Đại Lực cũng không có ý kiến gì mà ngoan ngoãn ngồi xuống kế bên chị mình, 2 năm không gặp nhau tất nhiên là có nhiều lời muốn nói. Hơn nữa, Đại Lực mặc dù còn nhỏ nhưng suy nghĩ lại thành thục cũng như biết không ít thứ, San San thì lại ở ngoài phiêu lưu con mắt cũng được mở rộng thế là 2 đứa ban đầu chỉ nói rìa rìa về cuộc sống cả 2 như thế nào sau đó lại bắt đầu kéo sâu vào nhiều thứ cuối cùng là trò chuyện đến quên giờ ăn.
‘’Haha! Không nghĩ tới mày ở nhà vậy mà biết cũng không ít, mỗi ngày đều ở trong thư viện đọc sách à!’’
‘’Đọc một cuốn sách, đi muôn dặm đường! Không phải sao! Hơn nữa còn có chú Khang với chú Khương, 2 người đó đi còn nhiều hơn chị nữa.’’
‘’Cũng đúng! Ở nhà cũng không thiếu nhân sĩ giang hồ, mày chỉ cần hỏi liền biết không ít.’’ Nói tới đây mắt San San liền liếc qua những nơi khác, ngồi cùng bọn hắn còn có đám tiểu đệ của Đại Lực cùng người hầu bọn hắn.
Trong khi đó cha mẹ đã đi tiếp đãi tổng tiêu đầu, trương quản gia cùng những người khác thì bận bịu việc trong tay. Nơi bọn hắn hạ trại cũng không phải nằm trên đường chính mà là một khu đất trống được thương nhân cùng tiêu cục thu dọn dùng làm điểm dừng chân. Nơi này còn được dựng một ngôi miếu thổ địa, ở trên còn có tàn nhang vừa mới tắt.
Trại của bọn hắn là từ đoàn xe co cụm lại với nhau thành hình tròn, bên trong liền có một cột lửa lớn để đầu bếp có thể nấu ăn cùng sưởi ấm, ngoài ra còn có một số cột lửa nhỏ để mọi người chia ra sinh hoạt.
Vì đoàn bọn hắn đông, đồ đạt lại nhiều cho nên dù có hộ vệ lại cách thành 1 -2 ngày đường thì cũng phải mời thêm bảo tiêu đi theo để đảm bảo an toàn.
Tiêu cục đi theo bọn hắn lần này dù chỉ là phân đà nhưng cũng là số 1 số 2 trong thành, có thể đem chinh nhánh đẩy lên vị thế cao tới vậy đã cho thấy tổng tiêu đầu nơi đây không phải dạng vừa.
Mặc dù tiêu cục của bọn hắn Long Môn Tiêu Cục cũng có chút tiếng tăm trong giang hồ, nhưng địa bàn hoạt động chính của bọn hắn lại cách nơi đây 4 châu 3 núi, hơn nữa đường vận chuyển chính cũng bắn đại bác không tới đây.
Mà sở dĩ lập ra một cái phân đà ở đâu là vì một vị tiêu đầu ở trụ sở có xuất thân ở nơi đây, lá rụng về cội cho nên khi về hưu liền đem một ít tâm phúc cùng người thân về đây lập nghiệp, cũng mở ra cái phân đà chỉ để thu nhập tin tức cùng với làm chỗ đào tạo máu mới cho tổng đà.
Về sau con cháu người này lên thay cũng là vị tổng tiêu đầu hiện tại, chỗ hết tài năng lại được sự tín nhiệm của tổng tiêu đầu của tổng đà, nhận được rất nhiều hỗ trợ mới đem cái phân đà này nâng lân được địa vị như ngày hôm nay.
‘’2 vị cứ yên tâm nghỉ ngơi ta đã cho người đi tuần tra nơi này, đảm bảo tối nay mọi người có thể ngủ ngon mà không lo gì.’’
‘’Tổng tiêu đầu làm việc chúng ta xem như yên tâm! Chuyến này sau khi xong xuôi mong các huynh đệ phải ở lại để ta thịnh tình chiêu đãi.’’
‘’Ba lão gia làm gì phải vẽ vời thêm chuyện như vậy! Ngươi ta quen nhau đã lâu còn cần phải làm mấy chuyện này sao.’’
‘’Lễ không thể thiếu! Lễ không thể thiếu!’’
Người ta hay nói anh em bốn bể là nhà, ra đường đều nhờ người quen. Đặc biệt là trong giới thương nhân, có bao nhiêu mối quan hệ trong các ngành sẽ quyết định sự thành công của người đó.
