Một tuần sau khi chỉnh đốn mọi thứ, nhà của hắn cũng bắt đầu di chuyển vào thành.
Dù trước đó đã phái người di chuyển đồ đạc đi vào trước, nhưng cuối cùng bọn hắn vẫn là phải dùng tới 20 cái xe ngựa trong chiến đi lần này. Không có cách nhà giàu đồ quá nhiều, hơn nữa lần này không chỉ là qua ở vài hôm rồi về mà là dọn đi luôn nên bài vị trong nhà cũng phải đem theo cũng vì vậy mà tốn thêm không ít thời gian cuối cùng phải qua 1 tuần mới rời đi được.
Người dân trong làng cũng biết là bọn hắn chuyên này rời đi khó mà quay trở về liền đi tới hỏi thăm, bọn hắn cũng không phải người ngu đang yên đang lành làm sao liền dọn nhà rời đi. Đây còn là sau khi vừa tổ chức tiệc ăn mừng trừ tà nữa, biết dùng não một chút liền sẽ phát hiện vấn đề. Cũng may dạng người như ở trong thôn rất ít, cho bị cha của hắn dùng 3 tất lưỡi nói lệch qua chủ đề khác sau đó nhiều lần khẳng định bản thân chỉ là ở đây không tiện làm ăn cho nên mới phải đi xuống mới không dám truy nữa.
Mà trong lúc người nhà đang tiếp đãi ổn định các thôn dân, thì Đại Lực cũng đang phải ổn định đàn em của mình. Cậu kế thừa truyền thống gia đình được truyền từ đời chị cả của cậu, đem đám trẻ trong thôn thu làm tiểu đệ.
Khác với mấy người đàn chị, chỉ là đem mấy thứ này xem như trò đùa con nít, Đại Lực là thật sự nghiêm túc đem mấy đứa bé này làm đàn em của mình. Bởi một số trong đó là cô nhi chạy loạn khắp trưởng trấn thu dưỡng để bồi dưỡng làm công việc cho trấn hoặc bán vào gia đình quý tộc làm nô bộc, sở dĩ có chuyện này còn phải đem công lao quy về cha hắn, bởi vì làm ăn phát đạt cho nên thuận tay kéo người trong trấn đi làm giàu theo, mặc dù không phải sinh ý chính nhưng cũng đủ đem bọn hắn kiếm đầy bồn bát.
Cũng vì vậy mà người trong trấn liền có suy nghĩ bồi dưỡng mấy tên nhân viên làm việc trong trấn rồi còn thuận tay nuôi mấy đứa bé cô nhi tùy thời đem bán vào trong các gia đình giàu có để làm nô bộc, dù sao ở thời đại này ai lại rảnh rỗi làm mấy chuyện đó cơ chứ. Mà những đứa bé cô nhi này chính là mục tiêu lần này của cậu.
Chỉ là thuyết phục mấy đứa trẻ làm sao làm khó được Đại Lực, chỉ dùng vài câu tất cả đều hận không lập tức theo cậu vào trong thành. Mà cha mẹ cậu đối với điều này cũng không ý kiến, chỉ là nuôi thêm vài cái miệng mà thôi không có việc gì để cho con hắn dày vò đi. Thôn trưởng đối với điều này cũng không có ý kiến, thậm chí là không muốn lấy tiền của cậu nhưng cuối cùng vẫn là bị Đại Lực dúi vào tay rồi mới đi lấy khuế ước cho cậu.
Mà những đứa trẻ khác có gia đình thì dù có chút tiếc nuối nhưng được Đại Lực hứa hẹn nếu về sau trưởng thành muốn đi theo cậu thì chỉ cần xuống dưới tìm hắn cũng liền không có ý kiến.
Một nhà cứ như thế trước ánh nhìn không nỡ của thôn dân liền bắt đầu rời đi.
San San từ đầu tới cuối đều nhìn chằm chằm Đại Lực làm cậu có chút khó chiu, thế là nhịn không được hỏi:
‘’Nhìn cái gì?’’
