Hai ngày sau khi tiêu diệt được Hắc Hổ,
Thôn Bình Hòa của bọn hắn lại tất bật mưu sinh, không còn mưa bảo cản trở việc gieo lúa ngay lập tức bắt đầu. Trái với không khí nhộn nhịp trong thôn, nhà của Đại Lực lúc này đây liền tràn đầy cảm giác ngột ngạt cùng khẩn trương.
Người hầu trong phủ đang bận rộn gói ghém đồ đạc, mấy tên hộ vệ thì hằng ngày cưỡi ngựa chạy ra chạy về để chuyển hàng. Dù bọn hắn đã làm việc lặng lẽ nhưng cũng không thể nào dấu diếm được hương thân xung quanh, cũng may Văn Ba là người có uy tín trong làng ông chỉ nói muốn mang gia đình xuống định cư ở trong thành để Đại Lực có thể đi học dễ dàng liền được mọi người tin tưởng. Mặc dù có chút không bỏ, nhưng dù sao liên quan đến độc đinh trong nhà vậy thì không có ai ý kiến hay nghi ngờ.
Mà tại phòng ăn của phủ, Văn Ba đang cùng tâm phúc và người thân bàn bạc chuyện dời vào thành.
‘’Lão gia! Bên kia đã sắp xếp ổn thỏa, nô tài đã cho người tới quét dọn sạch sẽ tùy thời có thể vào ở.’’ Người nói là quản gia trong nhà, ông là người đã theo cha của Đại Lực từ khi ra biển cho đến đánh ra một thân cơ nghiệp. Người này không chỉ được xem là tâm phúc mà còn là người nhà trong gia đình, cha cậu thậm chí còn kết nghĩa huynh đệ với ông và định cho ông một khoảng tiền để gầy dựng sự nghiệp nhưng cuối cùng bị ông từ chối.
Nhưng cũng vì thế mà quan hệ 2 bên cũng trở nên gần gũi thậm chí một số chuyện bí mật trong nhà như khả năng nói chuyện với động vật của Đại Lực cũng được chia sẻ. Cho nên đôi lúc người quản gia này cũng sẽ chú ý chiếu cố Đại Lực đảm bảo cậu không tiếp xúc với những thứ không sạch sẽ. Bởi ngoại trừ là quản gia trong nhà ông còn có một thân phận khác mà chỉ có Văn Ba biết được đó chính là một vị đạo sĩ huyền môn,
‘’Lão Trương, trong đây toàn là người trong nhà. Ngươi cũng không cần phải xưng hô ta một tiếng lão gia a.’’ Văn Ba có chút không hài lòng với người bạn chí cốt này, ông cầm lấy ly rượu đưa tới nói: ‘’Phạt ngươi một ly! Mau uống đi.’’
Trương quản gia cũng biết tính nết Văn Ba cho nên cũng chỉ có thể lắc đầu cười trừ, cầm ly rượu lên mà uống:’’ Lễ không thể quên,Tam huynh đừng trách đệ.’’
Đem ly rượu uống cạn một hơi, ông sau đó mới chầm chậm nói tiếp: ‘’Thú thực với huynh, ta tới bây giờ còn không thể tin được điều mà Lão Khương cùng Lão Khang nói.’’
Lời này vừa ra liền khiến cho bầu không khí có chút ngưng trệ, cơ mà cũng nhanh chóng bị điểm phá bởi chú Khang: ‘’Lão Trương bao nhiêu tuổi rồi mà còn làm bộ dáng như vậy, Trấn Ma Ty với Phủ Thành Hoàng còn chưa nói gì đi! Ngươi quan tâm làm gì.
Chú Khương liếc nhìn ông em đã say khướt của mình lắc đầu, tên này miệng nói không quan tâm nhưng là người lo lắng nhất a, còn dấu hắn gửi thư về cho sư phụ để cầu cứu, hại hắn cũng phải vụng trộm gửi một bức thư giải thích.
‘’Binh tới tướng cản, nước tới đất ngăn! Chuyện này chúng ta cũng không thể giúp đỡ được nhiều, không bằng tự đảm bảo bản thân trước là được.’’ Nói đến ông lại quay qua nhìn 2 thành phần đang không quan tâm tới bầu không khí, khóe miệng không khỏi dâng lên nói:
‘’Cơ mà không phải buổi tiệc lần này là ăn mừng Tiểu Long thành công Khai Mạch sao? Làm sao lại đi bàn mấy chuyện này cơ chứ!’’
