Hắc Hổ cảm nhận được thuộc hạ của mình đã ngày một giảm đi liền không khỏi giận dữ, nó gào thét muốn xông ra khỏi hang động để tới ứng cứu nhưng lại bị một ảnh chiếu trên không ngăn lại, xung quanh nó tràn ngập sương khói màu đỏ tía cực kỳ tà dị. Hắc Hổ đã thử nhiều cách thậm chí dùng tới cả Lôi Pháp nhưng không thể nào đột phá được.
‘’Hừ! Đạo sĩ thúi có gan thì tới đây đấu với ta một trận chứ pháp này của người ngoại trừ làm bó tay bó chân ra thì có được tích sự gì?’’
‘’Đạo hữu nói đúng! Sư huynh ta không tiện tới đây cho nên ta thay huynh ấy tới lãnh giáo cao chiêu của các hạ.’’ Người nói là Diệp tu sĩ, theo sau lời của ông là tiếng sấm rền đất đai trước cửa hang động bị xới lên không ít, ông cũng chầm chậm đi vào bảo kiếm trong tay không ngừng kêu lên giống như mãnh thủ gầm gừ khi gặp phải kẻ địch.
Hắc Hổ vừa nhìn thấy bảo kiếm thì thu liễm lại sắc mặt, cả người lùi về sau vài bước, trên da lông nó cũng bắt đầu phát ra những tiếng tí tách tia chớp ẩn hiện vờn quanh người.
Diệp tu sĩ thấy Hắc Hổ đã vào tư thế chiến đấu thì vờ như không thấy, ôn tồn lễ độ nói:
‘’Ta nhìn đạo hữu thuộc nhánh Dương Lôi của Lôi Hổ Đại Tiên đi, pháp này tu không dễ lại kỵ sát khí quấn thân, theo lý mà nói không thể nào dùng pháp tàn sát người vô tội được. Nhưng ta không hiểu tại sao đạo hữu lại bất chấp làm như thế?’’ Đây chính là lý do Diệp tu sĩ khi vào vẫn nói chuyện lễ độ mà không trực tiếp chiến đấu, bởi chuyện này có quá nhiều điểm kỳ quặc.
Để không bị người khác xem làm đao kiếm, Diệp tu sĩ cũng chỉ đành mạo hiểm hỏi hang tên Hổ Yêu này, bởi ông đã nhận ra kẻ trước mặt đạo hạnh không thua kém mình là bao. Một khi ra tay chính là không phải đạo hữu c·hết thì chính là bần đạo, cho nên cũng chỉ có thể dùng mồm miệng để moi móc thông tin.
Mà Hắc Hổ tất nhiên là sẽ không chịu cách này của ông, mặc dù mấy tên hổ yêu bên ngoài không phải đồ tử đồ tôn của nó, nhưng dù sao cũng là tay sai đi theo mấy chục năm bây giờ đang bị người ta chém g·iết sao nó lại có thể nhàn nhã ở đây nói chuyện được.
Nó gầm lên đầy sự giận dữ: ‘’Đạo sĩ thúi nói ít thôi! Nếu đã tới thì cũng đừng có ra.’’ Bổng sau lưng Diệp tu sĩ từ đâu xuất hiện mấy bóng người bọn chúng trên tay đều lăm le v·ũ k·hí đâm tới.
Diệp đạo sĩ đã có chuẩn bị từ trước ngay khi Hắc Hổ vừa nói liền nhanh chóng niệm phép:
‘’Thiên Địa huyền tôn, vạn khí bổn căn. Quảng tu ức kiếp, chứng ngô thần thông. Tam giới nội ngoại, duy đạo độc tôn, cấp cấp như lệnh.’’
