Trong phòng, qua một đem tĩnh dưỡng thêm. Chu quản sự chuyển biến tốt đẹp một chút, làn da cũng đã hồng hào thêm, bây giờ đang ngồi cạnh giường tự uống thuốc.
Mười ngày trước bọn hắn trước sự không hiểu bị chặn đánh, hắn phải đối mặt với một thất cảnh cao thủ. Hắn biết hắn không thể địch lại, may mắn trại chủ kim đao trại kịp thời đến cứu viện. Hắn cũng có thể về đến đây chữa trị, mỗi khi nghĩ đến đây hắn đều cảm giác toàn thân lạnh lẽo, không hề có một chút an toàn.
Hắn chậm rãi thổi hơi nóng trên trên chén thuốc, chưa kịp để nó nguội, hắn một hơi uống hết chén thuốc. Đặt chén thuốc lại trên khay, hắn nhìn về phía Lưu Hổ, Lưu Báo: “Có chuyện gì?”
Nhìn hai người một bộ muốn nói lại thôi, hắn thật sự khó chịu. Ngày bình thường bốc đồng Lưu Hổ hôm nay cũng quái lạ ít nói.
“Thật sự là có chuyện, nhưng ta lại không biết chuyện này thật giả nên cũng không dám nói nhiều” cuối cùng Lưu Báo lên tiếng.
“Còn có chuyện gì có thể kỳ lạ hơn chuyện chúng ta bị chặn đánh vô duyên vô cớ?” Một mặt mỡ Chu quản sự âm trầm. Nếu bọn hắn nói không ra được chuyện đại sự gì, rất có thể những tâm tình phiền muộn những ngày qua mà hắn phải chịu đựng sẽ có nơi để trút ra.
“Trong trại có quái vật” Lưu Hổ lên tiếng chặn lại muốn nói Lưu Báo. Hăn nhịn nãy giờ thật khó chịu, nhưng thật sự cũng làm khó hắn. Hắn không tin trên đời lại có quái vật có thể nói, hắn nhiều nhất gặp cũng chỉ là một vài hung thú mà thôi. Nhưng hôm qua sau khi nghe Lưu Báo phân tích, hắn lại bị dao động.
Hắn đem mọi chuyện xảy ra ngày hôm qua nói một lượt cho Chu quản sự.
“Chuyện là như vậy” hắn dừng lại nhìn về phía Chu quản sự.
Chu quản sự một mặt nghi ngờ nhìn về phía Lưu Báo.
“Đây là tin đồn xuất hiện trong trại tối qua, mà chúng ta đã nghe được, hơn nữa những tên thổ phỉ kia b·ị t·hương là thật, ta cũng đa đi xem qua”
Hắn tiếp tục: “Từ khi chuyện ngày hôm qua xảy ra, mấy vị đại đương gia kia cũng không thấy đứng ra giải thích chuyện này, như ngầm thừa nhận vậy.”
“Nếu là như vậy lời nói, thì có vẻ chúng ta có thể đang vướng vào một rắc rối lớn. Đầu tiên là chúng ta bị t·ấn c·ông, sau đó lại có quái vật xuất hiện. Nếu tất cả chuyện này liên quan đến nhau, thì rất có thể đây chính là có một ai đó đang âm mưu gì đấy, mà chúng ta cố thể đã bị xem như quân cờ trong này” Chu quản sự một mặt nghiêm trọng.
“Các ngươi vẫn cứ trở về xử sự như thường ngày, ta bây giờ sẽ viết một bức thư báo cho gia chủ những việc xảy ra.” Chu quản sự lên tiếng, đây là phương án tốt nhất mà hắn có thể nghĩ ra được.
“Tại sao chúng ta không chạy trốn?” Lưu Hổ lên tiếng.
“Nếu chúng ta đã là con cờ, ngươi nếu là người chấp cờ thì sẽ dễ dàng bỏ qua một con cờ sao?” Chu quản sự một mặt không kiên nhẫn.
“Các ngươi lui ra đi” hắn phất lui 2 người.
Hắn ngồi người lên, đi đến một cái bàn trước, lấy giấy mài mực viết thư. Hắn muốn báo một chút cho gia chủ những việc gần đây xảy ra, một là hắn muốn xin hướng xử lý, hai là hắn muốn thăm giò một chút xem thử gia chủ có biết chuyện này không.
Hắn thật không muốn hướng đến điều số 2 chút nào, như vậy đường sống của hắn thật không cao.
Bên kia Vương Mân vừa mới bước ra khỏi cửa phòng của Liễu Cảnh.
Nàng vẫn chưa nhận được đáp án mà nàng mong muốn nhất. Liễu Cảnh đã xác nhận chuyện hôm qua đúng như những gì mà phụ nhân kia nói. Hắn còn nói là sau khi gây chuyện ở phòng bếp nó cũng đã rời đi, nhưng nàng thật sự không tin vào câu trả lời này.
