Nhóm người ở trong hang động nghe vị đạo sĩ kia nói như thế liền không khỏi nghiêm mặt, Diệp đạo sĩ càng giống như hiểu được chuyện gì nói, ông không quảng cơn đau từ cánh tay mà nghiêm mặt hỏi sư huynh của mình.
‘’Sư huynh có phải vừa từ..’’
Còn chưa nói xong ông đã bị người kia đưa tay ra hiệu dừng, Diệp đạo sĩ thấy thế cũng yên lạnh. Người kia thấy thế cũng chầm chậm nói:
‘’Con yêu Hổ kia tên là Hắc Hổ, vốn là một đầu sơn vương sinh ra linh trí về sau trong một lần đi săn liền ngộ nhập vào động phủ của một vị cư sĩ tu tập Lục Đạo Gia về sau cơ duyên xảo hợp lại tu thành thần thông, đầu truyền thừa kia được con hổ mang theo trong bụng đạo hữu chỉ cần từ trong ruột nó tìm kiếm là thấy.’’ Ông nhìn Anh Tư nói một chút, người sau nghe thế liền chắp tay đa tạ, dù nói ông không thể tu luyện thứ này nhưng là cùng một mạch Lục Tiên Gia cũng nên bảo vệ cái truyền thừa này.
Hoàn trả lại ân tình xong, vị đạo sĩ kia mới nghiêm túc nói:
‘’Các vị nên nhớ phải đem chuyện này đưa cho người đáng tin nhất, chúng ta cũng sẽ nhanh chóng truyền tin về tông môn để cầu người hỗ trợ…’’ Sau đó ông đem hết thông tin mà mình vừa tra được từ Hắc Hổ nói ra hết.
Mọi người trong hang nghe xong sắc mặt không khỏi biến đổi, người của Trấn Ma Ty càng là không nhịn được chửi bậy: ‘’Cái này không..thể nào!!’’ Âm thanh càng ngày càng hạ dần đến câu cuối dù không muốn nhưng trong lòng bọn hắn đều rõ, những hành động kia đúng là Trấn Ma Ty có thể làm ra được.
Diệp đạo sĩ cùng mấy người khác cũng không tốt hơn là bao, đặc biệt là 2 người hộ vệ bọn hắn giờ phút này đã sợ đến xanh cả mặt, chú Khang còn là quay qua nói với huynh đệ của mình:’’ Phải về nói với Anh Ba chuyển nhà về thành gấp, không thể tiếp tục ở đây.’’ Người sau cũng đồng ý, thế là mọi người liền bắt đầu bận rộn, Anh Tư sau khi từ bên trong ruột con hổ lấy được truyền thừa liền cùng 2 người hộ vệ rời đi.
Đi ngang qua Diệp đạo sĩ ông liền suy nghĩ một chút rồi dừng lại hỏi:
‘’Xin hỏi đạo hữu ban nãy sư huynh của ngài liền dùng thuật [Thông U]?’’
‘’Không dối gạt đạo hữu, sư huynh ta đúng là dùng thuật [Thông U].’’ Diệp đạo sĩ không biết tại sao Anh Tư lại hỏi điều này, nhưng người ta ban nãy cũng vừa mới cứu mình cho nên ông cũng kiên nhẫn trả lời.
Anh Tư nghe thế liền từ trong người lấy ra bình thuốc, trước ánh mắt nghi ngờ của Diệp đạo sĩ ông liền giải thích:
‘’Không dối gạt đạo hữu ta xem như cũng có chút tâm đắc với thuật này cho nên hữu được tình trạng của vị đạo hữu kia, trong đây là một loại thuốc có công dụng ủ ấm cơ thể hơn nữa còn có thể giải trừ âm sát bám trên người. Đây xem như là lời cảm tạ của tại hạ tới sư huynh của đạo hữu đi.’’
Diệp tu sĩ nghe thế cũng không chần chừ mà cầm lấy bình thuốc, ánh mắt có chút vui mừng. Người ngoài không biết nhưng vị sư huynh của ông đã không thể thi triển thuật [Thông U] được nữa, lần này bởi vì vụ việc có quá nhiều điểm mờ ám hơn nữa còn có thể ảnh hưởng tới cả vùng đất nên sư huynh ông mới mạo hiểm thi triển. Dù có [Hậu Thổ] bảo hộ mệnh mạch nhưng cả người trở nên suy yếu cũng không thể tránh khỏi. Nếu thứ thuốc này thật sự có công hiệu vậy thì sẽ giúp bọn hắn không ít thứ.