Trương lão gia thấy thế cũng gật đầu đồng ý, lại rót cho mình một chén rượu đưa lên nói:
‘’Là ta tuổi tác đã cao liền trở nên đa sầu đa cảm làm hại bầu không khí, chén này xem như bồi tội!’’
‘’Haha! Được Lão Trương, ta bồi với ngươi!’’ Lão Khang thấy thế liền đập bàng cười lớn, sau đó cầm lấy bình rượu uống một hơi. Văn Ba thấy thế liền cười cười, đem chén rượu đưa tới Anh Tư rồi cũng bồi 2 người kia uống rượu. Lần này ông cũng muốn mượn rượu tạm quên đi mấy chuyện phiền phức kia.
Vợ ông nhìn bộ dáng chồng mình hiện giờ có chút ngượng ngùng, cũng may người trong phòng đều là người nhà nên cũng không sợ mất mặt. Cô sau đó cũng mặt kệ không quảng người này, dù sao cũng là trụ cột gia đình muốn làm gì thì làm.
‘’Tiểu Long ăn nhiều một chút! Mẹ nghe chú Khương bảo khi vừa mới Khai Mạch liền cần bổ bể cơ thể để uẩn dưỡng kinh mạch.’’
‘’Mẹ như vậy là bất công a! Con cũng cần uẩn dưỡng kinh mạch tại sao lại chỉ gấp thức ăn cho tứ đệ.’’
‘’Hừ! Mấy đứa tụi bây bỏ nhà đi lâu như vậy, một bức thư hỏi thăm cũng không gửi về. Nếu không phải có Long ở bên thì ta còn tưởng cái nhà này chỉ có 2 người thôi đấy.’’
San San nghe thế liền ngượng ngùng không dám nói nữa, chuyện này cũng không thể trách cô được. Hành tẩu giang hồ đa số đều là dừng chân ở bên ngoài, chỉ có khi cần kiếm kinh phí mới đi tới thành trì. Mà khi tới đó đa số đều đã bắt đầu làm việc, cô cũng không có thời gian để viết thư về cho gia đình.
‘’Mẹ cũng đừng trách chị Ba! Làm Du hiệp đa số đều là ngủ bờ ngủ bụi ở bên ngoài, làm gì có thời gian để gửi thư về chứ.’’ Đại Lực ban đầu định muốn giải vậy, nhưng không biết câu nói của mình lại là đổ thêm dầu vào lửa.
Mẹ câu nghe thế liền bắt đầu mở máy hát:’’Là mẹ bắt tụi bây đi làm? Hay là nhà mình nghèo đói tới mức để tụi bây phải bán mạng làm việc? Nếu muốn làm du hiệp gì đó thì làm tại Quảng Châu cũng được mẹ không nói. Đằng này tụi bây đều phải chọn mấy cái nơi khỉ ho cò gáy hoặc là núi non hiểm trở, may là ba tụi bây quan hệ rộng để mẹ còn biết tụi bây sống như thế nào chứ không phải mỗi ngày cầu trời khấn phật để bọn bây bình an.’’
Nói tới đây mắt bà đã có chút đỏ hoe mà 2 chị em đều là thức thời im như cún, thậm chí cũng dừng động đũa. Mà Đại Lực sau đó liền trở thành bia ngắm của mẹ cậu:
‘’3 chị của mày đã quyết tâm lập nghiệp bên ngoài rồi, cái nhà này chỉ còn mình con thôi đó Long. Mẹ không cấm cản con tập võ hay học thuật pháp nhưng con phải hứa với mẹ là phải thay ba tiếp quảng cái gia nghiệp này.’’
Văn Ba cùng Trương quản gia đang uống rượu nghe thế trong lòng liền dơ ngón cái cho vợ mình, lựa chọn thời điểm không thể nào tốt hơn. Tên oắt kia đã khai ra bản thân có thể nói chuyện với động vật cho bọn hắn, không cần nghĩ cũng biết trong lòng đã ngo ngoe muốn như chị mình đặt chân vào giang hồ.