Nó tràn đầy mùi giả dối, nếu mọi chuyện đơn giản như vậy tại sao hôm qua hắn không thông báo cho mọi người, mà chỉ kín miệng như bưng. Nhưng nàng nhiều lần thăm dò, Liễu Cảnh cũng một bộ như không còn gì dấu diếm nàng cả, thật làm cho nàng tức c·hết.
Trong phòng, Liễu cảnh nhìn dáng người vũ mị hậm hực mà đi, trong lòng đang nghĩ lấy: “Việc này tốt nhất càng ít người biết càng tốt”
Hắn không biết thiếu trại chủ suy nghĩ gì. Nhưng hắn cũng không dám tuyên truyền chuyện này, lỡ như không đúng ý của thiếu trại chủ, mạng nhỏ này của hắn có thể không có. Cho nên đối với nghi ngờ của Vương Mân, hắn không có dự định giải thích rõ ràng. Đến đây, hắn nhìn lại cuốn sách đang đọc dở của mình.
—-
Trong một thư phòng rộng rãi, một vị quản gia lão giả đang đứng khom mình một bên, phía trước hắn là một nam tử trung niên. Nam tử trung niên thân hình thon gọn, mặc một thân trường bào màu trắng, khuôn mặt nho nhã ánh mắt sáng tỏ đang xem lấy văn kiện.
Hắn chính là Lưu Vân Thành thành chủ Lưu Vân.
“Nói một chút tình hình gần đây đi” Lưu Vân lên tiếng trong khi vẫn đang chăm chú vào văn thư.
Hoàng quản gia nhẹ nhàng chắp tay trước người rồi thả xuống mở miệng: “Gần nhất trong thành vẫn bình an vô sự. Nhưng gần đây ba nhà Lý gia, Giang gia, Hà gia đang đi lại với nhau rất gần, rất có thể đang dự mưu gì đó. Còn bên Kim Đao trại…” nói tới đây Hoàng quản gia ngừng lại.
“Ừm, ba nhà để ý một chút là được, còn Kim Đao trại làm sao?” Lưu Vân ngẩng đầu nhìn Hoàng quản gia.
“Trưa này mật báo bên kia gửi tin về. Có báo là hôm qua Kim Đao trại bị t·ấn c·ông bởi quái vật không rõ lai lịch, rất nhiều người b·ị t·hương ngất đi, sáng này mới sơ bộ tỉnh lại” hắn dừng lại, nhìn về phía Lưu Vân.
“Quái vật? tên kia không có giải thích gì thêm?”
“Đúng vậy, hắn nói trong thư khá là mơ hồ, hắn nói chỉ là khí thế của con quái vật kia cũng đã làm cửu cảnh luyện da võ giả ngất đi. Nhưng có vẻ đã được xác nhận bởi những người tỉnh lại sau khi đối mặt với nó. Liễu Cảnh, Trần lão là những người biết chuyện cũng không đứng ra phản đối”
“Ngoài chuyện này, bên kia còn có chuyện gì nữa sao?”
“Mười ngày trước đại đương gia của Kim Đao trại đích thân ra ngoài đuổi bắt tên Lưu Xích kia, đến giờ vẫn chưa trở về” Hoàng quản lên cung kính hồi đáp.
Lưu Vân trầm mặc sau đó quay người về Hoàng quản gia: “Ngươi suy nghĩ gì về chuyện này?”
“Thuộc hạ cho rằng đây có thể là thật, nhưng cũng không phải là quái vật nào đó gây ra. Mà rất có thể là vị cao thủ nào đó đã làm chuyện này, còn nguyên do thuộc hạ không rõ ràng. Theo như những người đã chứng kiến, người này xung quanh còn có khí đen bao quanh mình. Rất có thể đây là một vị ít nhất là ngũ cảnh nội lực cảnh.”
“Ừm, muốn chỉ dựa vào khí thế để làm ngất đi một người luyện da cảnh, thì cần một ngũ cảnh nội lực cảnh tiếp xúc gần mới có thể làm được, hơn nữa cũng không dễ dàng. Còn khí thể màu đen, nếu chỉ là hiển hiện ra bóng mờ thì không nói. Nhưng nếu thật sự ngưng thành khí thể và có thể thoát ra khỏi cơ thể thì ít nhất cũng cần thượng tam cảnh”
Nói tới đây Chu Vân khuỷu tay chống vào thành ghế, đầu dựa trên nắm tay bắt đầu suy tư.
“Nếu như nhưng gì mật báo nói là thật, thì một vị cường giả như vậy lại chạy tới xó xỉnh này làm gì”. Hơn nữa tại sao lại là khu vực hắn quản hạt chứ, càng nghĩ hắn càng khó chịu.
