Tại trong rừng ở Thập Vạn Đại Sơn,
Người của Trấn Ma Ty cuối cùng cũng đụng độ phải yêu vật, một đầu hổ yêu hình thể to lớn như gấu đôi mắt phát ra ánh sáng đỏ tràn đầy hung ác chậm chậm từ bụi cây đi ra.
‘’Cẩn thận là hổ yêu! Mau dùng hỏa công.’’ Người cầm đuốc đằng trước thấy thế liền hét lên một tiếng, từ bên thắt lưng lấy xuống dầu hỏa ném xuống mặt đất, lửa từ trước đến nay đều là khắc tinh của hổ. Cho dù trở thành yêu ma thứ này vẫn khắc ghi vào huyết mạch của chúng, đem dầu hỏa rải khắp nơi người kia liền thả đuốc.
Tường lửa được dưng lên chiếu sáng mọi thứ, đoàn người cũng nhìn rõ bộ dáng của yêu vật đằng trước. Con hổ yêu này tướng mạo hung ác, trên mặt có không ít vết sẹo, dưới miệng còn có vệt máu chưa khô hiển nhiên là vừa mới săn xong, các chi của nó cơ bắp cuồng cuộng to bằng người bình thường. Người của Trấn Ma Ty nhìn thấy cũng phải e ngại, tuy nhiên tướng mạo đáng sợ như vậy nhưng nhìn thấy tường lửa vừa hiện con hổ này cũng không khỏi lùi lại vài bước.
Ở trên cao mấy tên đạo sĩ cũng nhìn thấy tình huống nhưng rồi cũng không để tâm, bởi kẻ đến chỉ là lâu la. Mắt thấy trời sắp đi xuống, mây đen bắt đầu nổi lên tiếng sấm, vị đạo sĩ cầm đầu cũng biết không thể chờ nữa.
Ông từ trong ngực lấy một tấm bùa ở trên vẽ lấy hình chữ Phạn nghĩa Trấn Quỷ, đem lá bùa dán lên tế đàn ông lại bắt đầu niệm chú: ‘’Đại bi đại nguyện đại thánh đại từ
Thừa Thiên hiệu pháp, Hậu Thổ Hoàng Địa Chi,...’’
Lập tức tấm bùa tự động b·ốc c·háy sau đó hóa thành làn sương đỏ bay đi, mà lão đạo phía sau nhìn thấy liền quay qua nói với người ở sau:
‘’Sư huynh đã thỉnh hóa thân Mậu Thổ tới tìm kiếm con yêu tà kia, các vị nghĩa sĩ lập tức chuẩn bị. Pháp này một khi dùng chắc chắn sẽ kinh động tới con yêu ma kia, khi đó còn mong các vị bảo hộ chúng ta.’’
‘’Cư sĩ yên tâm, đây là chuyện chúng ta phải làm.’’ Phạm Văn Ba đi trước chắp tay nói tạ, đám mây đen này là thứ đã làm ông đau đầu nhiều ngày nay mắt thấy việc giải trừ gần ngay trước mắt, ông nào dám thờ ơ lãnh đạm. Vội vàng quay người vỗ vai nói với đám hộ vệ, người sau liền gật đầu rồi âm thầm rời đi.
Vị đạo sĩ được ông mời tới thì tới gần cạnh ông nói nhỏ:’’ Lần này yêu quái không đơn giản, đệ vẫn là đừng có rời xa khỏi ta.’’ nói rồi ông từ trong ngực lấy ra một tấm lệnh bài bằng gỗ đưa tới:’’ Đeo thứ này trước ngực có thể cứu đệ một mạng.’’
Văn Ba thấy thế liền mừng rỡ hay tầm cầm lấy nó sau đó cẩn thận nhét vào trong ngực, mặc dù bản thân ông là phú hào hơn nữa còn có con gia nhập Huyền Môn, mấy món hộ thân như này đương nhiên sẽ không thiếu nhưng ai lại chướng mặt việc mình có thêm một cái mạng cơ chứ.
Anh của Văn Ba nhìn lấy biểu hiện của ông liền lắc đầu cười trừ, đứa em này mặc dù gia tài bạc triệu nhưng tính nết vẫn là như cũ, cơ mà cũng vì vậy mà ông mới quý đứa em này. Dù gia nhập Huyền Môn đem địa vị của ông tăng lên không ít, thấy cũng rất nhiều nhưng sau cùng gốc rễ của ông vẫn là ở nhân gian, mà nhân gian khói lửa muốn tu luyện không nhiễm hồng trần là điều bất khả thi. Cho dù là có lên núi cũng là trốn không thoát, dù sao không có làm tiên trước đó bọn hắn đều phải ăn để sống, mặc dù có thể đi trừ yêu, cúng dường, xem phong thủy, tướng số,... nhưng những việc đó tốn quá nhiều thời gian bất lợi cho việc tu hành.