Cả người ông liền được bao quanh bởi một luồng ánh sáng vàng, thứ này vừa hiện liền khiến cho mấy cái bóng sau lưng hét thảm. Mấy tên trành quỷ này lúc còn sống chỉ là người thường hoặc là thợ săn, khi c·hết liền bị Hắc Hổ luyện hóa tuy nhiên công pháp bản mệnh của tên kia là truyền từ đại tiên nghiêm cấm đệ tử mình tu luyện tà pháp, cho nên sau khi bị luyện thành trành quỷ cũng không mạnh hơn là bao. Bình thường bọn hắn đều được dùng để làm đầy tớ phục vụ sinh hoạt cho Hắc Hổ, mà những con hổ yêu khác mới là chiến lực tay sai của nó.
Lần này những con hổ kia đã được phái ra ngoài, cho nên đám trành quỷ này lại bị xung làm lính lác tạm thời. Ban nãy khi phát hiện bản thân bị người dùng phép giam giữ tại hang động, nó liền hạ lệnh những con quỷ này ẩn nấp vào bóng tối để tùy thời đánh lén. Tuy nhiên nó có lẽ đã đánh giá quá cao lũ quỷ này, chỉ cần dùng kim cang chú đám trành quỷ liền tán loạn chạy trốn.
Diệp tu sĩ mắt thấy đã không còn có thể nói chuyện, đôi mắt cũng liền trở nên hung ác. Kiếm trong tay liền tuông ra sát khí, ông hét lớn về phía Hắc Hổ:
‘’Yêu nghiệt nể tình người từng là người trong chính phái nên còn gọi một tiếng là đạo hữu, nếu chấp mê bất ngộ thì ta đây cũng liền đem ngươi diệt trừ để bảo tồn mặt mũi của Lục Tiên.’’
‘’Nể CMM!’’ Hắc Hổ giờ đây đã phát rồ, nó gào lên một tiếng tia chớp trên người liền hung hăng phát ra bắn về phía Diệp đạo sĩ. Bản thân nó thì nhanh chóng chạy tới gần miệng mở ra to, mùi máu tươi từ bên trong bắn ra làm Diệp đạo sĩ kém chút hôn mê.
Cơ mà dù sao cũng là người trừ tà lâu năm, Diệp đạo sĩ gặp chuyện cũng không luống cuống chỉ thấy ông dùng vỏ kiếm đem mấy cái tia chớp hút vào, còn bảo kiếm trên tay thì đâm thẳng về phía Hắc Hổ, cùng lúc ông còn niệm chú:
‘’Vạn thần trào lễ, dịch sứ Lôi Đình. Quỷ yêu táng đởm, tinh quái vong hình. Nội hữu phích lịch, cấp cấp như lệnh.’’
‘’Xì..xì..’’ Chỉ thấy mấy cái tia chớp vừa bị vỏ kiếm hấp thụ liền bay ngược ra ngoài truyền vào bên trong thanh kiếm. Mà bảo kiếm phảng phất trở nên sống lại nó phát ra tiếng leng keng, sấm sét từ lưỡi kiếm tuôn ra nhắm thẳng vào Hắc Hổ.
Cả lông tơ Hắc Hổ đều dựng đứng hẳng lên, bản năng của nó điên cuồng cảnh báo cơ thể hãy tránh đi. Nhưng trực giác của nó lại không nghĩ vậy, mắt nó lóe lên sự điên cuồng mà Diệp đạo sĩ ngay khi nhìn thấy cũng không khỏi hoảng hốt, trong lòng ông thầm hô không ổn.
Nhưng không kịp đề phòng thì tay trái của ông đã truyền tới cơn đau nhức, sau đó cả người ông liền bay ra xa, bảo kiếm trong tay cũng b·ị đ·ánh rớt ra ngoài, lăn lộn dưới đất hơn 10 vòng Diệp đạo sĩ mới có thể dừng lại. Ông phun ra một ngụm máu, sắt mặt tát nhợt, miệng thì than khổ:
‘’Chủ quan quá rồi, lần này thì xong, nội tạng b·ị t·hương tổn rồi.’’ Nhưng cũng không chỉ có mình ông không tốt, Hắc Hổ ban nãy là lấy thương đổi thương, bản thân nó cũng chịu một đòn lôi pháp vào thẳng mặt, thảm trạng của nó bây giờ còn hỏng bét hơn cả Diệp đạo sĩ. Lông tóc trên người cháy đen, vài nơi còn có mùi khét, một bên mắt đã hoàn toàn hỏng mất còn đang chảy máu. Nhưng nó dựa vào sức chịu đựng mạnh mẽ mà vẫn chèo chống được.
