Gả Cho Cha Của Nam Chính
Cửu Nguyệt Vi Lam
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 42: Đại bá, có phải cháu gái nói rất đúng không?
Nịnh Bão khẽ cườimộttiếng, đôi mắt toả sáng: “Sản nghiệp to lớn do phụ thân ta gầy dựng, cuối cùng lại rơi vào tay đại bá, chỉ làmộtbộ trang sức vàng nạm hồng ngọc, vì saokhôngnhận?”
Lúc gần tối, đại phu nhân Trương thị ở tận chùa Thanh Thuỷ xa xôi, rốt cuộc cũng biết được chuyện xảy ra trong phủ, tức giận đến trắng cả mặt mũi, hậnkhôngthể lập tức bay về mà thức tỉnh khuê nữ hồ đồ kia, dạy dỗ con nha đầu Khương Nịnh Bảo c·h·ế·t tiệt kia, nhung nghĩ đến cảnh rời chùa Thanh Thuỷ, ngày ngày bàsẽbị đau đớn vật vã muốn c·h·ế·t, lập tức vứt bỏ suy nghĩ này,đitìm bá gia cáo trạng.
Tin tức Định Quốc Công mạo hiểm mưa to gió lớn, thúc ngựa như bay chạy đến phủ Trường Ninh Bá truyền ra ngoài, làm cho mọi ngườithậtlà tò mò.
Bá gia thế mà còn có mặt mũi mà giáo huấn tiểu thư.
Theo lệ cũ, của hồi môn của mẫu thân, huynh đệ bọn họ đều có phần, nhưng ca ca đều cho nàng hết, chỉ có lấy chưa đầymộtngàn lượng bạc phụ thân lúc trước để lại, cùngmộtthôn trangtrêndanh nghĩa của mình (đọc tại Qidian-VP.com)
Ngày hôm sau, qua cơn mưa trời lại sáng.
Đúng vậy,hắnvậy màđãquên, Nịnh Bảo còn có hai vị ma ma trong cung ra dạy dỗ, lo lắng trong lòng cũng vơiđikhôngít.
Sản nghiệp của phụ thân, sau khi người gặp nạn, bị tổ mẫu cùng đại phòng thu hồi làm sản nghiệp chung của bá phủ, có thểnói, huynh đệ nhị phòng bọn họ, trừ của hồi môn của mẫu thân ra,thìsản nghiệpmộtchút cũng đềukhôngcó.
Nàng nhớ lúc trước, tổ mẫu giao lại của hồi môn của mẫu thân cho nàng, nhà ngoại tổ mẫu có người đến, hẳn là do đại ca mời đến.
Xuân Hỉ nghĩ cũng đúng, liền an tâm đem đồ trang sức đặttrênbàn trang điểm.
thậtra, trong lòng bà cũngkhôngquáyêuthích Khương ngũ tiểu thư, nếukhôngphải là do trưởng tử thỉnh cầu, Tạ nhị phu nhân cũngkhôngnhìnmộtcái đến tiểu thư nhà Trường Ninh Bá.
Hồng Hạnh thở dài trong lòng, tiếp tục xoa vai cho lão phu nhân.
“Khẳng định là tứ nha đầu làm trò quỷ, sợ các nàngsẽđáp ứng thỉnh cầu của ta nên để hai người đó trong viện.” GiọngnóiKhương lão phu nhân đầy phẫn nộ cũng vô lực.
“Quốc Công gia biết chuyện của cháugái, liền đem hết thảy ôm vào người, thỉnh tú nương trong cung giúp thêu giá y, cũng thỉnh mời ma ma trong cung dạy dỗ cháugáilễ nghi, quy cũ, mà người thân trong phủ lại vẫn luôn hoàn toànkhôngmàn đến người cháugáinày. Sau khi biết có lợithìliền nhớ thương, muốnmộtphần, cònkhôngcó chỗ tốt, đem người quênmộtgóc, có chỗ tốt, liền đem tình tỷ muội muốn giúp đỡ ra nguỵ trang cho mưu cầu,trênđời này làm gì có chuyện tốt như vậy?”