Đã vậy nếu chỉ làm một chút cúng dường thì không sai nhưng dính tới trừ yêu lại là truyện khác, mặc dù trừ yêu không khó nhưng xử lý đống hỗn độn sau đó mới khó. Ngoại trừ thu dọn t·hi t·hể còn phải tổ chức làm lễ, rồi lại thỉnh thần vẽ bùa những công việc như này tốn không ít thời gian đã thế còn hao tổn pháp khí, thứ này đụng một chút là tiêu tốn ngàn lượng lại phải ngày đêm cung phụng hương hỏa, niệm chú, mỗi lần trừ tà lại phải bảo dưỡng. Không gặp thân chủ giàu sang hoặc triều đình, quan phủ đứng ra trả tiền thì công việc trừ tà đa số đều là cái động đốt tiền không đấy. Hơn nữa phong hiểm lại cao trừ khi là đệ tử danh môn chính phái hoặc xuất thân từ Mao Sơn lấy việc trừ tà làm tu luyện thì đa số các pháp sư dân gian (tán tu) đều rất ít khi đụng tới.
Mà Anh của Văn Ba chính là pháp sư xuất pháp từ dân gian, mạch này của ông cung phụng Lục Tiên Gia - Thiềm Thử Đại Tiên - có phép hô mưa gọi gió. Vì mạch này ít người hơn nữa chỉ có thể tu luyện ở hang động gần nước cho nên từ nhỏ ông đã phải rời xa gia đình hơn 20 năm, về sau tu luyện được một chút đạo hạnh liền hành tẩu giang hồ, nhìn thấy anh hào đương thời liền tự nhân bản thân không bằng thế là quay đầu về lại quê hương.
Khi đó Văn Ba cũng đã có chút tiền của sau nhiều lần xuống đồng bằng, gặp lại anh trai của mình lại nghe được câu chuyện của ông. Văn Ba không hề nhiều lời mà quyên tiền cho ông lập miếu, hơn nữa còn chu cấp tiền của cho gia đình ông để ông chuyên tâm tu hành. Cũng nhờ vậy mà đạo hạnh của Anh Tư liền bắn vọt, từ Một tầng lâu nhảy lên Tam tầng lâu, cũng xem như có chút danh tiếng.
Cái gọi là Tầng lâu chính là đạo hạnh trong thuật pháp, tu đạo chính là giống như xây nhà. Nhà càng vững thì sẽ không sợ gió m·ưa b·ão bùng, mà nhà càng rộng thì có thể thỏa thích chứa đồ đạc bao nhiêu cũng được, mà xây càng cao thì khung cảnh nhìn sẽ càng rộng. Xây lâu cũng như vậy càng chắc chắn thì sẽ không sợ yêu ma quấy phá, càng rộng thì có thể học được nhiều thuật pháp gia tăng bản lĩnh, mà càng lên cao thì sẽ càng nhiều thấu thế gian vạn vật.
‘’Lần này anh có thể cho qua! Nhưng lần sau lại không được phép như vậy nữa, nếu gặp chuyện thì phải mau chóng tìm anh chứ không phải chờ đến cuối cùng mới gọi. Cũng may tên này còn chưa kịp tích đủ âm khí cho nên còn có thể phá giải, nếu mà chậm hơn tí nữa..’’ Anh Tư tới đây liền liếc nhìn Văn Ba, ánh mắt tràn đầy nghiêm túc xen lẫn chút tức giận.
Cái tên này từ nhỏ chính là như vậy, đối với người nhà đều tràn đầy nhiệt tình nhưng một khi gặp chuyện thì người nó không muốn nói chuyện nhất lại là gia đình. Cũng may lần này còn chưa xông ra đại họa, Văn Ba cũng biết lần này mình thất trách nên chỉ có thể gãi đầu cười khờ.
Nhìn đứa em tuổi gần 40 làm bộ dáng như vậy, Anh Tư cũng có chút buồn cười. Mắt thấy mọi người còn đang làm việc mà hai anh em lại không thể giúp gì, ông liền liếc trời một tí rồi hỏi:
‘’Thằng Long năm nay cũng 10 tuổi rồi nhỉ? Đã có thể Khai Mạch chưa?’’
‘’Vừa nãy chú Khang có tới nói với em là thằng bé đã có thể Khai Mạch rồi, chẳng qua lần này gặp chuyện nên còn chưa bắt đầu.’’ Là người có móc nói với giới giang hồ, cho nên dù bản thân không hề luyện võ hay luyện phép thì Văn Ba vẫn có kiến thức về những thứ này.
‘’Tốt! Vậy xong chuyện này để ta tới xem đi.’’ Anh Tư thấy thế liền đánh nhịp, ông mặc dù là thầy pháp nhưng hành tẩu giang hồ làm sao lại không biết võ công cơ chứ, mà điều nực cười nhất chính là công phu của ông còn tốt hơn cả thuật pháp. Cho nên người quen của ông đều sẽ gọi trêu ông là thiếu hiệp.
‘’Thế thì còn gì bằng! Đợi lần này mọi chuyện giải quyết, em sẽ quét dọn nhà cửa đợi anh tới.’’