Mà đối với một thương nhân thành đạt, gia tài bạc triệu như Văn Ba. Mối quan hệ với tiêu cục tất nhiên là sẽ không ít thậm chí là không sợ nhiều, dù sao những người này chính là bảo hiểm cho con đường phát tài của ông. Cũng vì thế mà trong tiêu cục có không ít người đều xưng hô với ông là huynh đệ, người của Long Môn Tiêu Cục tất nhiên là không thể không có trong nhóm này.
‘’Haha! Được rồi ta sẽ không làm phiền lão già ngươi! Nghỉ ngơi cho khỏe ngày mai còn lên đường.’’ Vị tổng tiêu đời cười lớn một tiếng vỗ vai Văn Ba sau đó rời khỏi lều.
‘’Chậc! Thật nghĩ không ra lão già ngươi càng ngày càng có nhiều huynh đệ tới vậy, tam giáo cửu lưu đều có, ngươi đây là tính làm ‘’Công Tử’’ sao?’’
‘’Nói bậy bạ gì đó! Ăn no rửng mỡ hay sao mà làm mấy cái chuyện đó, ta đây là thành tâm đi kết giao với người ta chứ không phải là kết giao như mấy con buôn.’’
‘’Được rồi! Được rồi! Ta chỉ mở miệng đùa chút thôi, không cần phải vậy.’’
Chị Trâm nhìn lấy Văn Ba phụng phịu liền có chút buồn cười, nếu để mấy tên hạ nhân thấy bộ dáng này của hắn chắc có khi đều sẽ mắt chữ A mồm chữ O mất. Không nghĩ tới lão đại uy phong của bọn hắn còn có bộ mặt như này.
‘’Hừ! Hừ! Chỉ biết lấy chồng mình ra làm trò đùa, không biết cưng chiều gì hết.’’
‘’Kh·iếp bao nhiêu tuổi rồi còn nói câu đó, không sợ con nghe nó cười cho thối mặt à?’’
‘’Hừ! Mấy tên đó có thể về đây được đã rồi tính.’’ Văn Ba chửi thầm mấy câu sau đó lại cùng với mình bàn chuyện sổ sách, mặc dù nói hắn là lão bản nhưng người trong cuộc mới biết được ai mới là người cầm sổ sách chính.
Văn Ba lúc còn khởi nghiệp thì còn tính toán sổ sách một chút, nhưng mà khi cơ nghiệp ngày một nhiều ông cũng liền đem mấy thứ này ném cho vợ mình, bản thân ông chỉ lo việc ngoại giao cùng tìm kiếm cơ hội làm ăn mà thôi, còn quản lý chi thu cũng như kiểm tra sổ sách đều do chị Trâm đảm nhiệm.
Còn nhân viên nội bộ trong phủ hay chi nhánh thì sẽ do Trương quản gia đảm nhiệm, vai trò đều giao rõ ràng như vậy cho nên khi sạp hàng của bọn hắn càng làm càng lớn bây giờ đều đã trải dài từ Nam ra Bắc, nhân viên dưới trướng nhiều vô số, cũng vì vậy mà mỗi tuần đều phải kiểm tra sổ sách liên tục để đảm bảo không bị người động tay động chân.
Nhìn đống sổ sách lít nha lít nhít chữ, đầu Văn Ba liền có chút choáng váng, nhìn biểu hiện của chồng mình chị Trâm liền ôm bụng cười, đem sổ sách trong tay ông lấy đi rồi thủ thỉ nói:
‘’Mình nghỉ ngơi đi, còn lại để tôi lo! Mấy chuyện như này tôi làm đã quen rồi không cần phải lo lắng!’’
‘’Hazz! Ngày xưa tôi cũng chỉ muốn làm ông chủ nhỏ mà thôi, dưới tay có vài đầu thuyền để thu tô rồi thêm mấy thửa ruộng để làm ăn qua ngày. Vậy mà không hiểu làm thế nào đánh ra cái cơ nghiệp này, bây giờ mấy đứa nhỏ trong nhà ngoại trừ thằng Long ra không đứa nào thèm đếm xỉa tới. Cũng không biết đây là phúc hay họa nữa!’’
Nếu để người ngoài nghe được lời này của Văn Ba, bọn hắn đa số đều sẽ chửi bậy cùng nghĩ anh là đang khoe khoang với bọn hắn. Cơ mà chị Trâm biết đây là lời thật lòng của anh, đầu gối tay ấp hơn chục năm làm sao không biết tính chồng mình. Cái người này thật là không có bao nhiêu dã tâm, cũng chỉ muốn có chút của cải sống qua ngày mà thôi, đây cũng là lý do cô đồng ý gả cho ông.
