Nơi mà gia đình Đại Lực đang cư trú là tỉnh miền núi Quảng Nguyên, bốn phía đều giáp với những dải núi dài và khổng lồ, đây cũng là nơi mà phật - đạo phân tranh khi mà phía đông bọn hắn giáp với núi Nga Mi, phía tây giáp giáp với núi Mao Sơn. Hơn nữa còn dựa lưng vào Thập Vạn Đại Sơn.
Nơi đây còn có nhiều con sông cắt qua tạo thành các thung lũng. Thỏa mãn rừng thiêng nước độc. Điều kiện tự nhiên khó khăn cũng làm nông nghiệp nơi này lạc hậu, cho dù là ruộng đất trăm ngàn như nhà bọn hắn cũng lời không được bao nhiêu đồng, chứ đừng nói là nông dân bình thường nơi đây.
Cũng vì điều kiện sinh hoạt khó khăn mà đa số người trẻ đều sẽ chọn tìm cách xuống đồng bằng để sinh sống, người ở lại không phải là người già thì là trẻ con. Chỗ bọn hắn ở thì lại khác, bởi vì cha của hắn vì không muốn rời đi nơi mình sinh ra nên đã chi rất nhiều tường để lát đất làm đường khiến cho việc đi lại nơi đây dễ dàng hơn trước. Sau đó còn phối hợp với quan phủ quyên tiền cho khơi và đào kênh. Nên đời sống nơi đây mới khá khẩm hơn trước, cũng vì thế mà người dân trong trấn đều đối với nhà hắn cung kính có thừa, tiếng thơm vang khắp quận
Lần này cũng là như vậy, nhìn thấy thời tiết không thích hợp lại kéo dài quá lâu ông liền cho mời thầy về lập đàn làm phép cuối cùng lại truy ra là yêu quái hiện thân tác oai tác oái. Đối với người phụ thân này, Đại Lực cũng không thể nói gì thêm ngoài việc đưa cho ông một cái like.
Buổi trưa qua đi, trời đã bắt đầu muốn xuống, hộ vệ trong sân cũng bắt đầu đi ra tuần tra thực hiện công việc chỉ để lại một vài người canh gác. Đại Lực thấy thế cũng bắt đầu rút ra mã tấu bắt đầu luyện đao, có ký ức 2 đời mặc dù không dùng được nội công nhưng ngoại công và ngạnh công của cậu vẫn còn đó.
Kiếp trước môn đao pháp mạnh nhất của cậu là [Hỏa Diễm Đao] tuy nhiên mông này cần phải có nội lực theo kèm mới phát huy thần uy, bây giờ cậu chỉ là một đứa trẻ 10 tuổi lông tóc còn chưa phát triển đủ chứ nói chi nội lực.
Cơ mà cũng may đời trước làm người tham lam trong lúc chạy nạn cậu vơ vét không ít võ học mặc dù chỉ vài môn công phu bình thường nhưng bây giờ lại là mưa rơi h·ạn h·án, hơn nữa nhà cậu lại nhiều tiền lắm của cộng thêm ba người chị trước cũng si mê võ đạo, thuật pháp nên thư viện trong nhà cũng ghi chép không ít võ học, thuật pháp.
Trong người mang 2 môn thần thông chuyên dùng để học tập, Đại Lực tất nhiên là sẽ không bỏ phí những cơ hội đó. Suy nghĩ và lựa chọn hồi lâu cậu cuối cùng cũng chọn ra một môn đao pháp tên là [[Thiên Môn Đao].
Môn đao pháp này có nguồn gốc đến từ Đinh Tiên Hoàng, được ông truyền xuống ơ Đền Bách Linh cho quân lính để rèn luyện tự thân cũng như làm lễ tế thần. Về sau môn võ này được truyền xuống cho dân làng ở đền rồi chảy vào trong dân gian. Cuối cùng được dòng họ Nguyễn Khắc bảo lưu đem nó trở thành võ học lập phái gọi là [Thiên Môn Đạo] tương truyền người lập ra môn phái này là võ tướng thời Tây Sơn tên còn được ghi tại đền được người dân thờ cúng.
Để mà nói môn đao pháp này sát chiêu không nhiều do mục đích của nó chỉ là rèn luyện thân thể cùng tế bái thần linh giống như múa đồng, bởi vì không phải thuật sĩ cho nên Đại Lực cũng không có cảm nhận được cái gọi là ‘’Thánh’’ nhập vào người. Tuy nhiên đầu óc của cậu lại trở nên cực kỳ thử thản mỗi khi luyện xong bài đao pháp này, cho nên nó liền biến thành hoạt động mỗi ngày của cậu.