‘’Không nghĩ tới chú mày đem truyền thống gia đình phát huy tới cực hạn nha, tính vào trong thành lập băng đảng hay gì?’’
‘’Nói cái gì thế! Đừng nói mấy người dưới tay không có đàn em, chó nó mới tin. Bà không phải nói với tôi trong học viện đều có người sao?’’
‘’Cái đó là bằng hữu, huynh đệ! Không giống như mày, đem người ta xem thành tiểu đệ.’’
‘’Hừ thì sao chứ! Ăn, uống ngủ nghỉ của bọn hắn ai lo hơn nữa còn sẽ được cho đi học chữ, luyện võ để bọn nó gọi tui một tiếng đại ca có gì ghê à.’’
San San nghe thế liền hơi ngẩn người cũng chăm chú nhìn lấy cậu, không giống với mấy đứa trẻ cùng lứa tuổi còn đang vui chơi tự tại, đứa em của cô là đã có suy nghĩ như một người trưởng thành. Nếu không phải trong nhà 3 chị em thay nhau mời người quan sát đảm bảo cậu không phải bị thứ gì đó bám vào, thì đã đem cậu cột lại trên giường mới người tới trừ tà rồi.
Đầu năm nay trẻ em bị nhập vào cũng không phải chuyện hiếm, hơn nữa đối tượng còn là con em nhà có tiền, cho nên không ít người chỉ cần nhìn thấy trẻ em trở nên chín chắn trước tuổi hoặc là thay đổi tính cách 180 độ liền không khỏi có chút nghi ngờ.
‘’Mày đang định đào tạo tử sĩ sao?’’ San San suy nghĩ một chút cuối cùng là vẫn nói ra suy nghĩ của mình, đổi lại câu hỏi của cô chỉ là sự im lặng của Đại Lực. Dù không nói cũng xem như ngầm thừa nhận.
‘’Chậc! Mày cũng ghê gớm, mới bao lớn đã muốn tìm n·gười c·hết thay. Ai dọa gì mày mà mày sợ như thế.’’
‘’Cũng không phải là kêu bọn hắn đi c·hết mà là công việc này dung không được người hai lòng, chả bằng bồi dưỡng từ nhỏ đem bọn hắn cột bên người về sau có thả ra cũng chỉ nghe theo lời mình cũng tốt.’’
Nghe được lời của em mình San San cũng bắt đầu trở nên mơ hồ, dù nói Đại Lực thông minh từ nhỏ nhưng mà bọn hắn còn lâu mới cho cậu tiếp nhận sản nghiệp a, làm sao cái tên này liền trở nên vội vàng như vậy.
‘’Công việc gì? Cha với mẹ còn khỏe mạnh thế kia làm gì tới phiên mày vào làm thay??’’
Đại Lực suy nghĩ một chút cuối cùng vẫn là bật mí việc mình trở thành âm sai cho cô, dù sao cái này về sau cũng không tốt dấu diếm thà cho bọn hắn biết trước để chuẩn bị hỗ trợ còn hơn.
‘’Cái gì? Thật hay đùa? CMN, sao giờ mày mới nói??’’
‘’Cái này có gì tốt để nói! Bây giờ nói cũng có muộn đâu, từ đây tới đó còn cách 8 năm, bây giờ đã đặt một chân vào rồi thì có gì phải sợ..’’
‘’Cái công việc này cũng không phải dễ dàng như mày nghĩ.’’ San San thầm hô một tiếng sau đó bắt đầu nói cho cậu cuộc sống của âm sai là như thế nào, 2 năm nay chuyên tiếp xử lý các công việc liên quan đến huyền bí, cô cũng đã tiếp xúc đến không ít bí ẩn trong đó cũng gặp qua vài tên âm sai.