Là con của một thương nhân có tiếng, cô cũng biết mặt tối của cái nghề này nó như thế nào, hơn nữa sinh ra là phận con gái cô cũng biết bản thân mình cũng chỉ là một món hàng trao đổi không hơn không kém, nếu không phải có chị hai mở đường cho cô thì chắc có lẽ cô đã được gả cho một gia đình quý tộc nào đó để bàn chuyện làm ăn.
Đúng là số phận thích trêu đùa con người, vợ chồng bọn hắn không có bao nhiêu dã tâm thì lại ăn nên làm ra, tài sản ngày một tích lũy càng nhiều, cũng vì thế mà bọn hắn phải tiếp tục làm để đem cái sạp này cho lớn để về sau bọn nhỏ không vì tài sản mà t·ranh c·hấp lẫn nhau.
Cơ mà cuối cùng những thứ bọn hắn làm đều là công cốc, sinh ra 4 người con 3 đứa đầu đều có tiềm năng nhưng không đứa nào lại thèm nhìn đống sản nghiệp của bọn hắn, cũng may còn đứa con út thông minh lại hiểu chuyện, mặc dù bị chỉ định tiếp lấy sản nghiệp nhưng cũng không quên chia phần cho chị em trong nhà. Căn bản là không đem đống tài sản này coi trọng bao nhiêu.
‘’Xem như may mắn đi! Sản nghiệp lớn về sau cũng không lo không dưỡng già được, bọn nhỏ cũng không vì đống tài sản này mà t·ranh c·hấp. Không phải tôi với ông đều hoàn thành ý nghiện rồi sao!’’
‘’Bà nói gì thế! Mình còn chưa cùng nhau đi du lịch khắp nơi đâu!’’
‘’Đúng! Đúng! Nghĩ ngơi đi, còn đợi ông ra ngoài làm việc kiếm tiền về cho vợ đi du lịch đâu.’’
Ru ngủ được chồng mình xong, chị Trâm liền rón rén đi tới bên bàn bắt đầu kiểm tra sổ sách. Như 2 người bọn hắn đã nghĩ, sổ sách năm nay ngày một nhiều hơn, dù chỉ là kiểm tra đối chiếu lại cũng phải hơn 2 ngày trời mới xong. Đây đã là vợ chồng bọn hắn đem một phần sổ sách ném cho anh vợ xử lý, đang ngồi kiểm tra chị Trâm liền nghe được bên tai có tiếng đàn.
Cảm giác buồn ngủ nhanh chóng ập tới làm đầu chị có chút choáng váng, bên tai chị giống như còn nghe được tiếng người thì thầm tên của mình. Đôi mắt của chị dần trở nên trống rỗng, tâm trí cũng không còn kiểm soát được, miệng đã chuẩn bị đáp lời.
Thì gáy của cô liền chuyền tới cảm giác đau đớn, trong chốc lát cô liền tỉnh táo trở lại. Bên tai cũng không còn nghe được tiếng người nói, hơn nữa còn có bàn tay đã bị miệng cô lại.
Anh Ba đã tỉnh lại từ lúc nào, trên tay anh cầm lấy một cây quạt gỗ phía trên có khắc lấy mấy dòng chữ:
‘’Cung đao trái phải vung lên, Đuốc tung hoành rực cháy
Theo lệnh ta cùng đuổi tà, Năm năm trừ đuổi tà, chẳng ác’’
Cậy quạt trên tay ông giờ đây không ngừng rung lắc, dòng chữ được khắc trên đó phát nhiệt tới mức bốc ra khoái. Nhìn thấy cảnh này mặc của Văn Ba càng trở nên âm trầm, ra hiệu cho vợ mình im lặng ông mới từ trong ngực cô lấy ra một tấm lệnh bài.
Ngay khi nhìn thấy tấm lệnh bài vỡ thành đôi, mặt của chị Trâm lẫn Văn Ba đều cực kỳ khó coi. Thứ này cũng không phải là lệnh bài bình thường mà là một tấm bùa trừ tà được một vị đại sư niệm kinh 7749 ngày đêm để gia trì phật pháp bên trong, không phải bậc đại yêu thì không có gì có thể tới gần bọn hắn.
Cái thứ này vốn là có giá trên trời có tiền chưa chắc mua được, bọn hắn có thể sở hữu một tấm cũng là vì trong một lần tình cờ cứu mạng một vị đệ tử chân truyền mới được cho a.