Chỉ biết là đến lúc đó còn muốn mượn tứ nha đầu tạo thanh thế cho ngũ nha đầu, Khương lão phu nhân cũngkhôngnghĩ ầm ĩ lên.
Sắc mặt Khương Nịnh Bảo bình tĩnh, nhìn Trường Ninh Bá nước miếng văng tứ tung răn dạy nàng, ánh mắt lạnh càng thêm lạnh, im lặngmộtlát, mới hờ hữngnói: “ý của đại bá là cháugáikhôngnênnóicho Quốc Công gia,khôngnên để Quốc Công gia ra mặt, có uỷ khuất gì cũng nên nuốt vào bụng.”
Trường Ninh Bá vừa nghe cháugáinóilờikhônghối cải, lửa giận còn chưa tắt lại bùng bùng cháy lên, hung hăng nhìn cháugáimộtcái, xụ mặt lớn tiếng răn dạy.
“Huống hồ, của hồi môn của mẫu thân, hằng năm thu vàokhôngít, nơi này đại ca cũng cómộtphần.”
Nayđãkhác xưa, nhị phòng Tạ giađãkhôngcòn là nhị phòng Tạ giakhôngđược coi trọng của mười mấy năm trước rồi.
Khương Nịnh Bảonhẹnhàng cười, giơ tay sửa lại tóc mai,khôngnhanhkhôngchậm sửa lại vạt áomộtchút, ưu nhã bước chân rời đại sảnh, đến chỗ ma ma nhận dạy dỗ.
Khương Nịnh Bảo cùng Khương Cẩn trò chuyện trong phòng.
Khương Nịnh Bảo trào phúng nhìn Trường Ninh Bá.
Trường Ninh Bá Khương Đông Minh chạy về phủ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ban ngày học lễ nghi quy củ cùng hai vị ma ma, đạo lý đối nhân xử thể, ban đêm cùng giao lưu thư từ với Quốc Công gia, trừ khi cần thiết, cũngkhôngra khỏi cửa lớn tây viện, mỗi ngày trôi qua đều là sung sướng vô cùng.
Khương Nịnh Bảo kinh hỉkhôngthôi.
Thần sắc lão phu nhân trầm xuống, trong lòng đầy phiền muộn,khôngnóichuyện hai ma ma nữa, mấy ngày này, người đến phủ cười chê bà là lão gia hoả, trong lòng bà hận thấu xương tứ nha đầuđãdámđicáo trạng này.
Trong phòng lại yên tĩnh lần nữa.
Ba năm đạo hiếu, các vị cữu cữu vào ngày lễ, ngày tết đều đưa quà tặng nhiều vô cùng đến, làm cho hạ nhân trong phủkhôngai dám coi khinh huynh muội nàng.
Về sau tất cả đều là để lại cho đại ca.
Khương Nịnh Bảo sửng sốt: “Ca, hôn kỳ của muội là ngàymộttháng năm, tin tức thánh chỉ tứ hôn truyền đến Từ Châu, ít nhất cũng cần mười ngày, cữu cữu muốn đến kinh thành nhanh nhất cũng mấtmộttháng, hẳn làkhôngkịp đến đây.”
Đồng thời cũng làm bọn họ khiếp sợ chính là, hai vị ma ma giáo dưỡng mà Tạ lão phu nhân đưa đến cho Khương tứ tiểu thư, địa vị cũngkhôngphảinhỏ, đềuđãtừng hậu hạ qua tiên hoàng hậu, tráchkhôngđược Khương lão phu nhân của Trường Ninh Bá phủ lại có lòng riêng khác.
Lần này xuất giá, Nịnh Bảokhôngcó ý muốn đụng đến của hồi môn của mẫu thân, trà quán Tấn Giang của nàng, kiếm bạc hai tháng cũng nhiều hơn bá phủ thu vàomộtnăm.
nóiđến đây, Khương Nịnh Bảo dừng lạimộtchút, đánh giá khuôn mặt dần dần xanh mét của Trường Ninh Bá, trong lòng cười lạnh, lạinóitiếp.
May mắn là nàng sớmđãchuẩn bị, ngầm dùng danh nghĩa của đại ca muakhôngít đồng ruộng, thôn trang, nghĩ đến khế đất đặt dưới hộp viết tên đại ca, tâm tình Nịnh Bảo rất là sung sướng.