Dần dần môn đao pháp này cũng dung nhập vào từng thớ cơ của Đại Lực, cậu giờ đây có tự động di chuyển mà không cần phải nghĩ, mỗi chiêu đi ra đều cực kỳ tự nhiên không hề có cảm giác gượng ép.
Thiên Môn Đao được chia làm 4 thức tượng trưng cho 4 hướng đông - tây - nam - bắc mỗi thức có 9 tư thế tượng 8 hướng và trung làm nó tổng cộng có 36 thế. Bởi vì thứ này có liên quan đến múa đồng cho nên nó yêu cầu tư thế chuẩn bị phải cực kỳ kỹ càng và chuẩn xác, nhưng đã diễn luyện nhiều lần cho nên thứ này không hề làm khó Đại Lực.
Làm xong một thức Bái Tổ Lập Đao, đao trong tay Đại Lực bắt đầu xuất động, ánh đao ra khỏi vỏ lóe lên tia sáng màu trắng, đao ra uy mãnh lại nhanh như chớp, tiếng đao kình xé gió tựa như hổ gầm làm cho mấy tên hộ vệ xung quanh phải lau mắt mà nhìn.
‘’Uy! Thiếu gia ngày càng lợi hại a, tao khi tầm tuổi còn không bằng 1/10.’’
‘’Xùy! Mày tầm tuổi thiếu gia chính là đang đi chăn trâu hoặc là đang trèo cây leo núi, làm sao giống như thiếu gia học tập kinh thư lại chăm chú luyện võ chứ.’’
‘’Cũng đúng!’’
Đại Lực sau khi hoàn thành xong bài đơn đao liền ngay lập tức cởi áo ra, cơ thể cậu giờ đây đã trở nên đỏ ủng, hơi thở dồn dập, mồ hôi tuôn ra như mưa. Dù thời gian thực hiện không quá lâu nhưng đối với thể lực của 1 đứa trẻ 10 tuổi thì nhiêu đó cũng đã khó ăn. Cơ mà đây chỉ mới là màn dạo đầu, Đại Lực sau đó liền bắt đầu buổi huấn luyện của mình, đa số các bài tập đều lấy thể lực làm chủ hơn nữa cường độ vừa phải đảm bảo không làm cơ thể bị c·hấn t·hương.
Sở dĩ Đại Lực phí nhiều tâm tư cho thứ này bởi vì đây là thứ liên quan đến mạng sống của cậu, cho dù nói nơi này có hộ vệ thậm chí trong bóng tối còn có thuật sĩ ẩn nấp canh giữ. Nhưng với một đứa đã trải qua quá nhiều lần t·ử v·ong, cậu biết những thứ này căn bản chả là cái đinh gì khi tử kiếp tới. Huống chi nơi này không hề an toàn, bên trong nội loạn, khắp nơi diễn ra khởi nghĩa, lại có yêu ma phối hợp quấy phá.
Địa phương này không sớm thì muộn cũng sẽ phải đối đầu với những thứ kia, tới lúc đó nếu bản thân cậu còn chưa luyện được võ công hay thuật pháp để hỗ trợ vậy thì chí ít cũng không thể kéo chân sau người ta.
Đang chạy bộ quanh sân, thì bổng Đại Lực nghe được tiếng chuột kêu. Cậu lập tức nhìn lại nhìn xung quanh kế bên một chút, trong lúc không ai để ý thì miệng phát ra tiếng lạch cạch âm điệu không khác gì tiếng con chuột ban nãy.
Kết thúc buổi tập nhảy vào bồn tắm do người hầu đã chuẩn bị, cậu đem lấy mấy miếng bánh mì cùng bắp ngô để xuống đất, sau đó miệng liền phát ra tiếng kêu. Ngay lập tức có 2 đầu chuột đồng từ dưới gầm tủ bò ra, chúng kêu lên chít chít sau đó chạy tới chỗ đặt bánh mì bắt đầu đánh chén.
‘’Chậc! Tham ăn, thế nói đi bên ngoài bây giờ thế nào?’’ (Chích..chích..) Đại Lực ở trong bồn tắm cười cười sau đó phát ra tiếng chuột kêu. Đây chính là thần thông [Thông Hiểu Vạn Vật] giúp cậu có thể giao tiếp, đọc hiểu bất kỳ loại ngôn ngữ nào cho dù là với động vật. Hiển nhiên nó cũng yêu cầu động vật phải có trí khôn hay nói trắng ra là sinh ra linh trí tu luyện thành yêu.
