Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 71: Người quen, Thánh Long thức giấc

Chương 71: Người quen, Thánh Long thức giấc


Trịnh Luân nhìn sâu vào Trần Duy, bản thân rất muốn biết phía sau chiếc mặt nạ kia là yêu nghiệt phương nào. Lại có thể đánh bại Ma tử của Mạc gia.

Mạc gia ma tử trong thế hệ chính là xứng với top 3 vị trí đầu. Lại bại vô cùng chóng vánh. Không, phải nói là bại không 1 sức chống cự. Tiểu tử này chính là hoàn toàn nghiền ép.

Thiên cấp kỳ vật trấn thế, bát tinh rưỡi Chân Bảo điệp gia thần thông, thần thông kiếm cang của hắc sát lão quỷ, Long môn khí công ba. Khẽ chặc lưỡi.

Mạc gia ma tử thua không oan. Tiểu tử trước mắt tuổi đời có vẻ rất trẻ tại sao lại mạnh rối tinh rối mù như vậy. Đi qua vài năm nữa chẳng phải chính bản thân lão cũng không thể chống lại.

Ánh mắt lão hiện ra vẻ cuồng nhiệt. Nếu không phải muốn giữ hình tượng, còn châm chước cố kỵ người đứng sau tiểu tử này là ai, đã trực tiếp xông lên bắt giữ, mổ xẻ đối phương.

Trần Duy làm sao không nhận ra ý đồ của lão ta, ánh mắt có chút hàn. Khẽ nói:

“Trưởng bối của ta, chỉ sợ ông nghe đến tên đã sợ mất mật. Không nghe có lẽ sẽ tốt cho ông hơn.”

Trần Duy trước mắt chính là làm ra đe dọa. Muốn đối phương có điểm cố kỵ mà giữ lại. Sau đó nhìn Huyết bào sau lưng lão già. Đây là 1 cơ hội tuyệt hảo xử lý huyết bào, đi qua lần này, huyết bào sẽ không dễ xuất hiện để hắn ra tay. Hắn biết rõ huyết bào, tên khốn này chính là vô cùng s·ợ c·hết, h·iếp yếu sợ mạnh. Nếu không nắm chắc chiến thắng Trần Duy chính là chỉ cần nhìn thấy Trần Duy hắn liền trực tiếp trốn.

Trần Duy khẽ lạnh lùng truyền âm cho Trịnh Luân:

“Trịnh Luân, giao Huyết bào cho ta. Ta sẽ cho ngươi 2 chương cuối của Thông Hồn Tục Mệnh chú.”

Khuôn mặt Trịnh Luân đang cười nhạt bỗng chốc thu lại. Mắt có chút trợn lên, khuôn mặt toát ra vẻ lạnh lùng lạ thường đáng sợ.

Hắn truyền âm lại cho Trần Duy:

“Tiểu hữu, ngươi là đang đùa giỡn ta. Ngươi có biết bản thân đang nói gì không”

Trong đầu Trịnh Luận lúc này đang dấy lên kinh đào hãi lãng. Hắn vừa nghe thấy gì, Thông hồn tục mệnh chú 2 chương cuối.

Chính là 2 chương quan trọng nhất của Thông hồn chú bị thất lạc hơn 1500 năm trước.

Hắn đã từng nghe 1 truyền thuyết của Thất Sơn. Tháng 7 thông hồn, Sinh mệnh hoàn nguyên. Cũng chính là ý vị của 2 chương cuối Thông hồn tục mệnh chú.

Chỉ đơn giản nhưng nghe qua liền làm người khác điên cuồng. Đây chính là hồi sinh thuật.

Trần Duy nheo mắt. Hắn có chút cảm thấy bản thân có chút vội vàng. Đối với kẻ tham lam như Trình Luận tuyệt không nên để hắn biết. Cân nhắc sau trước liền truyền âm:

“Ta là có 1 chút manh mối về 2 chương cuối Thông hồn tục mệnh, chỉ cần ngươi giao Huyết bào cho ta, manh mối liền về ngươi.”

Trịnh Luân nheo mắt, đáy mắt hiện ra 1 tia nguy hiểm. Hắn cười nhẹ truyền âm cho Trần Duy:

“Tiểu hữu, tha 1 mạng người cũng xem như 1 cái nhân tình. Mạc gia cũng không phải là đèn cạn dầu, ngươi g·iết ma tử của bọn hắn, bọn hắn nhất quyết cũng không buông tha cho ngươi. Thay vì như vậy, chỉ cần ngươi đưa ra 1 yêu cầu, trong khả năng của ta, ta nhất định đáp ứng hỗ trợ ngươi đổi lấy đầu manh mối kia. Giải quyết như vậy chẳng phải tốt hơn sao. Mạc gia sau chuyện này, ta giúp ngươi nói 1 tiếng đảm bảo sẽ không làm khó ngươi.” Trịnh Luân đương nhiên không thể giao ra người. Ma tử nếu t·hiệt m·ạng ở Thất Sơn. Mạc Gia kéo người đến dây dưa, Thất Sơn hắn sẽ rất đau đầu.

Trần Duy cười lạnh, đúng là lão hồ ly. Nghĩ không bỏ ra gì liền muốn manh mối. Trần Duy trong đầu bắt đầu suy nghĩ đối sách.

Lúc bấy giờ chợt có vô số người lục đục chạy đến.

Một cái nữ nhân dung mạo tuyệt trần, khuôn mặt trứng ngỗng, mày liễu mắt sáng chạy đến, nàng như tiên tử họa từ trong tranh, không ăn nhân gian khói lửa. Nhìn thấy nàng xuất hiện. Trần Duy mắt liền sáng. Ánh mắt bình thường chỉ phát ra hung quang tà dị bỗng xuất hiện 1 chút ôn nhu lạ thường. Trần Duy khẽ thầm đạo:

“Cảnh Loan, là nàng ấy.”