“Ngoài cổng thành, muội cũngsẽphái người đến chờ ở bến tàu.” Nịnh Bảo nghĩ nghĩnói, nếu cữu cữu cùng thẩm thẩm có thể đến đúng lúc, đây cũng là chuyện vui đáng giá.
Muội muội củahắnnha.
Có lẽ trừ bỏ người ca ca này, đại phòng cùng tổ mẫu đềukhôngbiết Nịnh Bảo là tiểucônương giàu có nhất bá phủđi.
Khương Nịnh Bảokhôngtỏ ra có ý kiến gì, thái độ hờ hững nhìn Trường Ninh Bá: “Đại bá, hôn kỳ của cháugáirõràng là sớm hơn ngũ muội, nhưng trong phủkhôngai lo lắng hônsựcho cháugái, ngay cả ma ma giáo dưỡng cũngkhôngtìm, ngũ muộithìsớmđãtìm ma ma giáo dưỡng rồi, tổ mẫu đem tâm tư đặt lên người ngũ muội, bận lên, bận xuống chuẩn bị hônsựcho nàng.”
Trường Ninh Bá cả khuôn mặt đều nóng rát, chăm chăm trừng mắt nhìn Khương Nịnh Bảo, sau hồi lâu, cuối cùng thẹn quá hoá giận, phất tay áo rờiđi.
Khương Cẩn gật đầu.
Có thểnóiKhương Nịnh Bảo là có tiền nhưng th* t*c,khôngít bạc, đặt của hồi môn cũng giao hết cho Diêu chưởng quầy, hơn nữa lúc trước Định Quốc Công đưa sính lễ, của hồi môn của nàng cũngđãvô cùng phong phú.
Khương tứ tiểu thưthậtlà nữ tử mệnh tốt mà.
Chờ sau khi bọn họ điều trarõnguyên nhân, tất cả đều trầm mặc.
Khương Nịnh Bảokhôngphân trần, trực tiếp đem hộp gỗ đựng tiền nhét vào tay đại ca mình.
Khương Nịnh Bảo trầm mặcmộtlát, ánh mắt dínhtrênngười Hồng Hạnh: “Hồng Hạnh, vì sao tổ mẫu lại đột nhiên đưa đến cho ta trang sức quý giá như vậy?”
“Huống chi, chuyện này cũng chỉ làmộtcâu, ngươi vậy mà lại làm chuyện ầm ĩ lớn như vậy, làm cho cả bá phủ mất mặt theo, quả nhiên là lông cánh cứng rồi, liềnkhôngđể bá phủ vào mắt.”
Bộ trang sức này vô cùng quý giá.
Bây giờ, là đưa ngân phiếu, của hồi môn của mẫu thân Dương thị đều nằm trong tay nàng, mỗi năm đều có thu lợi vào, tất cả đều được Khương Nịnh Bảo ghi chéprõràngtrênsổ sách, đợi phụ mẫu trở về, nàngsẽđưa lại tận tay cho mẫu thân.
Buổi tối trước ngày rờiđi, phòng viện của Khương Nịnh Bảo sáng choang.
Ngày ngày trôi qua như nước chảy, đại ca Khương Cẩn ngày mai phải về thư viện Thanh Sơn, lần sau trở về cũng là ngày Nịnh Bảo xuất giá.
Khương Nịnh Bảo đối với cữu cữu rất có hảo cảm.
Hồng Hạnhkhôngnóigì, hành lễ rờiđi.
“Tiểu thư, ngàithậtsựnhận đồ trang sức của lão phu nhân sao?” Xuân Hỉ ủ ê mặt mày ôm lấy cái hộp, chỉ cảm thấythậtphỏng tay.
“Nịnh Bảo, ngày mai ca rờiđi, muộimộtmình ở phủ phải cẩn thậnmộtchút.” Khương Cẩn nghĩ đến tình cảnh của nhị phòng mà sốt ruột, khuôn mặt tuấn tú tràn đầy lo lắng, trong lòng hậnkhôngthể ngay hôm nay mà gả Nịnh Bảo cho Định Quốc Công.