Bọn hắn cũng không ý kiến gì với điều này, dù sao con bọn hắn sinh ra đã có thiên tư như vậy, đây là trời cho chén cơm này không ăn thì mang tội. Nhưng cũng không thể bắt bọn hắn đồng ý việc chơ mắt nhìn con mình liều mạng kiếm mấy đồng bạc lẽ đó được, nhà bọn hắn còn chưa nghèo đến thế.
3 đứa con trước là bởi vì bọn hắn không chịu cứng rắn nên mới thành ra như vậy, đã tới đứa thứ 4 lại còn là con nối dõi. 2 vợ chồng bọn hắn cũng liền phải trở nên hung ác một điểm để bảo vệ hương hỏa của cái nhà này.
Đại Lực nhìn mẹ và ba mình nghiêm túc như thế cũng không dám lá mặt lá trái đành phải lập thệ sẽ tiếp quản công việc cha hắn khi trưởng thành, cơ mà trong lòng cậu cũng không ngừng kêu khổ. Trên người cậu còn cái bài khảo sát của [Địa Phủ] chưa thi đâu, làm không qua thì cũng đừng nghĩ tới việc tiếp tục sống.
Mặc dù đã xem như đặt nửa bước vào huyền môn, nhưng cậu còn chưa bắt đầu tu luyện công pháp [Chuyển Luân Vương] cho cậu đâu. Chưa kể trở thành sống Âm Sai cũng phải bắt đầu truy bắt âm phạm, cái công việc đó đâu có dễ làm không khéo liền đi bán muối trong ngày đầu làm việc mất. Cậu còn chưa quên ngày đầu tiên làm người chung gian tại kiếp trước đâu.
Nhưng lời hứa đã lập, Đại Lực cũng chỉ có thể cắn răng thực hiện mà thôi. Chị Ba ngồi kế bên thấy cậu trầm mặt còn nghĩ rằng do bản thân tùy ý mà khiến đứa em phải chịu tội thay, trong lòng cô nàng liền cảm thấy áy náy.
Cơ mà cô cũng không thể làm gì khác, tính cô không thích dính tới mấy cái công việc tính toán kia, hơn nữa du lịch bên ngoài mấy năm cô cũng mở mang không ít. Biết cha mình có thể làm được một phen cơ nghiệp như này không dễ, đã có thể xem như là có số má tại cái vùng này. Mà với địa vị của ông chắc chắn sẽ được nhiều người thèm khát, mà gia đình bọn hắn lại có tới 3 người con gái, dù nhà bọn hắn có tư tưởng cởi mở khác hẳn với những nhà khác, nhưng tại cái nơi trọng nam khinh nữ như này.
Việc bị người ta ép gã hỏi cưới cũng không phải không thể xảy ra, thậm chí có một số nơi còn có tục bắt vợ. Mà 3 người bọn hắn cho dù tài hoa đến cỡ nào chỉ cần chưa trở thành một phương anh hào, đều sẽ có khả năng bị ép hỏi gả cưới. Đây cũng không phải là đang trách cha hắn, mà là có một số thứ ở địa vị của ông không muốn cũng không được, cho nên mới có chuyện 3 người bọn họ trốn nhà hành tẩu bên ngoài.
‘’Cũng nên liên lạc với 2 chị tìm cách bù đắp đứa em này.’’ Chị Ba trong lòng nghĩ thầm, sau đó không biết xuất phát từ việc áy náy hay không mà cô cũng tự động gấp thức ăn bỏ vào chén của cậu.
Đại Lực còn không hiểu chuyện gì xảy ra nhưng cho dù có biết cậu cũng khịt mũi coi thường, cho dù 3 người bọn hắn có trốn đi thì cũng không thể nào trốn được việc cưới hỏi này. Tới địa vị của ba hắn, người muốn thông gia cũng không thể nào kém cạnh được, muốn đem 3 người bắt trở về có gì là khó. Sở dĩ còn không có ai tới cưới hỏi là vì ba của hắn không đồng ý mà thôi, ông cũng hiểu tính nết 3 đứa con của mình cho nên cũng không cưỡng cầu để bọn hắn tùy ý.
3 người kia cũng không phải là không hiểu, nhưng mà vì không muốn gây phiền phức tới cha bọn hắn nên mới cứ lầm lì bên ngoài như vậy.
Đối với mối quan hệ đầy phức tạp này của nhà hắn, Đại Lực chỉ có tặc lưỡi than thở rồi thôi. Dù sao cậu cũng đã bị chỉ định giữ lại trong nhà, mấy người kia có làm gì thì cũng không thể thay đổi được việc này.