‘’Các vị mau chuẩn bị! Hắn tới rồi.’’ Đang trò chuyện thì tiếng lão đạo sĩ liền cắt ngang, theo sau đó là tiếng hổ gầm vang dội từ trong rừng mà ra kéo theo sau là tiếng sấm chớp.
Thấy được cảnh tượng này mặt anh Tư liền xanh lét sau đó là hóa thành tức giận, không hề quan tâm ánh nhìn của mọi người mà đứng ra chửi bới:
‘’Yêu tà to gan dám làm bẩn danh Lôi Hổ Đại Tiên! Ai cho mày lá gan để làm vậy hả.’’
Nghe được như thế mấy vị đạo sĩ liền nhìn nhau khuôn mặt không khỏi bất ngờ:
‘’Thì ra là người của Lục Tiên Gia! Xem ra lần này phiền phức rồi.’’
‘’Lục Tiên Gia thì thế nào? Chẳng lẽ Thượng Thanh Phái còn sợ bọn hắn?’’ Người nói là một vị lão đạo da mặt đen thui, bên mắt trái có vết sẹo giống như là bị binh khí đánh qua, sau lưng ông đeo lấy một thanh bảo kiếm được bọc vải cẩn thận chỉ để lộ chuôi, thanh binh khí này theo lời nói của ông liền rung lắc dữ dội giống như muốn đi ra.
Người sau nghe thế cũng liền từ chối cho ý kiến, vị sư đệ này của hắn tính tình hiếu chiến, lại giỏi võ thuật cùng phép trừ tà, cho nên đảm nhiệm phần chiến đấu trong đoàn đội. Đã nó nói không sợ thì hắn còn già mồm làm gì.
Vị lão đạo ngồi đằng trước cũng đồng ý với người này: ‘’Diệp sư đệ nói đúng! Đừng nói là người của Lục Gia Tiên cho dù là người của phái chúng ta chỉ cần dám dùng pháp hại người đều phải bị tróc nã đem về xử tội! Lần này phải nhờ Diệp sư đệ rồi.’’
Người đàn ông da đen gật đầu nói phải sau đó đừng lên rút ra bảo kiếm, đây là một thanh kiếm có ngoại hình kỳ lạ, phần đầu của nó không được vuốt nhọn mà là bị bẻ gãy thành hình tam giác ngược, hai bên lưỡi được mài sắc cùng với đó là được khắc vài chữ cổ bên trên. Phần chuôi kiếm được khắc một đầu Nhai Xí, dưới đuôi lại có một chuỗi tiền cổ gắn theo.
Lão đạo sĩ vừa đi lên liền nhớ ra gì đó liền nhìn về phía Anh Tư suy nghĩ một hồi rồi nói:
‘’Lần này tróc nã yêu ma hại người nhưng vô ý mạo phạm tới Lục Tiên Gia! Không biết cư sĩ có bằng lòng theo ta đi bắt yêu đồ.’’
Mặc dù ngoại hình hung ác, nhưng vị đạo sĩ này cũng là biết làm người. Chuyến trừ tà lần này có rất nhiều điểm đáng ngờ, một là trận mây đen đã kéo dài hơn 10 ngày, phạm vi lại lớn nhưng miếu Thành Hoàng bọn hắn lại không nhận được một chút tin tức gì, phải đợi Văn Ba tới mới biết tin.
Thứ hai là yêu ma này lại có liên hệ với Lục Tiên Gia, chuyện này nếu tiếp tục tra vậy thì sẽ gây rất nhiều rắc rối cho bọn hắn. Mặc dù mạch này cũng không phải đại phái, người tu tập cũng không nhiều, nhưng nó lại gắn bó mật thiết với người dân, đệ tử của nó chuyên đi chữa bệnh cứu người khắp nơi, được xây dựng miếu thờ không ít trong đó có không ít người là phú hộ hơn nữa còn là đệ tử tại gia.
Nếu tra ra được nó có dính dáng tới tà ma, vậy thì mọi chuyện sẽ càng rắc rối hơn. Triều đình năm nay đã bắt đầu có chút n·hạy c·ảm với những giáo phái dính dáng tới tà ma, chỉ cần có liên quan một chút thôi vậy thì sẽ bị cắn chặt không thả. Cho dù là đứng đầu chính phái như bọn hắn cũng phải hành xử cẩn thận.
Để không muốn dính vào rắc rối còn không bằng mời người trong mạch của nó đi theo, nếu có thể còn sẽ đồng ý bán cho nó mặt mũi để tự xử lý nội bộ. Dù sao người tu thuật pháp như bọn hắn không nhiều, nếu có thể kết thêm bằng hữu thì tội gì không làm.
Anh Tư cũng hiểu được đây là người ta đang giúp mình, thế liền nghiêm mặt chắp tay làm đại lễ. Sau đó quay qua căn dặn Văn Ba một chút, kế đoàn còn lấy thêm một tấm bùa kính đáo nhét vào tay nói.
Làm xong mọi việc mới đi tới cạnh Diệp đạo sĩ đưa tay mời:
‘’Làm phiền đạo hữu đã đợi lâu!’’
‘’Không có gì! Việc phải làm.’’