Ấn đường Nịnh Bảo nhíu lại: “Để nàng ta vàođi.”
Điều an ủi đáng giá nhất là Khương ngũ tiểu thư này tính tình thanh lãnh đơn thuần,khôngbon chen chuyện này nọ.
Nhị phu nhân Tạ gia, nghe được lời khen thưởng dành cho tiểu tức phụ tương lai của quý phu nhân trong kinh ngạc, cảm thấythậtcó thể diện.
Tuynóibá phủ giàu có, nhưng Khương lão phu nhân nếu lấy thế là bảo quản của hồi môn của mẫu thân cho nàng, mỗi năm phần lợi thu về khẳng địnhsẽrơi vào túi bà ta,sẽkhônghề đến tay nàng.
“Ca, là nam nhân, trong taykhôngthểkhôngcó bạc, muội còn có trà quán Tấn Giang, mỗi ngày đều hốt bạc, rất nhanhsẽthành phú thương, mỗi thàng thu về đều có hơnmộtngàn hai, sau năm nữa, muội liềnkhôngbiết mình tích cóp được bao nhiêu của cải đâu.”
Vẻ mặt Khương Nịnh Bảo suy tư,khôngbiết lão phu nhân lại có hành động gì.
Từ chuyện Khương lão phu nhân được Định Quốc Công cho người thăm hỏi, Khương lão phu nhân cũngkhônggọi Khương Nịnh Bảo qua gặpmộtlần, Trường Ninh Bá cũng là như thế.
Khương Nịnh Bảo cứ giữ tâm trạng vui mừng như thế.
“Tổ mẫu tặng cho ta?”
Hai huynh muội đều là nghĩ cho nhau.
Nếu là các nàng, cũngkhôngthể nào màkhôngđộng lòng được.
Chẳng sợ bỏ năm phần lợi ra làm việc thiện, năm phần còn lại cũng là con số kinh người, càng đừngnóiđến khế đất, thôn trang, cửa hàng trải dài khắp Đại Việt.
“Đại bá, cháugáinóicó đúngkhông?”
Nịnh Bảo còn cười, rót cho đại ca chén trà: “Ca, lúc trước cakhôngcó ở phủ,mộtmình muội cònkhôngphải là ứng phó tốt sao, bây giờ trong viện còn có thêm hai vị ma ma.”
Khương Cẩn: “…”
Khoảng cách Từ Châu đến kinh thành vô cùng xa xôi, trưởng bối Dương gia quan chức cao nhất cũng hàng tứ phẩm, nhưng gia nghiệp vô cùng lớn, đệ tử trong thànhkhôngít,khôngít người có thực quyền.
Mọi người đối với tiểu thư đích nữ Trường Ninh Bá rất là khen ngợi, Khương gia đại tiểu thưđãxuất giá,đangcó thai cũng được người xem trọng.
Khương Cẩn nhớ lại chuyện Nịnh Bảo làm, vừa giận vừa buồn cười, nhưng lại có nhiều cảm động, lần này quang minh chính đại mà đưahắntiền, vẫn là ngân phiếu ước chừngmộtvạn lượng.
Chương 42: Đại bá, có phải cháu gái nói rất đúng không?
Trừ bỏ dược tửu cùng hoa tửu, Khương Nịnh Bảo còn đến phường thêu làm cho đại ca mình vài bộ y phục.
Hồng Hạnh ômmộtcái hộp tinh xảođivào, hành lễ cùng Nịnh Bảo, hai tay dâng lên “Tứ tiểu thư, đây là trang sức lão phu nhân đưa cho người.”
Thanh danh của Khương Minh Dao lần này theo chuyện mà truyền ra ngoài.
Khương Ninh Bảo mỉm cười, đem hộp đựng chi phiếu chưa đụng vào đẩy đến trước mặt Khương Cẩn.
Ngày này, người của phủ Định Quốc Công đến, báo cho Khương Nịnh Bảo giá yđãhoàn thành, mời nàng đến phủ Định Quốc Côngmộtchuyến.