‘’À mà thằng Tư cho chị hỏi cái! Mấy con chuột kia là em kiếm ở đâu ra vậy. Chị đâu có nhớ trong nhà mình có chuột đâu chứ đừng nói là yêu tinh.’’ San San đang suy nghĩ làm sao đền bù cho đứa em, liền liếc qua 2 con chuột tinh đang ăn uống thả cửa dưới sàn.
Do cậu đã bộc lộ việc bản thân câu thông được với động vật, cho nên 2 tên này cũng được câu đem ra để tránh bị người khác nhìn thấy đập c·hết.
‘’2 tên đấy hả! Bọn nó đến từ miếu Thành Hoàng trong trấn, chị cũng biết bên kia cũng không vị thần nào chú ngụ cho nên hương hỏa bị tảng ra đi. 2 cái thằng này chính là làm tổ ở nơi đó hút trộm hương hỏa mới mở ra linh trí.’’
‘’Chậc! Có hương hỏa làm linh khí tu luyện, chủ nhân thì có thể giao tiếp với mình mà còn là nhà giàu. 2 tên chuột này xem ra phúc vận đầy mình.’’
‘’Chị nói cũng đúng, 2 tên này từ ngày đi theo em mập ra không ít. Bây giờ 2 má đều đã phình ra rõ ràng.’’
‘’Chít..chít..chít..chít’’ (Mập ra thì thế nào? Đây là phương pháp tu hành của chúng ta, ngươi hiểu cái gì!!’’
Thấy Đại Lực nói chuyện hơi đụng chạm, cho nên 2 đầu chuột tinh liền đứng lên phản bác. Đại Lực thấy thế cũng liền xin thua:
‘’Chít..chít..’’ (Được rồi là do ta được chưa! 2 người mập lên là do tu hành, về sau còn xin nhờ 2 vị chiếu cố..’’
‘’Chít..chít..’’ (Tính ngươi thức thời.)
Nhìn đứa em mình giao tiếp với 2 con chuột, San San trong lòng không khỏi nuối tiếc. Năng lực này rất là hiếm, mà với sự đa dụng của nó chỉ cần có người xuất hiện liền sẽ được nhiều thế lực mời chào cùng săn đón a. Theo lý mà nói một khi Đại Lực lộ ra liền sẽ được nhiều tông môn phái đến thu đồ, mà độ yêu nghiệt của tên này không kém gì chị cả, cho nên tiền đồ rất là sáng lạn a, kém nhất cũng là trưởng lão trong phái, ấy vậy mà tương lai này đã bị cha cô đánh gãy, dù là về sau có gia nhập môn phái thì chức cao lắm thằng bé nhận được cũng chỉ là hộ pháp mà thôi.
Bởi dù là môn phái trong võ lâm hay huyền môn, cao tầng của nó đều rất kiêng kỵ với người dính dáng mật thiết với gia tộc ở dân gian. Bởi ở cái cấp độ đó, suy nghĩ của bọn hắn đa số đều phải liên quan đến quyết định hướng đi của giáo phái. Nếu để tình cảm cá nhân dính vào việc này, vậy thì không khác gì đem môn phái kéo vào vực thẳm.
Cơ mà San San lại thấy đây là điều tốt, dính dáng tới gia tộc thì như thế nào. Đây là máu mủ ruột thịt a làm sao có thể nói bỏ là bỏ được, cho nên cô mới không như chị cả bái nhập môn phái cũng không như chị hai đi theo sư phụ vân du khắp nơi, làm như thế không khác gì từ cái hố này nhảy sang cái hố khác, cho dù là thực lực bản thân có lên nhanh nhưng cũng không khác gì đeo vòng cổ vào cho mình.
Thà như cô cũng đi cầu pháp nhưng không bái sư, mặc dù không được truyền chân pháp nhưng bản lĩnh là học không ít. Lại có thể tự do tự tại làm ý mình muốn mà không phải bị bó tay bó chân, chỉ cần không gây nguy hại tới gia đình là được.
Đây mới là lý do cô chấp nhận làm một tên du hiệp đi đây đi đó, ăn bờ ngủ bụi a. Đây mới là cái giang hồ mà trong lòng cô hướng tới.