‘’HAHA! Đạo sĩ thúi lần này không ngờ đi.’’
‘’Bần đạo đúng là đã sơ ý, nhưng con nghiệt súc nhà người cũng đừng đắc ý. Đã có đồng đạo trên đường tới đây, ngươi cũng đừng nghĩ rời đi.’’
‘’HAHA! Nhà ngươi đúng là đồ ngu, ngươi nghĩ ta chịu đau nhận một đòn của ngươi để làm gì?’’ Hắc Hổ nghe liền toát ra sát ý, Diệp đạo sĩ lúc này mới cảm nhận được điều không đúng. Ông vội xé phần tay áo b·ị đ·ánh ban nãy, khuôn mặt lúc này đã trầm xuống, bởi trên cánh tay kia đang dính lấy một ấn pháp.
‘’Giả Hình Chân Kinh! Ngươi nhập ma!!’’
Hắc Hổ thấy thế liền cười to: ‘’Đạo sĩ thúi không nghĩ ngươi còn hiểu biết rộng tới vậy! HAHA! Không sai ta đã tu thành [Giả Hình Chân Kinh] lần này không ai có thể cản ta được!!’’
Dù đang đắc ý vì bản thân đã dành chiến thắng, nhưng Hắc Hổ vẫn không quên vận dụng thần thông đem Diệp đạo sĩ du nhập vào trong người mình. Cái gọi là [Giả Hình Chân Kinh] là một môn tà pháp đem cơ thể mục tiêu dung nhập vào bên trong mình từ đó có thể biến thành hình nó hơn nữa còn là giữ lại tất cả ký ức và sở học của kẻ bị biến thành. Ngoài ra nó còn có một công dụng khác đó chính là hấp thụ tuổi thọ của mục tiêu bồi bổ cho người dùng, môn pháp này vừa ra liền đã khuấy lên một hồi gió tanh mưa máu ở dân gian, về sau bị chính đạo liên hợp trừ khử liệt vào cấm thuật, một khi phát hiện người luyện liền lập tức g·iết c·hết.
Bởi vì muốn nhanh chóng luyện hóa Diệp tu sĩ mà Hắc Hổ liền chấp nhận bị trọng thương, không thèm chữa trị mà tiếp tục truyền linh khí vào ấn pháp. Cả người Diệp tu sĩ lúc này cũng không tốt, một bên tay và chân đã bị hóa thành cục thịt không thể di chuyển chỉ có thể dùng bùa chú ngăn cản.
Ông lúc này mặc dù có chút hối hận vì sơ ý ban nãy, nhưng suy nghĩ đó vừa thoáng qua liền tan biến. Bây giờ chỉ có thể tập trung kéo dài đối phương,
‘’Yêu nghiệt to gan! Mau đền mạng!!’’ Bên ngoài liền vang tới tiếng la hét, Diệp tu sĩ thấy thế liền mừng rỡ nhưng chưa được bao lâu liền hoảng hốt bởi Hắc Hổ giờ phút này đã không thể chờ được nữa.
‘’Grào!!! Ra cho ta!!’’ Nó gào lên một tiếng, 2 cụt thịt bán trên người Diệp tu sĩ liền bắt đầu tách ra, cảm nhận được đau đớn càng lúc càng lớn Diệp tu sĩ biết mình phải chọn lựa. Thế là ông liền cầm lấy lá bùa, cắn đầu lưỡi phun máu sau đó niệm chú:
‘’Tịnh Khẩu Thần Chú, Đan chu khẩu thần, Thổ uế trừ phân, Thiệt thần chính luân, cấp cấp như lệnh.’’