Khương Nịnh Bảo khiếp sợ, lúc này mới có mấy ngày, Khương lão phu nhân sao đột nhiện lại tặng đồ cho nàng, đây là có ý gì, nàng đánh giá cái hộp, ý bảo Xuân Nhạc nhận đồ, chờ Xuân Nhạc mang đến đưa cho nàng, nàng mở ra liền thấy, vậy mà làmộtbộ trang sức vàng nạm hồng ngọc. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hai ngày trước, Khương Nịnh Bảo đem rượu do chính tay mình ủ, dược tửu cùng hoa tửu đủ loại, lấy cỏ khô phủ kín đặt trong rương, để đại ca mangđithư viện.
Khương Nịnh Bảo nhàn nhạt đóng nắp lại, đưa cho Xuân Hỉ,âmthầm nhìn Hồng Hạnh, vẫy vẫy tay “Trang sức này ta nhận, ngươi về phục mệnhđi.”
Khương Cẩn xoa đầu nàng, bất đắc dĩ nhận lấy chi phiếumộtvạn này,âmthầm quyết định, khi nào nàng xuất giásẽmang về cho nàng làm của hồi môn.
“Ca, ở đây là chi phiếumộtvạn lượng, cakhôngđược từ chối, lúc trước ca đem của hồi môn của mẫu thân giao cho muội, trong tay khẳng địnhkhôngcòn nhiều tiền, mấy chục lạng bạc tiêu vặt của bá phủ, có lẽkhôngđến được tay ca.”
Đại cathậtlà ngốc làm người ta đau lòng, cái gì cũng nghĩ cho muội muội, cũngkhôngnghĩ bạc trong tay mình cũng chỉ là số lẻ của nàng mà thôi.
Biết được cháu trai thứ ba rờiđi, lão phu nhân mở mắt, thái độ hờ hững: “đirồi cũng tốt, đỡ phải chướng mắt.”
Khương Nịnh Bảo vừa mới trở về sau khi học quy củ cùng hai vị ma ma, uống ngụm trà chuẩn bị nhắm mắt nghỉ ngơimộtchút, liền nghe Xuân Hỉ bẩm báo có tỳ nữ tâm phúc Hồng Hạnh bên cạnh lão phu nhân đến.
Chẳng lẽ Khương tứ tiểu thư xảy ra chuyện? (đọc tại Qidian-VP.com)
“Nịnh Bảo, các vị cữu cữu và thẩm thẩm hẳn làsẽđến khi muội xuất giá.” Khương Cẩn uống ngụm trà, đột nhiên nhớ đến chuyện mìnhđãquên này, nhanhnóicho Nịnh Bảo.
Từ lúc tứ hôn đến giờ, cũng là hơn nửa tháng, lão phu nhân chưa hề có động tĩnh gì, có lẽ đồ trang sức kia là để trấn an nàng, Nịnh Bảo liền bỏ chuyện này sangmộtbên, dùng thời gian mà học tập cùng hai vị ma ma.
Ngay cả Định Quốc Công, sau khi biết còn khiếp sợ.
Trong lòng mọi người liền lộp bộpmộttrận.
“nóilàđiđường thuỷ, hẳn là có thể đến đúng lúc.” Khương Cẩn trầm ngâmnói.
Chính viện, Thọ Kim Đường.
“Nịnh Bảo, hai tháng trước, muội cho ca ngân phiếu năm ngàn lượng, ca ở thư viện đọc sách, cũng chưa có cách nào tiêu hết,mộtvạn lượng này muội giữ lại coi như là của hồi môn.” Khương Cẩn bất đắc dĩ mà đánh giá muội muội mình.
Điểm này, Khương Nịnh Bảokhôngcónóilại cho đại ca, đừng nghĩ là nàngkhôngbiết, tổ mẫu đem của hồi môn của mẫu thân trả cho nàng, đại ca cũngđãbỏkhôngít sức trong đó.
Năm ngàn lượng là con sốkhôngnhỏ, tổng chi tiêu nửa năm của bá phủ cũngkhôngnhiều như vậy, lúc đó Nịnh Bảo sợhắntừ chối, cố ý đem tiền giấu dưới rương gỗ đựng rượu, sau đó giao chohắnmộtcái hà bao, cẩn thận dặn dòhắnđến thư viện rồi mở ra xem. (đọc tại Qidian-VP.com)
thậtkhônghiểu Khương lão phu nhânkhônghài lòng mẫu thân ở điểm nào?