“Đại nhân, có cần báo lên trên không?”
“Không vội, muốn tin được đưa vào tới kinh thành, cũng cần một thời gian khá dài. Hơn nữa cũng không thể vì một tin đồn chưa biết đúng sai, lại cần phải phái ra một vị thượng tam phẩm võ giả cũng không đáng”.
Phải biết đại Chu hiện nay mặt nổi cũng chỉ có 4 vị nhất cảnh, 11 vị nhị cảnh, 32 vị tam cảnh. Chưa kể, những người này cũng bao gồm những người đang quản lý tại các châu thành, cùng quận thành, cho nên có thể phân thân đi ra cũng không nhiều.
“Trước án binh điều tra một đoạn thời gian, tu tập đầy đủ thông tin rồi báo cũng không muộn” Chu Vân lên tiếng.
“Đây là văn thư từ huyện thành gửi tới, yêu cầu phối hợp điều tra tên t·ội p·hạm Lưu Xích kia, ngươi xem một chút” nói Chu Vân đưa cho Hoàng quản gia một phong thư.
Sau khi xem xong, Hoàng quản qua rơi vào trầm tư sau đó lấy lại tinh thần lên tiếng: “Từ khi tên Lưu Xích đi vào địa giới chúng ta mười ngày trước, thuộc hạ đã âm thầm điều tra về hắn. Người này xuất thân thấp kém, bị bán vào làm nô cho Lương gia. Không ngờ hắn tư chất võ đạo rất tốt, mới chưa tới 25 cũng đã đệ thất cảnh luyện cốt cảnh”
“Theo như tư liệu thuộc hạ thu được, hắn bắt đầu luyện võ đã là 19 tuổi, qua tuổi luyện võ tốt nhất. Trong khi bán mình làm nô cho Lương gia, hắn cũng rất điệu thấp, cảnh giới biểu hiện ra cho tới khi trước bị phát hiện là làm phản Lương gia cũng chỉ ở cửu cảnh sơ kỳ mà thôi. Những điều đó đều rất giống trong bức thư này miêu tả”
“Nhưng trong này chỉ nói là hắn bán đứng Lương gia, t·rộm c·ắp tài sản sau đó bỏ trốn. Còn thuộc hạ thu thập được lại khác, Lương gia cùng thành chủ Chu Thành Thiên phát hiện động phủ của cao thủ, sau đó phái người vào điều tra. Lưu Xích cũng nằm trong số những người được phái đi, sau chuyện này hắn mới phản bội Lương gia rồi bỏ trốn”
“Ý của ngươi là tên Lưu Xích này đã biết được điều gì đó không nên biết trong động phủ này, hoặc có thể chính hắn đã trộm đi bảo vật trong đó rồi trốn xuống đây.” Chu Vân nhìn về phía Hoàng quản gia tràn đầy thâm ý.
“Thuộc hạ chính là ý này” Hoàng quản gia cung kính đáp.
“Ngươi có phát hiện được tung tích của hắn?”
“Thuộc hạ cũng đã phái người đi qua xem hiện trường đánh nhau của tên Lưu Xích cùng đại đương gia của Kim Đao Trại. Nhưng hình như tên Lưu Xích đó đã dẫn đại đương gia Kim Đao trại vào sâu trong núi, nên người của chúng ta chỉ truy được nửa đường đã mất dấu”
“Ừm cũng không thể cưỡng cầu, bảo vật người có duyên đạt được. Ngươi chú ý một chút là được, không cần phái người đi quá sâu vào rừng rậm” Chu Vân nhẹ nhàng nói ra.
“Thuộc hạ tuân mệnh”
“Ngươi nói có phải tên cao thủ bí ẩn kia cũng là vì chuyện này nên mới tới đây không?”
“Thuộc hạ nhìn chuyện này không giống, nếu vị cao thủ kia là vì chuyện này thì cũng nên đuổi theo tên Lưu Xích đám người kia. Không thể nào lại ở Kim Đao trại vào lúc này được. Thêm nữa nếu bảo vật này có thể thu hút được có thể thượng tam phẩm cao thủ, thì thuộc hạ không nghĩ Lương gia cùng thành chủ Chu Thành Thiên có thể có tư cách xen vào nó được”
“Ngươi nói có lý” Chu Vân gật gù. Sau đó rơi vào trầm ngâm, cuối cùng lên tiếng:
“Nếu không có chuyện gì nữa thì ngươi có thể lui”
“Thuộc hạ cáo lui” Hoàng quản gia chắp tay sau đó lui ra, sau khi ra ngoài hắn cũng không quyên khép cửa lại.
Sau khi còn một mình, Chu Vân ánh mắt thâm thúy nhìn về hư vô.
0