‘’Đa tạ đạo hữu! Lời cảm ân không thể nói hết, đây là lệnh bài của phái ta lần sau nếu đạo hữu cần giúp hãy tìm tới.’’ Diệp tu sĩ trong người lấy ra một tấm lệnh bài đưa cho Anh Tư sau đó liền cáo từ rời đi.
Anh Tư nhận lấy lệnh bài liền có chút vui mừng, đây là mục đích ông nhịn đau đưa ra bình thuốc kia. Thứ đó cũng không phải dễ kiếm, nơi xuất xứ của nó đến từ vùng đất phía Tây thế giới cách bọn hắn không biết mấy năm đi đường, có được thứ này cũng là do ông hồi trẻ từng theo một đội tàu thám hiểm đi qua bên đó.
Vùng đất đấy có nhiều thứ huyền bí không kém gì nơi đây, ông cũng chỉ là đi du lịch tại một mảnh đất nhỏ mấy năm sau đó trở về đây. Nhưng cũng kết bạn được với vài kỳ nhân, trong đó có một vị là dược sĩ sở hữu nhiều loại công thức về thuốc trong đó có thứ này, cũng may người kia tính tình cởi mở lại hợp tính ông cho nên 2 người đã thoải mái trao đổi rất nhiều tri thức, người kia dạy ông cách pha chế dược liệu, ông lại dạy về thuật pháp hơn nữa là các loại tri thức liên quan đến trừ tà cầu an.
‘’Haha! Nhiều năm như vậy, đạo hữu vẫn là giúp ta không ít lần. Không biết cuộc sống huynh dạo này thế nào, giờ già rồi không thể đi xa được nữa…’’
—---------
Nhìn lên bầu trời không còn mây đen quấn quanh, trong làng liền phát ra tiếng người dân hoang hô. Đại Lực đang ở trong phủ nghe được tin yêu quái đã bị diệt trừ liền không khỏi thở phào, xem ra bản thân cũng không phải vận rủi quấn thân.
Mà mẹ cậu sau khi được tin đã lập tức lệnh cho phòng bếp chuẩn bị thức ăn chiêu đãi, trái với không khí vui mừng của mọi người trong phủ Văn Ba khi trở về sắc mặt liền cực kỳ nặng nề, Đại Lực cùng mẹ cậu khi nhìn thấy trong lòng không khỏi lộp bộp.
Chỉ là ba cậu cũng không muốn đề cập tới, sắc mặt của ông liền vui cười hồ hởi ra ngoài chúc rượu với hương thân. Đại Lực thấy thế cũng không nói mà im lặng ăn uống, trong bữa tiệc cậu cũng cảm nhận được vài ánh mắt hướng về mình, một số là người quen còn một số khác là người xa lạ, những người đó mang trên mình áo bào màu xanh, kế bên tay thêu lấy một đầu Bệ Ngạn xem xét là người của quan phủ, còn một số thì trên người mặc giáp đen, khuôn mặt âm trầm không nói một lời, cho dù là Văn Ba đi qua mời rượu cũng chỉ gượng ép nở nụ cười rồi thôi.
Vì là con của gia đình giàu có cho nên Đại Lực cũng đã có chút quen thuộc với việc bản thân bị người khác soi mói, mấy người này đa số đều là mấy tên cáo già, nhìn cậu là con trai duy nhất trong gia đình liền sẽ bắt đầu mưu tính hôn sự hoặc là thu nhận về làm đệ tử để lôi kéo cha cậu. Mà hiển nhiên Văn Ba cũng là một tay già dơ trong cái đạo này, cho nên không cần phải để Đại Lực suy nghĩ.
‘’Đứa bé đằng kia có mùi không đúng, thằng bé giống như tiếp xúc qua yêu vật.’’
