên chỗ đại ca lấymộtbộ y phục mới sạchsẽđến đây.” Khương Nịnh Bảo vào phòng dặn dò Xuân Hỉmộtcâu, rồi lấy khăn tay, lau nướctrênmặt,trêntóc của Quốc Công gia. Định Quốc Công chuyên chú nhìn tiểucônương, ánh mắt nhu tìnhrõnhư ban ngày.

Nịnh Bảo từnhỏđãuống dược tửu tự tay mình ủ, thân thể rất tốt, chưa sinh bệnh lần nào, làm sao lại sợ mưa gió, lại cũngkhôngphải như những tiểu thư khuê các nũng nịu khác, gió lạnhđiqua cũng dễ dàng sinh bệnh, nghĩ đến buổi chiều muốn học tập cùng hai vị ma ma, Nịnh Bảo liền hỏi trước chút chuyện của bọn họ.

“Xuân Hỉ, hai vị ma ma trong phòng khách có vừa lòngkhông?”

Trở lại viện, Thiến Dung mang theomộtthân hơi nước, đột nhiên vội vàng chạy vào bẩm báo.

Hạ nhân nhìn thấy hai ngườiđangôm nhau dưới mái hiên phía xa xa, trong mắt tràn đầy kích động mừng vui, ngay cả hai vị ma ma trong phòng khách nghe được động tĩnh cũng ra nhìn xem chuyện gì.

Nịnh Bảo nghĩ đến bộ dáng nghẹnkhôngdám nên tiếng của lão phu nhân, trong lòng vui sướngmộtphen, nàng chôn đầu trong lồng ngực Tạ Hành,khôngkìm được, bật cười.

Giọngnóitrầm thấp mang theo lo lắng, đôi cánh tay dài tràn đầy sức lực ôm Khương Nịnh Bảo vào lòng, sức dùngkhôngnhiều, lại có thể đem nàng ôm chặt vào lòng ngực rắn chắc của mình, dường như là hậu thuẫn kiên cố nhất của nàng.

Phụ thânnói, thời trẻ Định Quốc Công bị trọng thương, có con nối dõi rất khó, nhưng Khương Nịnh Bảo lại mang cho nàngmộtloại cảm giáckhôngtốt, cảm giác này đột nhiên xuấthiện, sau khi gặp Khương Nịnh Bảo ở trà quán Tấn Giang.

Phủ Trường Ninh Bá cũng là kém xa hoàng cung, đặc biệt là tây viện nàng ở, Nịnh Bảokhôngtránh được lo lắng là hai vị ma makhôngthích ứng được hoặc làkhônghài lòng.

Phủ Trường Ninh Bá.

"Bà takhôngdám. ”

Khương lão phu nhân biết uy h**p,hắncũng biết.

Thời gianmộtchén trà, Định Quốc Côngđãthaymộtbộy phục xanh đen, bước chân trầm ổn bước từ phòng trongđira ngoài, mặt mày sắc bén, ngũ quananhtuấn, khí thế bức người, làm người giật mình. Duy nhất cómộtđiềukhôngđược hài hoà đó là, y phục mới này có chútkhôngvừa vặn, dáng người Định Quốc Công cao lớn, y phục của Khương Cẩn mặctrênngườihắnliền có chút ngắn, có chút chật chội, lại đem dáng người hoàn mỹ củahắnlộ hết ra ngoài.

“Quốc Công gia, chàngđãđến rồi.”

“Là dược tửu xua tan khí lạnh đó.”

“Quốc Công gia, chàng trước ngồi đây uống trà cho ấm người, đợi tađilấymộtvò dược tửu xuađikhí lạnh cho chàng."

Xuân Hỉ đáp lời.

Xuân Hỉ thấy Định Quốc Công ra đến, lập tức cảm thấy bị áp lực đánh úp lại, lồng ngực khó chịu, vô cùng khó chịu, nhanh hành lễ rồi chạyđi.

Định Quốc Công: “......”

“Quốc công gia, tiểu thưđãđithay y phục, ngài ở đại đường chờmộtchút, nô tỳ xin lui trước.” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Tiểu thư, ngoài cửa sổ ẩm ướt, cẩn thận bị cảm lạnh.” Xuân Hỉ vừađivàođãthấy nàng mở cửa sổ,khôngbỏ được quan tâmnói, còn cố ý lấy ở phòng trong ramộttấm áo choàng, phủ thêm lên người tiểu thư.

mộtcơn gió lạnh thổi đến, Nịnh Bảo rùng mìnhmộtcái, bỗng nhiên hồi phục tinh thần, bọn họ cònđangở dưới mái hiên, khoé mắt nhìn hạ nhân ở xa xa, khuôn mặt Khương Nịnh Bảo đỏ cả lên.

mộtlát sau, Khương Nịnh Bảo ômmộtvò rượuđivào, sau khi mở, hương thơm của dược liệu nồng đậm dễ ngửi toả ra, Khương Nịnh Bảo rót cho Định Quốc Côngmộtchénnhỏ, cười khanh kháchnói.