Hai con chuột đồng này chính là như thế, bọn chúng cũng không phải yêu thú chuyên đi hại người mà là trốn ở miếu thành hoàng trong trấn hấp thụ hương hỏa tu luyện. Hai tên này chưa từng đi hại người mà chỉ lén lút đi qua các nhà ăn vụn mà thôi, kể cả khi bị Đại Lực bắt quả tang bọn chúng cũng không nổi lên ý định hại người mà là hoảng sợ tìm cách bỏ trốn cũng vì bản tính như thế mà Đại Lực mới nguyện kết giao với chúng.
Người sống 2 đời suy nghĩ cũng đã thoáng đãng hơn rất nhiều, người cũng được yêu cũng được thậm chí là ma tất cả đều không có phân rõ tốt xấu, chỉ có bản thân đi nhìn đi nghe mới có thể quyết định được.
‘’Chít! Chít!’’ (Ngoài thôn bây giờ đã loạn thành một bầy! Ta nghe thấy tiếng chân ngựa khắp nơi hơn nữa còn có lính triều đình cùng thuật sĩ đi tới, người kia đạo hạnh cao thâm bọn ta không dám tới gần!’’
‘’Chít!’’ (Hừ! Ngươi gặp người liền đã chạy mất dạng chứ nói gì tới nhìn thấy thuật sĩ.’’
Trêu chọc 2 con chuột yêu nhưng tâm tình của cậu lúc này không khá hơn là bao, trong thôn nhìn có vẻ bình tĩnh nhưng bên ngoài đã loạn không thể loạn hơn. Binh lính thuật sĩ rà soát xung quanh, đã thế còn nghe được đấu pháp làm tim cậu không khỏi chậm một nhịp. Chẳng lẽ điều cậu sợ nhất đã phát sinh.
—----
Sau lưng thôn Bình Hòa, trong khu rừng của Thập Vạn Đại Sơn đang có một nhóm quân lính kết trận đi xung quanh, người trước cầm đuốc soi xét đường đi, 2 người phía sau cầm lấy khiên tùy thời xông về phía trước, 3 người phía sau một người cầm lấy trường thương 2 người cầm lấy đại đao đôi mắt tràn đầy sát khí. Đây là trận pháp phổ biến dùng để đối với yêu ma.
Vũ khí của bọn hắn cũng không phải rèn từ kim loại bình thường mà đã được gia công thêm bạc có tác dụng trừ yêu, phía trên còn bôi thêm tinh dầu mùi già để thanh trừ uế khí.
Sở dĩ bôi thứ này là vì bọn hắn phải vội vàng lên đường nên không kịp mang theo mỡ cá voi.
Mà ở trên gò núi cao cũng đang có một nhóm đạo nhân đang ngồi xếp bằng niệm chú, người đứng đầu là một ông lão râu tóc bạc phơ, người mang áo bào đầu đội kim quan, một tay cầm lấy phất trần một tay cầm lấy bảo kiếm.
Trước mặt nhóm đạo sĩ là một tế đàng được xây dựng công phu, nó cao 2 tầng lâu ở trên để đầy đủ đèn bấc, gương đồng, lư hương, cờ hiệu cùng bức tượng của một bà lão với gương mặt hiền hậu đang ngồi trên ghế tay cầm quải trượng với phía trên đầu gắn lấy một câu hồ lô. Đây chính là tượng Hậu Thổ, một trong tứ ngự của đạo giáo.
Phía sau lưng bọn hắn thì đứng lấy một nhóm người, trong đó có một người đàn ông trung niên nét mặt có đôi phần giống Đại Lực, người này chính là cha cậu Phạm Văn Ba địa chỉ của thôn Bình Hòa, nét mặt ông lúc này tràn đầy lo lắng cũng hoảng sợ. Miệng không ngừng hỏi người kế bên mình:
‘’Tứ Ca! Huynh mau nói cho đệ đi lần này mọi thứ có thể giải quyết được không? Nếu trời còn tiếp tục như vậy thì vụ mùa năm nay sẽ không có mất.’’
Người được gọi là Tứ Ca lúc này suy nghĩ một chút, khuôn mặt ông cũng tràn đầy lo lắng nhưng lại bình tĩnh hơn Văn Ba rất nhiều, ông lắc đầu thở dài nói:
‘’Yêu quái lần này không đơn giản! Thượng Thanh Phái đã lập đàn mời Hậu Thổ tới trợ giúp nhưng lại không tìm ra nó, cho dù chỉ là một tia thần vận của Hậu Thổ nhưng không phải ai cũng có thể chống lại được. Xem ra tên này đạo hạnh cũng cao thâm, đây mới chỉ là suy nghĩ võ đoán của chúng ta là đối phương chỉ có một người. Nếu bên kia tới là một nhóm người..’’ Ông vừa nói vừa nhìn lên bầu trời bao phủ mây đen kia:
‘’Vậy thì Quảng Nguyên nguy rồi!!!’’