Mà cuộc sống của bọn hắn đều là khổ không thể tả, không phải bị âm khí quấn thân chính là tuổi thọ rất ngắn, đều phải dựa vào công việc âm sai để kéo dài tính mạng. Cô cũng không muốn em trai mình về sau cũng trở thành dạng này, nhưng không có cách âm sai là người do âm phủ chỉ định, Huyền Môn Chính Giáo dù thế có lớn mạnh đến bao nhiêu nhưng chỉ cần nghe tới 2 từ [Âm Phủ] cũng liền im miệng không dám nói lời nào.
May mắn là khi nghe được cô nàng mô tả cuộc sống của âm sai nơi đây Đại Lực liền đảm bảo chuyện này sẽ không xảy ra với mình.
‘’Ta biết tình huống mấy tên kia, cái đó không trách địa phủ được truyền thừa của bọn hắn bị đứt gãy không toàn vẹn, hơn nữa là đến từ [Hắc Bạch Vô Thường] hoặc là [Đầu Trâu Mặt Ngựa] cho nên mới sinh ra dị biến như vậy.’’
‘’Vậy còn mày thì sao? Đừng nói với tao là truyền thừa của mày là trọn vẹn nha.’’
Nghe được câu này Đại Lực liền nở nụ cười thể hiện rõ suy nghĩ của mình, mà San San nhìn thế cũng há mồm ngạc nhiên:
‘’Không phải chứ đại ca! Ngươi kiếp trước là làm gì mà được âm phủ ưu đãi tới vậy.’’
Đại Lực chỉ có thể nhún vai nói: ‘’Ai mà biết được! Nhưng mà có thể đảm bảo với chị là sẽ không xảy ra dị biến như những người kia. Mà đám trẻ này cũng là chuẩn bị đào tạo phối hợp với đệ về sau.’’
Đã biết được kế hoạch của em mình, San San cũng không ý kiến gì thêm chỉ mở miệng bảo mỗi năm sẽ về hỗ trợ cậu dạy bảo mấy tên này. Dù sao cũng liên quan đến mạng sống em mình, cô cũng không thể không làm gì.
‘’Thế là tốt rồi! Bây giờ đi ra để tôi luyện công. Tới giờ thiền định rồi.’’ Đem chị mình đuổi ra ngoài về sau, Đại Lực mới thở phào một hơi. Không nghĩ tới đánh bậy đánh bạ vậy mà lôi kéo bà chị vào trợ giúp.
‘’Thôi kệ đi, có thêm người càng tốt, về sau gặp kẻ khó chơi cũng không sợ.’’
Đem mớ suy nghĩ của mình ném sau đầu, Đại Lực bắt đầu chìm đắm trong tu luyện. Một tuần qua cậu cũng đã đem cuốn sách mà chị cả đưa về xem hết một lần cũng quyết định tu luyện nó.
Môn công pháp này tên là [Khổ Hạnh Thiền Công] đã từng là nội công độc môn của Phái Thiếu Lâm. Cũng không biết là cái nào Thiếu Lâm nhưng nhìn tin tức trên đó, Đại Lực ước chừng môn này có khi còn xuất hiện trước cả khi Thiếu Lâm phân tranh.
Để luyện môn nội công này cũng không có gì khó, chỉ đơn giản là trong đầu phát họa hình ảnh trên trang giấy, đây là bức họa một vị la hán không rõ mặt mũi trang phục trên người lại nhếch nhác giống như ăn xin đang ngồi tĩnh tọa trên phiến đá.
Việc phát họa này cũng không mấy khó khăn với người có trí nhớ cao như Đại Lực, chẳng mất bao lâu cậu đã hình ảnh vị la hán này nhớ như in tới từng chi tiết nhỏ nhất. Làm xong về sau cậu mới bắt đầu đem khí nhập thể.
Đây chính là bước đầu tiên của [Khai Mạch] mà Đại Lực trước đó đã mở mạch [Xung] mạch cơ bản cũng là mạch cần mở đầu tiên ở mọi giai đoạn. Bởi nó nằm ở phần rốn lại đóng vai trò điều tiết khí tới tất cả mạch, nếu đem mạch này khai mở tối đa có thể giúp khí huyết lưu thông nhanh hơn, sử dụng nội kình càng mạnh.