Định Quốc Công cũngkhôngbiết được Khương Nịnh Bảo là xuyên thai từ mạt thế đến đây, từnhỏđối với lương thực rất coi trọng, cho nên nàngkhônglãng phí chút lương thực nào, chỉ dùng dược liệu cùng các loại hoa ăn được mà ủ rượu.

Sáng sớm, phu nhân An Viễn Hầuđãđiphủ Định Quốc Công, đến khi hồi phủ, liền cho ngươi gọi nữ nhi đến.

“Quốc công gia, lần này được chàngđi‘Thăm hỏi’, mặt mũi của tổ mẫu đều mất hết.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Dương Thư Thanh nhăn mày, thần sắc đột nhiên trầm xuống “Địa vị hai ma ma là gì?”

Dương Thư Thanh gấpkhôngchờ được liền hỏi: “Mẫu thân, Tạ lão phu nhân đồng ýkhông?”

“Được.” Khương Nịnh Bảokhôngtừ chối, cười tươi đồng ý. Lúc này, bên ngoài vang lên tiếngnóicủa Xuân Hỉ.

Khuôn mặt xinh đẹp của Dương Thư Thanh trầm xuống: “Mẫu thân, hôn kỳ của conthậtsựkhôngthể đẩy lên trước nửa tháng sao?”mộttháng sau gảđi, ai biết có thể có chuyện ngoài ý muốn haykhông.

Dưới mái hiên,mộtthân ảnh cao lớn sừng sững tựa như cây tùng cây bách đứng ở đó, khuôn mặt sắc bén còn chứa đựngmộtchút nôn nóng, nước mưa lại rơitrênáo gấm củahắn, chảy thành dòng theo góc áo.

Nịnh Bảo gật đầu, dặn dòmộtcâu: “Để người hầu hạ cẩn thậnmộtchút.”

“Ta lo lắng cho nàng.” Định Quốc Côngnóilờinhẹtênh. Giọngnóitrầm thấp vang bên tai Nịnh Bảo, hơi thở nóng ấm trêu chọc lỗ tai nàng, làm đầu quả tim nàng run rẩy.

Ai ngờ được lại nhìn thấymộtmàn Quốc Công gia cùng Khương tứ tiểu thưđangôm nhau. Hai vị ma ma đưa mắt nhìn nhau, trong lòng tăng thêm vài phần coi trọng đối với Khương tứ tiểu thư này.

Bà tử vội vàngnói: “Quốc Công giađãở ngoài mái hiên.”

“Ta đến đâyđãphái thân vệ ‘thăm hỏi’ Khương lão phu nhân.” Giọngnóicủa Tạ Hành lạnh lẽo, trong mắthiệnlênmộttia sát khí.

Trong lòng Dương Thư Thanh cũng hiểurõ, chỉ có thểkhôngcam lòng mà nhịn xuống,âmthầm cầu nguyện thể chất của Khương Nịnh Bảo khó mà thụ thai,khôngđược, nàng phải chuẩn bị gấp đôi mới được.

hắnnhàn nhạt trả lời, đưa tay vén mái tóc ra sau lỗ tai tiểucônương, ánh mắt luôn lạnh nhạt, giờ đây dường như mùa xuânđãđến phá tanđihơnmộtnửa băng giá, ánh mắt liền trở nên dịu dàng hơn.

Nghĩ đến sau này đều phải bỏ ra phần lợi nhuận, lạikhôngđạt được hiệu quả mong muốn, Dương Thư Thanh đau như bị cắt thịt.

“Nghenóihai vị này là ma mađãtừng hầu hạ tiên hoàng hậu.” Thiến Dung cẩn thận trả lời.

Nịnh Bảo vui vẻđiqua lấy y phục vào, nhét vào tay Định Quốc Công, sau đó kéohắnvào phòng trong, đemhắnđẩy vào: “Quốc Công gia, chàng mau thay y phục ướttrênngười rađi.”nóixong, đem cửa phòng đóng lại.

Dương Thư Thanhâmtrầm như nước, chỉ chú ý đến hai chữ tranh chấp, hơi nheo mắt hỏi: “Có biết họ tranh chấp chuyện gìkhông

nóilà ‘thămhỏi"thậtra càng giống cảnh cáo hơn.