‘’Rẹt..rẹt..’’ Lôi điện liền phát ra từ tấm bùa, ông liền vội vàng đem nó đặt xuống chân mình. Cụt thịt liền phát ra tiếng xèo xèo như bị nướng chín rồi bắt đầu rút lại, còn không đợi ông vui mừng thì bên cánh tay đã mất đi cảm giác, cơn đau tột cùng truyền tới làm ông không nhịn được hét thảm.
Bên ngoài nghe được tiếng của Diệp tu sĩ liền thay đổi sắc mặt không tiếc hao tổn chân khí mà lao tới. Anh Tư nhìn thấy thảm trạng của ông liền không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, biết cứu người là quan trọng ông liền vội vã đi tới từ bên hông lấy ra một bình thuốc đem nó đổ vào miệng Diệp tu sĩ, người sau bởi vì đau đớn mà đã hôn mê. Sau đó lại lấy ra băng gạc cùng cồn tẩy băng bó lại phần cánh tay đã bị đứt, tiếp đến còn lấy ra một xấp bùa dán lên chỗ đó, đây là đang bảo lưu lại cơ hội để cánh tay này một lần nữa mọc lại.
Không sai ở thế giới này có thứ có thể hồi phục lại chi bị đứt gãy, thậm chí là nếu tìm được phần cơ thể bị đứt trước đó, chỉ cần không phải đầu liền có thể gắn lại được. Mà ban nãy xông tới, Anh Tư cũng xem như hiểu được tình hình, chỉ cần tiêu diệt con hổ yêu này nhanh trước khi nó kịp tiêu hóa cánh tay kia là được.
Nghĩ như thế ông cũng liền lên tiếng nhắc nhở: ‘’Chư vị chú ý, tên yêu nghiệt này có thuật pháp hấp thụ cơ thể người khác vào người!’’
‘’Là..là..Giả…Hình Chân…Kinh’’ Diệp tu sĩ khó khăn mở miệng nói, nói xong ông cũng liền không nhịn được mà ngất đi. Những người khác nghe được lời này trong mắt lóe lên một tia hoảng hốt không khỏi đề phòng hơn trước.
Mà Hắc Hổ nghe thấy thuật pháp bị điểm phá cũng xì miệng chửi bậy một tiếng, cơ thể nó lúc này đang tàn tạ không tả nỗi nhưng lại làm người ta không khỏi e ngại hơn nhiều lần. Đến được trong hang động này ngoại trừ Anh Tư ra thì còn có Trấn Ma Ty cùng 2 hộ vệ của Văn Ba. 2 người này cũng không phải lâu la tiểu tốt, mà là nhân sĩ giang hồ có chút tiếng tăm tại vùng Giang Châu này, người cũng Trấn Ma Ty nhìn qua cũng biết danh tính 2 người liền ổn trọng nói:
‘’Hai vị có phải là [Cuồng Phong Nhị Hiệp]?’’
Chú Khang nghe thế liền cười cười bảo: ‘’Giang hồ hào hữu chỉ là đặt tên trêu đùa! Ngài cũng đừng tin mấy lời đó,Chúng ta làm việc còn chưa xứng với cái chữ hiệp.’’
Nghe được chú Khang khẳng định, mặt của người kia hơi có chút nhẹ nhõm, nhưng sau đó lại nghiệm mặt nói:
‘’Hai vị khiêm tốn, nơi khác thì không biết, nhưng ở cái đất Quảng Tây này ai lại không biết [Cuồng Phong Nhị Hiệp] tốt như thế nào chứ.’’
Đồng bạn của chú Khang nghe thế liền lắc đầu, giọng nói ồ ồ vang lên: ‘’Tất cả chỉ còn là quá khứ mà thôi, các hạ cũng không cần phải khách khí. Chúng ta vẫn là nên giải quyết con hổ yêu này trước đi, 2 huynh đệ chúng ta mặc dù biết chút công phu quyền cước nhưng luận về trừ tà còn phải nhờ vào các vị.’’