Ánh mắt của Trần Duy rất kín nhưng lại không thể dấu được ánh mắt của 1 nữ nhân đang tập trung nhìn hắn. Không ai khác chính là Anya.

Trong lòng nàng lúc này không hiểu sao lại nỗi lên một chút tức giận vô cớ. Sau đó khẽ hừ 1 tiếng:

“Nam nhân, chỉ toàn 1 lũ sắc quỷ.”

Sau đó ở phương xa, 2 cái Hoàng Hắc lão giả chạy đến. Trần Duy không hề tỏ ra bất ngờ, hắn đã biết 2 lão già này ngự ở phương xa xem kịch.

Cùng lúc hắc bào lão giả muốn ra tay với Trần Duy, 1 cái trảo mang đại thủ vung đến, sát khí cường liệt. Trần Duy không ngăn cản, cùng lúc 1 cái Hoàng Ấn hiện giữa thương không lập tức ngăn lại hắc thủ, chính là hoàng bào lão giả ra tay. Hắc trảo và hoàng ấn v·a c·hạm liền tự động tiêu tán.

Sau đó 2 lão già tách ra 1 người xuất hiện bên cạnh Huyết bào, 1 người thủ hộ phía trước Lê Lập Sơn. Hoàng bào lão giả cười nhạt:

“Ra tay với cả 1 cái hậu bối, ngươi đúng là không cần mặt mũi.”

Hắc bào lão giả khẽ hừ 1 tiếng, ánh mắt bất thiện nhìn Trần Duy:

“Tiểu tử, ngươi chống đối Mạc gia chúng ta, là ngại mệnh mình quá dài sao?”

Trần Duy không thèm đáp lại. Mạc gia ma môn, 1 ngày nào đó hắn nhất định nhổ cỏ tận gốc gia tộc tội ác này.

Hoàng bào lão giả khẽ vỗ túi trữ vật, 1 viên đan dược rơi vào lòng bàn tay, lão đưa cho Lê Lập Sơn nói:

“Sơn nhi, thất bại lần này là 1 bài học lớn, không cần phải chán nản, chỉ cần thủ vững tinh thần, ta tin lần tiếp theo đối mặt Ma tử, con sẽ có thể chiến thắng.”

Lê Lập Sơn nuốt vào đan dược, sau đó khẽ đáp: “Vâng gia gia, con đã biết.” Nhưng ánh mắt của hắn lúc này chỉ trực câu nhìn chằm chằm Trần Duy. Là người chứng kiến toàn bộ trận đấu diễn ra. Lê Lập Sơn biết rõ Trần Duy mạnh đến như thế nào.

Hắn chỉ không hiểu tại sao đối phương lại mạnh đáng sợ đến vậy mà tu vị đối phương còn có vẻ rất yếu. Nhưng 1 lúc sau, trên ánh mắt của Lê Lập Sơn lại tiếp tục cháy hừng hực lên ý chí chiến đấu. Người khác mạnh, ta cũng có thể mạnh lên. Lần tiếp theo đối mặt, ta không tin bản thân sẽ thua kém hắn.

Hoàng bào lão giả thấy vậy, ánh mắt chợt sáng, chỉ cần Sơn nhi đấu tâm không giảm, sau lần đả kích này nhất định sẽ còn mạnh hơn hiện tại rất nhiều lần. Lại nhìn về phía Trần Duy, ánh mắt hiện lên vẻ cảm kích.

Sau đó 1 cái thư sinh áo trắng xuất hiện tại toàn trường. Hắn khuôn mặt tuấn tú, chỉ có ánh mắt hơi hẹp làm phá đi ngũ quan. Hắn không ai khác, chính là đại sư huynh Thất Sơn, Trịnh Cẩn.

Trần Duy nhìn thấy người xuất hiện, khuôn mặt vô cùng xa lạ, hắn không nhớ 1 thế trước đã từng thấy qua, nhưng nhất gian tử khí, mệnh cách này cũng không thể nào là vô danh.

Trần Duy nhìn sâu Trịnh Cẩn, không hiểu sao bỗng cảm thấy đối phương có chút gì đó quen thuộc, có 1 chút gì đó làm Trần Duy vô cùng chán ghét.

Một lúc sau như cảm nhận được 1 thứ gì đó xuất hiện trên người Trịnh Cẩn. Trần Duy một chút bất ngờ quay đầu nhìn Đỗ Cảnh Loan.

Hắn thầm nói: “Sao có thể, thứ này đáng ra phải thuộc sở hữu của Loan nhi.”

Trần Duy lấy làm lạ, khẽ niệm vài câu chú quyết.

Trịnh Cẩn vừa đến nơi, chưa hiểu chuyện gì xảy ra. Bỗng phát hiện trữ vật thủ trạc của mình có chút phát sáng. Hắn không hiểu nhìn vào bên trong. Bỗng bất ngờ 1 cái hư ảnh Thánh long từ trong trữ vật phóng ra bên ngoài, mang theo ánh sáng thần thánh lóa mắt.

Thánh long vừa xuất hiện hấp dẫn ánh mắt vô số người xem. Trịnh Luân thấy Thánh long xuất hiện liền kinh ngạc há hốc mồm. Còn Trịnh Cẩn đã sợ hãi té ở 1 bên.

Thánh long nhìn quanh 1 vòng, sau đó liền nhìn chăm chú vào Trần Duy. Nó như ngửi thấy có 1 chút gì đó quen thuộc. Trên miệng phát ra tiếng nói trầm thấp uy nghi:

“Là ngượi dùng Long ngữ, gọi ta thức dậy.”

Chương 71: Người quen, Thánh Long thức giấc