Nói đến Lục Tiên Gia còn phải quay về tích [Cóc Kiện Trời] mặc dù truyền trong nhân gian chỉ là một chút động vật vì không chịu được h·ạn h·án mà lên đường tìm trời để cầu mưa. Nhưng trong giới thuật pháp lại có một phiên bản khác, nguyên bản sáu con động vật này cũng không phải động vật bình thường mà sinh ra linh trí mà là 6 tên yêu tinh đạo hạnh cực cao.
Mà hành trình của bọn chúng cũng không phải là đi lên thiên đình mà là đi trừ Tà Ma, ở đây chính là một vị lôi thần nhập ma đi xuống hạ giới. Chuyện gì xảy ra sau đó mọi người không cần nghĩ cũng biết, tên tuổi của 6 người cũng từ đây lan rộng trong giới thuật pháp cũng được người dựng tượng thờ cúng lập thành chính thần.
Cho nên mạch pháp của nó mới được chính phái bảo vệ và cho mặt mũi nhiều tới vậy, cũng bởi vì tai họa lần đó không chỉ nằm ở một vũng đầm nhỏ như vậy mà là hoạ loạn cả nhân gian.
Trên đường đi 2 vị đạo sĩ cũng trao đổi thông tin qua lại, Diệp đạo sĩ cũng ước lượng được thực lực của người đồng hành này. Lục Tiên Gia mặc dù không lấy môn phái làm chủ mà là chuyền xuống dân gian để dân gian tu hành, nhưng truyền thừa của nó lại cực kỳ đầy đủ hơn nữa còn có hệ thống rõ ràng.
Anh Tư là truyền nhân của nhánh Thiền Thử Đại Tiên, mạch này chú trọng việc cầu an, xem xét thiên tượng, phong thủy. Mặc dù không mạnh chiến đấu nhưng nó vẫn có thần thông dùng làm người ta phải xem trọng. Vừa hay anh Tư cũng hiểu được thuật này cho nên nó mới mạnh dạn đi theo.
‘’Lần này đầu nghiệt súc bên kia chính tới từ Lôi Hổ Đạo Nhân, nhánh này rất ít người có thể tu tập do yêu cầu rất cao mà lại sát tính rất nặng, nếu không chú ý liền sẽ gặp phải phản phệ. Con Hổ Yêu có thể tu luyện đến thành tựu cao thế kia hiển nhiên cũng không phải dạng vừa, nhưng theo lý mà nói người như này không thể nào lại nguy hại một phương. Bởi vì mạch này lấy sát khí làm chủ cho nên cần tích âm đức để gột rửa bản thân một khi cố ý gây ra tại họa ắt sẽ bị thiên đạo nhìn chăm chú tích lấy nghiệp bảo về sau đạo hạnh không chỉ không thể tiến lên được mà còn bị hao tổn.’’
Diệp đạo sĩ cũng là nghĩ như vậy cho nên sắc mặt lúc này không hề tốt hơn là bao, bởi vì nếu suy nghĩ theo hướng như thế vậy có nghĩa là bên trong thành bọn hắn đã có thứ không sạch sẽ chà trộm vào mà lại còn có Miếu Thành Hoàng, vụ này nếu không nhanh chóng giải quyết vậy thì mệt mỏi chính là bọn hắn.
Ông nhìn qua khu rừng đang phát ra ánh lửa mặt không khỏi âm trầm: ‘’Đối phương mặc dù bị sư huynh của ta dùng thuật pháp ngăn cản, nhưng lại không thể ảnh hưởng tới nó phái thuộc hạ đi tới đây. Trấn Ma Ty mặc dù chuyên xử lý những thứ này, nhưng lần này người tới không nhiều chống không được lâu. Đã có hương khói sư huynh ta dẫn đường, bần đạo liền đi trước một bước, đạo hữu yên tâm bần đạo sẽ lưu cho nó một hơi để đạo hữu hỏi tôi.’’