Hơn nữa vì sợ thứ này bị hư hao hằng năm bọn hắn đều bỏ không ít tiền đem thứ này gửi vào trong chùa để các sư tụng kinh làm lễ gia trì phật pháp cho nó. Bây giờ lại không hiểu thấu bị vỡ nát ở trong rừng, cái này không phải là đang thông báo cho bọn hắn là có đại yêu đang ở đây sao.
Cũng may thỏ khôn có ba hang, Văn Ba cũng không dám đặt tính mạng của cả gia đình vào chỉ 1 tấm bùa hộ mạng, làm thương nhân cho dù muốn hay không cũng sẽ không thể tránh khỏi đắc tội người khác, có người là quân tử chỉ muốn đấu với nhau trên thương trường nhưng cũng có kẻ là tiểu nhân không chỉ muốn mạng của ngươi mà còn muốn cả gia đình ngươi chôn cùng.
Cho nên từ khi cái sạp nhà ông bắt đầu trở nên to lớn, Văn Ba cũng là đi khắp nơi kết bạn với các dị nhân kỳ sĩ để tìm kiếm các món bảo vật, ông không cầu nó công dụng thần kỳ, hay kéo dài tuổi thọ mà chỉ cần nó có thể tránh tai cầu an, xua đuổi tà ma là được.
Trời không phụ lòng người, chục năm đi qua ngoại trừ tấm bùa bảo hộ vừa mới bị nứt kia ông cũng tìm thêm được một vài món có công dụng tương tự, cái quạt trên tay chính là một món như thế. Cái quạt này là đồ gia truyền của một gia đình từng có người làm ‘’vu sư’’ về sau gia cảnh sa sút không thể tiếp tục ở tổ địa mà phải rời đi, vì để kiếm tiền làm lộ phí cũng như làm vốn khởi nghiệp mà không thể không bán bảo vật gia truyền.
Văn Ba khi đạt được món đồ này đều yêu thích không rời tay, ngay cả khi ngủ cũng là đem nó để trong người. Ban nãy ông cũng giống như vợ mình nghe tiếng người gọi tên mình, đầu óc cũng trở nên mê muội nếu không phải nhờ cây quạt phát ra nhiệt đem ông làm tỉnh táo trở lại chắc có lẽ kết cục của 2 vợ chồng đã khác.
Bên ngoài không truyền tới tiếng động nào khác làm 2 vợ chồng không khỏi có chút hoảng, nơi bọn hắn ở có không ít pháp sư a hơn nữa tổng tiêu đầu cũng là một vị cao thủ thành danh đã lâu. Làm sao bây giờ đụng chuyện liền không thấy ai đáng tin cậy vậy.
Suy nghĩ một chút, Văn Ba liền từ trong người lấy ra 2 món đồ, 1 cái lệnh bài bằng sắt ở trên khắc lấy đầu một con cóc, cùng 1 tấm bùa màu vàng có chữ phạn ‘’Sát’’ viết ở trên. Đây là 2 thứ mà anh trai của ông trước đó để đưa hộ thân, sau khi giải quyết được yêu hổ cũng không có hỏi lại, ông còn hí hửng định bụng cất giữ nào biết bây giờ phải dùng.
2 món này có công năng khác nhau, lệnh bài có thể thay người dùng đỡ lấy một đòn t·ấn c·ông thuật pháp. trong khi tấm bùa dùng để t·ấn c·ông. Cả 2 đều là hàng dùng một lần.
Không cần nghĩ nhiều ông đem tấm lệnh bài nhét vào trong ngực vợ mình, sau đó cầm lấy tấm bùa đi lên:
‘’Bà nó ở sau lưng tui! Một khi có gì đó ập tới liền ngay lập tức chạy nghe chưa, không cần quan tâm tới tôi.’’
Chị Trâm cắn răng một cái nặng nề gật đầu, an bài vợ mình xong xuôi Văn Ba liền hít một hơi thật sâu. Làm cái nghề thương nhân này kiến thức cũng không kém mấy tên giang hồ võ sĩ là bao, vào nam ra bắc không biết bao nhiêu lần, ông đã từng nghe hoặc chứng kiến rất nhiều chuyện tâm linh, cũng biết trên đời này quỷ thần đều có thật.
Trong lòng cầu nguyện tấm bùa nên có hiệu quả, Văn Ba sau đó xé lấy tấm bùa. Ngay khi bị đứt làm đôi, tấm bùa liền phát ra vài tia điện sau đó là p·hát n·ổ gây ra âm thanh thật lớn.
‘’!@%!%! Anh Tư!@$!’’