Tuy nhiên đây cũng là một trong những mạch rất khó để khai mở hoàn toàn bởi yêu cầu linh khí bên ngoài không được có uế khí, nếu uế khí lại nhiều thì mạch này rất khó có thể khai thông thậm chí còn có thể bị đóng lại từ đây về sau vô duyên với nội công.
Mà uế khí ở đây không gì khác chính là âm sát chi khí, có nghĩa là nơi xung quanh không được có mộ địa hoặc diễn ra công việc g·iết hại sinh mạng. Cũng vì thế mà các tông môn đều chọn địa điểm lập phái đều ở trên núi hoặc là đầm lầy ít người đi qua. Chỉ có những tông môn cần lợi dụng uế khí để tu luyện như tà tông hoặc mạch cản thi thì mới lựa chọn mộ địa làm địa bàn hoạt động.
Đây cũng là lý do mà tán tu ít người có thể luyện ra nội công được bởi nơi thanh tịnh đa số đều đã được các tông môn phân chia cho nhau làm gì tới phiên bọn hắn. Nếu không có quan phủ hoặc thế gia chống lưng vậy thì cũng đừng nghĩ luyện được nội công.
Đại Lực tất nhiên là không có phiền não này, với cả nhà cậu trước đó còn có 3 người chị cũng luyện ra nội công nên kinh nghiệm, tâm đắc có không ít, trong nhà cũng mua xuống khu đất dành riêng cho việc này. Một tuần qua cậu chính là ở đó ăn uống, tu luyện. Mạch [xung] cũng đã bị cậu khai thác gần như sắp mở ra hoàn toàn.
Cho nên ngồi xuống một chút liền nhẹ nhàng hấp thụ linh khí xung quanh dẫn vào cơ thể, lần này cũng chỉ là đem linh khí nhập vào trong bức họa đem nó hóa thành hiện thực trong đầu. Bước này người ta gọi là [Tồn Thần] đem thần thái của bức họa lưu lại trong đầu, từ này về sau khi luyện nội công thì sẽ đi theo họa tiết trên bức họa mà vận chuyển.
Chỉ cần làm xong về sau Đại Lực xem như không cần phải lo lắng nơi tu luyện có uế khí hay không, một khi hấp thụ linh khí đều sẽ bị bức họa trong đầu cậu lọc qua một lần.
Mà chỉ cần làm thế việc đem mạch [Xung] khai thác hoàn toàn cũng không phải không có khả năng. Đại Lực tập trung tinh thần, mồ hôi trên mặt tuôn ra như mưa, làn da trên cơ thể cũng trở nên đỏ ứng.
Qua một hồi lâu, Đại Lực mới lần nữa mở mắt, cậu thở phào nhẹ nhõm. Lấy tay lau đi mồ hôi trên mặt, [Tồn Thần] lần này xem như thành công, lần sau cậu cũng không cần lo lắng bị uế khí xâm nhiễm cơ thể. Hơn nữa đây còn là công pháp phật môn, khả năng tinh lọc còn mạnh hơn các phái khác. Lại khắc chế yêu ma cho nên về sau gặp phải tà ma cũng có lực đánh một trận.
Tu luyện xong xuôi, Đại Lực liền ngủ th·iếp đi ai tới kêu cũng không dậy. Phải đợi tới khi trời tối cả đoàn người đều hạ trại cậu mới mở mắt đi ra.
‘’Tới nơi rồi sao?’’
‘’Còn sớm! Lần này ra nhiều người quá cho nên đi hơi chậm, tối mai mới có thể tới nơi.’’
San San từ trên xe nhảy xuống quan sát xung quanh một lúc, sau đó mới tùy ý ngồi xuống ra hiệu cho cậu tới gần. Cô có rất nhiều thứ muốn hỏi đứa em này, không nghĩ rời đi 2 năm em mình liền trở nên ghê gớm tới vậy.