Anh Tư hiểu đây là đối phương biết được thực lực của mình liền đưa ra kế hoạch, ông cũng không mấy phản đối dù sao bản thân mặc dù có thuật pháp dùng để chiến đấu nhưng quyền cước tay chân thì lại cực kỳ yếu, sợ rằng chưa kịp làm phép đã bị con hổ kia một tát đập c·hết.
‘’Đạo hữu đi trước ta sẽ theo sau, đạo hữu yên tâm ta có một pháp có thể giúp người của Trấn Ma Ty tiêu diệt mấy tên nghiệt súc kia.’’
‘’Vậy thì nhờ vào đạo hữu.’’ Diệp đạo sĩ thấy thế liền ôm quyền, sau đó lấy ra 2 tờ giấy hình con ngựa dán vào trận, tay kết chú miệng lầm bầm:
‘’Lôi Âm Thánh Cổ triệt hư không, Truyền tấu Càn Khôn thế giới thông, ba hồn vĩnh cửu, phách vô tang khuynh, cấp tốc như lệnh’’. Cả người ông liền vang lên tiếng sấm chớp sau đó bay lên không mà biến mất. Anh Tư thấy thế liền thầm hô cao nhân, người này không nghĩ ra là luyện lôi pháp.
Thiên Lôi từ trước đến này là khắc tinh của chư tà cho là đạo hạnh cao thâm đến bao nhiêu chỉ cần nhìn thấy sấm chớp liền ngay lập tức rụt đầu. Mà người tu luyện lôi pháp từ trước đến này đều không phải hạng người bình thường, bởi vì đây là thuật pháp khó học nhất trong đạo pháp. Cũng là nguyên nhân như vậy mà Lục Tiên Gia cho dù không có tông môn cũng được chính phái xem trọng, bởi vì nó có 3 mạch sở trường về dùng lôi mà 2 cái trong đó là chuyên về chiến đấu.
Chính là Lôi Hổ Đại Tiên cùng Lôi Hùng Đại Tiên, lật ngược về trước 2 mạch này ban đầu cũng không có tu luyện lôi pháp mà là dùng sát khí nhập vào thân thể để rèn luyện nhưng phương pháp cực đoan như vậy lại có tệ nạn rất lớn, người tu tập càng sử dụng nhiều thần trí liền sẽ trở nên suy yếu về sau chỉ còn chìm trong sát lục.
Thấy đệ tử của mình bị sát khí ngày đêm h·ành h·ạ, 2 vị đại tiên liền nhịn không được mà báo mộng truyền pháp. Mà nguồn gốc Lôi pháp của 2 người này lại đến từ chính đối thủ trước đó của bọn hắn, lôi thần nhập ma mà Lôi Hổ cùng Lôi Hùng chính là tự tay đem nó xé xác ăn thịt cho nên mới có thể hấp thụ được Thiên Lôi lại dùng nó rèn luyện sát khí nâng cao chiến lực bản thân.
Mà Thiềm Thử Đại Tiên lại thấy pháp này quá cực đoan cho nên dù biết nhưng lại nghiêm cấm mạch mình tu luyện pháp này mà lại truyền xuống một pháp lấy câu thông Thiên Lôi lấy bản thân làm dẫn đem nó làm v·ũ k·hí tiêu trừ yêu ma. Mặc dù pháp này cũng có tệ nạn nhưng lại không ảnh hưởng nhiều như 2 mạch kia.
Thấy Diệp đạo sĩ đã sử dụng lôi pháp, Anh Tư liền biết bản thân cũng không nên dấu dốt. Thế là từ trong người lấy ra một chuỗi pháp tiền đem nó gắn lên đuôi phất trần, tiếp đến ông lại lấy một tấm bùa dán lên trán, cả người bắt đầu di chuyển thành một điệu nhảy gì đó, miệng không ngừng phát ra tiếng ộp ộp rồi lại niệm chú:
‘’Ngọc đế hữu sắc, Đô thiên ngũ tương, Đạm lôi phát thanh,....’’