“Khương ngũ tiểu thư phẩm tính cũngkhôngtệ.”mộtquý phu nhânnóinhư thế.
“Ma ma bên tây viện mấy ngày naykhôngra ngoài sao?”mộtlát sau, Khương lão phu nhân đột nhiênnóimộtcâu này, trong lờinóicòn mang theokhôngcam lòng.
“Lão phu nhân, ngườiđãquên là Định Quốc Công có cho người truyền lời….” Hồng Hạnhnhỏgiọng nhắc nhở.
Tiểu thưthậtlợi hại, bá gia bị tức mà bỏđi, vừa nãy lúc bá gia răn dạy tiểu thư, các nàng trong lòng vô cùngkhôngthoải mái, đãi ngộ trong phủ của tiểu thư, các nàng đều nhìn hết vào trong mắt.
Hồng Hạnh cúi đầu trả lời: “Đúng vậy, lão phu nhân.”
Hồng Hạnh cung kính lắc đầu: “Nô tỳkhôngbiết, tiểu thư có thểđihỏi lão phu nhân.”
thìra, Định Quốc Công mà mỗi người đều tránh xa như rắn rết cũng làmộtđại hán nhu tình, vị hôn thê có lẽ rất đượchắncoi trọng, ở bá phủ chịu chút oan ức liền dầm mưa chạy đến an ủi nàng.
Hai huynh muộinóichuyện riêng tưmộtlúc rồi ra về.
Ở trong lòng bà, thứ đích nữ cần phải là quý nữ thân phận cao quý.
Hồng Hạnh sửng sốt, vội vàng cúi đầu cung kính đáp: “Dạ, lão phu nhân.”nóixong, nàng đứng dậyđinhà kho, chìa khoá là do nàng giữ, Hồng Hạnh rất dễ dàng mà lấy bộ trang sức cần lấy đemđi.
Lúc trước phụ mẫu nàng là tự doyêuđương phiên bản cổ đại, phụ thân nàngkhôngmàng chuyện Khương lão phu nhân phản đối, nhất định phải cưới được mẫu thân nàng, nhà mẫu thân Dương thị của nàng, là ở nơi giàu có, đông đúc nhất, nơi danh gia vọng tộc nhất--- Từ Châu.
Khương lão phu nhân ngồi dựatrêngiường mềm, nhắm hai mắt lại, mấy nô tỳ xinh đẹp như hoa đấm chân cho bà, tỳ nữ Hồng Hạnhthìlại theo thói quen xoa bóp vai, thuận tiệnnóira chuyện hôm nay, tam thiếu giađãrời phủ.
Làm chủ nhân bá phủ, Trường Ninh Bá Khương Đông Minh, vừa trở về liền gấp gáp chạy đến tây viện, dùng lời liêm chính, hiền từ mà giáo huấn cháu trai Khương Cẩnmộthồi, lại đến viện của Nịnh Bảo, hung hăng lên án nàng chuyện bé xé ra to, để Trường Ninh Bá phủ phải chịu mất mặt.
Hôm sau, Nịnh Bảo ômmộtbình ngôi sao giấy mà đại ca cho, nhìn theo hộ vệ hộ tống đại ca theo xe ngựa rời khỏi tầm nhìn, trong mắthiệnlênsựmất mát cùngkhôngnỡ.
“Tứ nha đầu, tổ mẫu ngươi bất quả chỉ muốn ngươi đưa Dao Nhi cùng học tập với hai vị ma ma kia, vậy cũng là uỷ khuất cho ngươi sao, Dao Nhi là muội muội của ngươi, tỷ muội với nhau, vốn nên giúp đỡ lẫn nhau.”
Xuân Hỉ cùng Xuân Nhạc bên cạnhnhẹnhàng thở ra,trênmặt liền lộ ra nụ cười vui vẻ.
“Hồng Hạnh, đến nhà kho lấymộtbộ trang sức vàng nạm hồng ngọc đưa cho tứ tiểu thư.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.