‘’Không sai là yêu vật, nhưng cũng không phải tà yêu mà là động vật sinh ra linh trí, xem ra là đến từ miếu thành hoàng trong làng. Không cần phải lo lắng, chỉ cần nhắc nhở phú hộ xem chừng là được.’’ Lần này Đại Lực có chút xui xẻo, bởi vì ban nãy không biết yêu vật có thể bị xử lý hay không mà cậu đã thuyết phục 2 con chuột yêu đi theo cậu. Dù sao có 2 tên này đi theo nếu lỡ như có phải chạy nạn thì có sự trợ giúp của bọn nó sẽ dễ thở hơn.
Nhưng điều đó cũng làm mùi chuột yêu bám lên người cậu, mà thứ này không phải chỉ cần tắm rửa là hết mà phải sử dụng loại thuốc đặc biệt hoặc là dùng thuật phép, bảo vật che lấp. Hiển nhiên Đại Lực không có những thứ đó, mà cậu còn xui xẻo hơn nữa là trong nhóm người dự tiệc có mấy tên sở hữu thần thông về mũi, cho nên mùi hương của cậu liền thu hút bọn hắn.
Văn Ba thì nghe được người của Trấn May Ty đề cập tới thì cũng có chút bất ngờ, nhưng sau đó liền cười trừ chấp tay. Người trong nhà mới hiểu người trong nhà, con của bọn hắn mặc dù nhìn như cà lơ, phất phơ nhưng tính tình lại cẩn thận, ẩn nhẫn không giống như đứa trẻ 10 tuổi, trong nhà của bọn hắn cũng có người từ huyền môn làm sao lại không phát hiện chuyện đó. Thậm chí bọn hắn còn biết rõ bí mật của Đại Lực, thằng bé giống như có thể giao tiếp với các loại động vật, mà thuyết pháp từ vị đến từ huyền môn kia thì đây chính là trời sinh thần thông giống như đứa bé đầu của bọn hắn.
Khi nghe được tin này lần đầu tiên, Văn Ba kém chút phát ra bệnh tim, 3 đứa con đầu của hắn một cái so với một cái biết gây chuyện, thậm chí là không ai trong bọn chúng muốn kế thừa gia nghiệp trong nhà đã làm ông mệt mỏi, cố gắng lắm mới ra được đứa con trai duy nhất trong nhà nếu lại để thằng bé giống như đứa con đầu của ông vậy thì cái nhà này sẽ sụp mất.
Cho nên Văn Ba mới không nghe theo ý kiến của vị kỳ nhân kia là cho Đại Lực tu hành tại tông môn mà là để nó tiếp tục sống như bình thường, mà ông cũng nhìn ra Đại Lực giống như không muốn người ta biết được chuyện này, phản ứng cũng khác với đứa con gái đầu của ông. Cho nên mấy năm nay Văn Ba cũng liền giả bộ hồ độ, nhưng lần này có vẻ như trận tai họa kia đã làm cho con ông phải suy nghĩ lại.
‘’Haizz! Cái gì tới cũng phải tới.’’
Tối hôm đó sau khi tiệc tan, người trong phủ cũng nhận được tin sẽ dời núi xuống sống ở trong thành. Nghe được tin này lòng người bàn hoàng, nhưng đã được Văn Ba ổn định chỉ nói rằng trên núi không đủ thuận tiện hơn nữa nếu lại gặp phải chuyện tà ma như này nữa thì không phải lúc nào bọn hắn cũng có thể xuống núi cầu người.
Mà mẹ hắn giống như cũng biết rõ mọi chuyện, bởi vì sau khi tin dời nhà được tung ra bà ấy cùng cha hắn đã có một cuộc nói chuyện trong phòng riêng. Sau đó thì bà cũng không còn ý kiến gì mà là toàn lực ủng hộ, đốc thúc hạ nhân nhanh chóng thu dọn để có thể khởi hành càng sớm càng tốt.
Đại Lực biết trong này ắt hẳn đã có chuyện xảy ra trong lúc trừ yêu, nhưng cậu cũng không có tò mò đi hỏi. Không có gì khác, bản thân có biết cũng không thể làm gì, cho dù cậu có ký ức kiếp trước đi nữa thì đa phần chúng đã không thể dùng được tại thế giới này, mà 2 cái chỗ dựa của cậu lại là loại hình phát triển lâu dài cho nên căn bản hiện tại Đại Lực gần như không có sức phản kháng nếu tai họa ập tới.
‘’Gánh nặng đường xa a!!’’