Phu nhân An Viễn Hầu nhìn đôi mắt đầy chờ mong của nữ nhi, vẻ mặt lộ khó xửnóivới nàng: “Thanh Nhi, Tạ lão phu nhânnói, Định Quốc Côngkhôngđồng ý,nóihôn kỳkhôngthể sửa đổi, trừ khi là hôn nhân khiến người chê cười.”

“Tiểu thư, trưa hôm nay, Định Quốc Công mạo hiểm mưa tođiphủ Trường Ninh Bá, theo như người của chúng ta ở Trường Ninh Bá báo lại, Khương tứ tiểu thư cùng Khương lão phu nhân sáng này cómộthồi tranh chấp, Định Quốc Công chắc làđichống lưng cho Khương tứ tiểu thư.”

...

“Quan trọng là ta có năng lực đặc biệt.”

Bà takhôngdám...khôngphải làsẽkhông.mộtchữkhôngkém, sức uy h**p lạikhônggiống nhau. Nịnh Bảo giống như được uống viên thuốc an thần, lo lắng trong lòng liền lập tức tan thành mây khói.

Khương Nịnh Bảo nhìn áo choàng ướt hơn phân nửa của Tạ Hành, hốc mắt cay cay, trái tim dường như bị ai đó hung hăng đánh vào,mộtcảm giác ngọt ngào dâng lên trong lòng. Nàngkhôngcầm lòng được,đilên vòng tay ôm lấy cổhắn, hai người ôm chặt lấy nhau.

Tửu phường ở Đại Việt đều là dùng lương thực để sản xuất, sản lượng lương thực lạikhôngcao, bá tánh còn phải ăn cơm, Đại Việt cũng nhiều lần ra lệnh cấm làm rượu, nhưng nhiều lần cấm cũngkhôngđược. Nhưng tiểucônương ủ chế đều là dược tửu cùng hoa tửu, cách nàng làm, Quốc Công gia rất là vui mừng.

Trong lòng Nịnh Bảo đầy hoài nghi. Trong số con cháu dòng chính, đại ca Khương Cẩn của nàng là xuất xắc nhất, tuổi còn trẻđãđậu tú tài, tiền đồ vô cùng rộng mở, Khương lão phu nhân lại giống nhưkhôngxem đại ca là con cháu ruột thịt,mộtlòngmộtdạ hướng về đại phòng.

“Chàng đừng thấy ta bộ dáng yếu ớt, ta cũngkhôngphải là nhường nhịn, mặc kệ người khác xâu xé. Ngày thường tổ mẫu bất công đềukhôngsao, takhôngthèm để ý, nhưng lúc này đâythậtsựquá đáng. Ta chỉ là từ chốiyêucầu của tổ mẫu, bà liền dùng tiền đồ của ca ca uy h**p ta, bà cóthậtlà tổ mẫu ruột thịt của takhông?”

Định Quốc Công gật đầu: “Cho ta danh sách dược liệu cần thiết.”

Lỡ như Khương Nịnh Bảo may mắn mang con nối dõi của Định Quốc Côngthìlàm sao? Thời gianmộttháng này, hậu viện phủ Định Quốc Công chỉ sợđãbị Khương Nịnh Bảo làm cho vững vàng, kiên cố, đến lúc đó, nàng làm sao có thể đưa người của mình vào.

Vẻ mặt Nịnh Bảo đầy kinh ngạc lẫn vui mừng: “Quốc Công gia ở đâu?” Nàng chỉ là mách lại mà thôi, chứ đâu có nghĩ đến là Quốc Công gia thế mà lại dầm mưa đến đây, cảm giác được người quý trọng này làm cho lòng của Nịnh Bảothậtấm áp.

thậtlà quákhôngđược mà....

Lại là ma ma hầu hạ qua tiên hoàng hậu...

Dương Thư Thanh cùng Tần vương bàn bạc qua, quyết địnhtrênsổ sách, tận lực giảm trừ tổn thất.

Đáng tiếckhôngthành. Trong lòng Dương Thư Thanh đáng tiếc đến cực điểm, xem ra chỉ có thể nghĩ cách khác.

Dương Thư Thanh nghĩ đến, hôm qua mình còn cười nhạo Khương Nịnh Bảo ngay cả ma ma giáo dưỡng cònkhôngcómộtphen, liền cho Thiến Bích lui ra, cũngkhônghỏi lai lịch của hai vị ma ma kia.

“Nịnh Bảo, nàngkhôngsao chứ?"

“Nghe tỳ nữ hầu hạnói, hai vị ma ma cũngkhôngcó biểuhiệngì làkhôngvui, cơm trưa cũng ăn hơn phân nửa, hẳn là vừa lòng rồiđi.” Xuân Hỉ nghĩ nghĩ trả lời.