‘’Đây là điều nên làm.’’
Câu này vừa xong, 2 bên không hề có chút động tĩnh trước mà bất ngờ phát động t·ấn c·ông. Hắc Hổ còn đang tiêu hóa năng lực vừa lấy được từ Diệp tu sĩ, mặc dù đã có chuẩn bị từ trước nhưng vẫn bị đám người ra tay làm bất ngờ.
Nó gào lên một tiếng, sấm chớp trên người nữa một lần phát ra. Cơ mà làm nó ngạc nhiên, tất cả tia chớp đều giống như bị ai đó điều khiển di chuyển lệch đi nơi khác.
‘’Là ngươi! Con cóc thối!!’’ Nó rống lên một tiếng, cả hóa thành tàn ảnh lao tới Anh Tư, người nhờ phút này đang dùng thuật pháp q·uấy n·hiễu nó. Đám người Trấn Ma Ty thấy thế liền cuống quýt lên, nếu để con hổ yêu thành công vậy thì bọn hắn sẽ gặp rắc rối.
Cơ mà giờ phút này chuyển cơ xuất hiện, đạo hình ảnh mờ mịt nãy giờ bay ở trên không đem làm trận pháp ngăn cách hổ yêu ra ngoài bổng chuyển động. Tranh thủ lúc con hổ đang ở trên không lại không thể né, hư ảnh kia liền lao tới phía sau nó nhập vào.
‘’Grào!!!! Cút ra!!!’’ Mặt con hổ liền hiện lên tia gân xanh, cả người không khỏi tuôn ra mấy làn khó đen. Chật vật chuyển hướng gào thét, đám người làm sao buông tha cho nó nhìn thấy cơ hội liền xông với dùng đao kiếm t·ấn c·ông. Bởi vì biết bản thân đối đầu với yêu ma đạo hạnh cao thâm, đám người trước khi vào hang đã chuẩn bị v·ũ k·hí, tất cả đều làm bằng bạc hơn nữa còn được bôi dầu trừ tà.
Cho nên dù cơ thể cứng rắn không sợ đâm chém, nhưng ngay khi mấy món v·ũ k·hí kia vừa chạm vào con hổ cũng không nhịn được mà rên rỉ đau đớn. Nó nén lại một hơi, dùng tay tung ra một trảo. Không khí xung quanh bị nó đè ép bắn ngược vào đám người thổi bay bọn hắn ra ngoài.
‘’Grào!!!’’ Cơn đau bổng chốc trở nên nặng hơn làm nó không khỏi lăng lộn, ngay lúc này Diệp tu sĩ đang nằm ngất trên vách tường liền bổng động đậy, ông vội cầm lấy thanh bảo kiếm cả người hóa thành sấm sét bay lên cao.
‘’Tịnh Thiên Địa Thần Chú, Thiên địa tự nhiên, Uế khí phân tán, Động trung huyền hư, Cấp cấp như lệnh!’’
‘’Grào!! Không!! Không!!!!’’ Hổ yêu thét gào trong tuyệt vọng, con mắt liền mất đi tiêu cự, cả người liền bất động. Mà Diệp đạo sĩ thở dốc vài hơi, rồi dùng kiếm chém vào bụng con hổ yêu, từ trong ruột của nó lôi ra một đầu cánh tay, Anh Tư thấy thế liền vội chạy tới thay ông dùng mảnh vải bao lại cẩn thận rồi dùng bùa dáng lên:
‘’Đa tạ đạo hữu!’’
‘’Không có gì việc cần làm!’’
Đám người còn chưa thở phào được bao lâu, thì từ trên không trung vang lên âm thanh:
‘’Các vị lần này bần đạo từ trong miệng hổ yêu tra được tin tức cực kỳ trọng yếu có thể ảnh hưởng tới tính mạng của toàn bộ cư dân của Quảng Châu, sở dĩ có thể chia sẻ tin tức này bởi vì các vị ở đây đều là người đáng tin cậy. Hi vọng các vị có thể giúp một phần lực.’’