Pháp này có nguồn gốc [Con cóc là cậu ông trời] vì cảm ơn Thiền Thử Đại Tiên thay Thiên Đình tiêu diệt ác tặc, lại cảm phục trước trí thông minh cùng lòng cản đảm của Đại Tiên mà Ngọc Hoàng Thượng Đế liền dùng rượu kết nghĩa, lại tôn nó làm cậu của mình rồi phong cho nó một chức vào chính thần chưởng quảng thời tiết. Về sau chỉ cần nghe tiếng kêu liền đồng nghĩa với sắc lệnh của mình.
Mà đây về sau liền biến thành tuyệt kỹ của đệ tử theo mạch Thiền Thử Đại Tiên, dù sao có thể điều động thiên lôi hạ xuống bất kỳ lúc nào để phải khiến người ta e ngại. Mặc dù pháp này cũng có tệ nạn chính là không được ai quấy rầy trong lúc thi triển, bởi bọn hắn đang mời cũng như là đang giả danh thành Thiềm Thử Đại Tiên một khi bị phát hiện là g·iả m·ạo vậy thì phải chịu trừng phạt từ Thiên Đạo, mà trừng phạt này sẽ tùy theo nghiệp báo của mỗi người. Nếu là người có Âm Đức nhiều vậy thì chỉ bị phạt bệnh một ngày hoặc thổ huyết là xong nhưng nếu là người có Âm Đức ít vậy thì có thể nguy hiểm tới tính mạng hoặc là ảnh hưởng tới tu vi.
Anh Tư sau khi học được pháp này cũng rất ít khi sử dụng, nhưng hôm nay đứng trước kẻ địch làm xấu mặt Lục Đại Gia anh cũng không dám tư tàng. Chỉ thấy theo anh niệm chú trên trời liền phát ra tiếng sấm chớp. pháp tiền gắn ở chuôi Anh Tư cũng không ngừng rung động phát ra tiếng leng keng. Mà chính bản thân anh giờ phút này lại lâm vào trạng thái vong ngã, miệng không ngừng kêu ộp ộp cả người liền bắt đầu đứng như cóc.
‘’RẦM..RẦM…’’ Theo tiếng kêu của anh, thiên lôi bắt đầu hạ xuống nhắm mấy con hổ yêu đang t·ấn c·ông Trấn Ma Ty.
‘’Grào..’’ Một con hổ yêu bị sấm chớp đánh trúng liền đau đớn thét lên, nó sau đó liền hóa thành tro bụi dọa sợ đám hổ yêu xung quanh.
Trấn Ma Ty khi nhìn thấy thiên lôi cũng sợ rung người nhưng khi nhìn thấy sấm chớp chỉ đánh vào hổ yêu liền biết đây là đạo sĩ làm phép tương trợ. Người lãnh đạo thấy thế liền vội vàng hô lên:
‘’Anh em xông lên! Có đạo sĩ ở ngoài trợ giúp đám hổ yêu này không còn đe dọa.’’ Vừa nói anh vừa xông lên dùng đao chém đứa đầu một tên ở bên cạnh, hổ yêu bị tập kích bất ngờ cũng không kịp phản ứng mắt nó khi c·hết đều chỉ có vẻ e ngại trước sấm chớp.
Những khác thấy thế cũng lao lên tiếp tục chiến đấu với hổ yêu, thấy tình huống chiến sự càng nghiêng về bên mình người đội trưởng liền thở phào nhẹ nhõm. Nhìn về phía tên yêu hổ bị sấm chớp đánh thành than đen, trong mắt ông không khỏi lóe lên vẻ sợ hãi nhưng sau đó là đau lòng.
Vật liệu tốt như thế mà thật uổng phí, da lông răng nanh của bọn hổ này nếu xử lý đúng cách sẽ làm được rất nhiều thứ a. Không biết là vị đạo sĩ này ra tay độc ác như thế, ngay cả tiền đều không nhìn.