Nịnh Bảo hiển nhiên là hiểu ý thăm dò của Định Quốc Công, cườithậtđẹpmộtcái, nghiêm túc,rõràng, cẩn thận mà trả lời: “Quốc Công gia,thậtra dược tửu này ủ chế cũng rất dễ dàng, phương thuốc cũng là phương thuốc xua tan khí lạnh bình thường, dược liệu sử dụng càng bình thường hơn, có thểnóiso với tửu phường, chi phí có thấp hơn nhiều.”

Dương Thư Thanh tức hộc máu.

“Thanh Nhi,thậtra hôn kỳkhôngđẩy lên được cũngkhôngsao, vừa lúc chúng ta có nhiều thời gian để chuẩn bị hônsựcho con.” Phu nhân An Viễn Hầu là người dịu dàng, tính tình lại mềm yếu, mới có thể bị mấy di nương ở hậu viện, đè đầu cưỡi cổ. (đọc tại Qidian-VP.com)

mộtlúc lâu sau, Nịnh Bảođãthaymộtthân xiêm y trắng cùng váy lụa hồng thêu hoa ra đại đường, liếc mắt là nhìn thấy quần áotrênngười Định Quốc Côngkhôngphù hợp, che miệng cười trộm, trong mắt lại đầy kinh ngạc cảm thán, có khí chất, có dáng người, mặc cái gì cũng đẹp. Nghĩ đến nam nhân xuất sắc này là của nàng, khoé mắt đuôi mày của Nịnh Bảo mang theo toàn là sung sướng

Tạ lão phu nhân lại bất công như thế. Sớm biết như vậy, nàng tuyệt đốikhôngvì tranh giành hảo cảm của lão phu nhân, mà tặng vò dược tửu dưỡng nhan quý giá nhất, giá cảtrêntrời.

‘Thăm hỏi’ lão phu nhân...

khôngnghĩ đến, chỉ là mách tội, Quốc Công gia lại cho nàng kinh ngạc cùng vui mừng lớn như vậy.

Chương 41: Uy vũ của Định Quốc Công

..........

“Nếu Quốc Công giayêucầu loại rượu này, ta có thể bỏ chút thời gian ra để ủ chế.”

Dương Thư Thanh tin ở cảm giác của mình, bởi vì cảm giác của nàng chưa từng sai, cho nên nàng mới có thể muốn đẩy hôn kỳ lên trước nửa tháng.

Thiến Dungkhôngchắc chắn trả lời: “Giống như có liên quan đến hai vị ma ma hôm qua Khương tứ tiểu thư mang về.”

Lúc này, cómộtbà tửđivào, giọngnóiđầy kích động: “Tiểu thư, Định Quốc Công đến.”

“Quốc Công gia, tiểu thư, y phục sạchđãlấy đến.”

Phu nhân An Viễn Hầu lắc đầu. “khôngthể.” Định Quốc Côngđãtự mình lên tiếng, tuyệtkhôngcó khả năng sửa đổi.

“Sau này hẳn làsẽkhôngmang tiền đồ của đại ca ra uy h**p tađi?”

“Bên ngoài mưa to gió lạnh, chúng ta vào nhà rồinóiđi.”nóirồi, nàng rờiđivòng tay ôm ấp của Định Quốc Công, nắm tayhắnđivào nhà, trong lòngkhôngchịu được rầu rĩ, Định Quốc Công hẳn làđãvội vã chạy đến,khôngđể ý cả người bị ướt mưa, nàng vậy mà còn cùng Định Quốc Công ôm ấp ngoài mái hiên,nóihờn,nóimát.

Định Quốc Công nhận chén rượu uốngmộthơi cạn sạch, khí lạnhtrênngười bỗng dưng biến mất, thay vào đó làmộtluồng ấm nóng chảy xuôi trong thân thể, vô cùng thoái mái.hắnkhôngnhịn được nghĩ đến tướng sĩ chịu khổ lạnh ở Tây Bắc, khuôn mặt tuấn túkhôngkhỏi nghiêm túc hẳn lên, hỏi nàng: “Nịnh Bảo, dược tửu này hiệu quảthậttốt, ủ chế có khókhông?” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Được.”

Cho nên cũngkhôngbiết Tạ lão phu nhân vì Khương Nịnh Bảo tìm hai vị ma ma trong cung đến, lúc này lại thấy địa vịthậtkhôngthích hợp.

Sắc mặt Dương Thư Thanhâmtrầm như nước, khăn trong tay đều bị vò nát, đáy mắt dần dầnhiệnlênmộtmàu máu đỏ tươi.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 41: Uy vũ của Định Quốc Công