Trong một gian tửu lâu.
Trên một bàn gần cửa sổ, một ông lão, một thiếu nữ cùng một người đàn ông trung niên đang ngồi đàm luận cùng nhau.
“Tên Lưu Xích đó thật quá giảo hoạt, hắn lừa chúng ta đến Thanh Dương thành, trong khi bản thân hắn lại đến Lưu Vân thành. Thật không thể tha thứ được.” Thiếu nữ một mặt bất bình lên tiếng.
Nàng âm thanh dễ nghe, thậm chí trong trong tức giận âm thanh của nàng cũng tràn đầy sức sống, làm cho người ta cảm thấy vui vẻ.
“Nha đầu ngươi còn dám nói, nếu không phải ngươi cam đoan hướng kia là chính xác, tại sao chúng ta lại bị mất dấu hắn lâu như vậy” lão giả có khuôn mặt hiền hoà, nhưng hiện tại cũng có chút tức giận hướng về thiếu nữ.
“Ta cũng không ngờ hắn lại ve sầu thoát xác linh hoạt như vậy, đến cả tiểu bạch cũng khó lòng phát giác”
Nói thiếu nữ còn nhẹ nhàng đưa ngọc thủ lên vuốt vuốt một con vật lông trắng, có hình dạng như chuột chui ra khỏi cổ áo của nàng. Trong lúc đó nàng còn nhẹ nhàng bĩu môi như đó không phải là lỗi của nàng vậy.
“Ha Ha Ha Tên Lưu Xích kia chỉ cần buộc y phục của mình lên một con ngựa, rồi cho nó chạy về một phía. Chỉ vậy thôi cũng đánh lừa được ngươi, ngươi còn dám nói” lão giả bị khí đến cười ha hả.
“Không phải gia gia ngài cũng bị hắn lừa đấy thôi” nàng quay đầu qua một bên như tự nhủ lấy.
“Ngươi?” lão giả cứng lại. Hắn đường đường là một vị lục cảnh luyện huyết cảnh cường giả, chỉ thiếu một chút nữa là có thể đột phá ngũ cảnh nội lục cảnh.
Lại không thể nói lại một tiểu nha đầu, chuyện này nói ra thật sẽ khiến người ta cười hói đầu.
Nhưng hắn cũng có nỗi khổ của mình, hắn bị phái ra đây để bắt tên phản đồ Lưu Xích kia. Nhưng cũng không nghĩ rằng, tên kia lại có bí pháp che đậy khí huyết của mình.
Cộng thêm lúc hắn được phái ra t·ruy s·át tên kia, thì tên kia cũng đã chạy được hai ngày rồi. Hắn có thể một đường truy đến đây cũng đã hết sức rồi.
Thêm nữa là dọc đường lại phải mang thêm lão tổ tông này bên cạnh, làm hắn trễ nãi không ít thời gian. Cho dù đây là cháu gái của hắn, hắn cũng hận không thể một bàn tay chụp c·hết nàng.
Nhưng nàng chính là hy vọng cho cả gia tộc, nàng chính là trong đám hậu bối có tu luyện thiên phú tốt nhất. Có cơ hội rất lớn tiến vào thượng tam cảnh, nên hắn cũng chỉ có thể nhịn.
Thấy tình hình càng ngày càng nghiêm trọng, một bên không lên tiếng trung niên hoà nhã nói ra: “Thanh Huyền thúc, nàng cũng chỉ mới chưa tới 18 thôi, tâm tính còn chưa trưởng thành, ngài cũng không nên chấp nhặt.”
Nghe đến đó thiếu nữ bên cạnh mặt đỏ lên, đôi môi hồng run rẩy. Một bộ ngài còn phát biểu sai là ta sẽ khóc bộ giáng.
Trung niên cũng không vội, mà nhẹ nhàng quay đầu về phía nàng: “Khinh Hồng, ngươi cũng không cần xem nhẹ mình. Tiểu bạch cái mũi cũng rất tốt, nhờ nó mà chúng ta nhiều lần tìm được manh mối chính xác.”
Nghe được lời này, thiếu nữ mới bình thường trở lại.
Trung niên Lương Bá Thiên rất là bất đắc dĩ. Vốn ý nghĩ ban sơ là thúc thúc Thanh Huyền cùng hắn sẽ dẫn theo Khinh Hồng đi theo. Tuy đôi ngoại là truy bắt tên phản đồ Lưu Xích, thưc ra mục đích chính là ma luyện một chút tâm tính cho nàng để chuẩn bị cho đột phá thất cảnh luyện cốt bước vào lục cảnh luyện huyết.
Tại vì nàng tiến cảnh thực sự quá nhanh.
Mười lăm tuổi nàng bắt đầu luyện võ, bây giờ mới chưa tới mười tám nàng đã là thất cảnh đỉnh phong. Một tháng vào luyện da cảnh, nửa năm bước vào luyện cốt, một năm sau đã vào luyện tạng cảnh. Nếu không phải bọn hắn chưa đồng ý cho nàng đột phá, thì có lẽ nàng bây giờ đã là luyện huyết cảnh cao thủ.
Chuyện này mà nói ra chắc chắn sẽ chấn kinh đám người, nhưng bởi vì như vậy nên bọn hắn khi phát hiện được nàng có thiên phú như vậy cũng không dám tuyên truyền.
Chỉ đối ngoại nói nàng mười bốn tập võ, bây giờ đang thể hiện ra là luyện cốt cảnh. Bọn hắn sợ nàng gặp phải ám toán của người khác. Dù sao thiên tài chưa trưởng thành cũng chỉ là thiên tài mà thôi, không phải là cao thủ.
Vì nàng mang trong mình võ công cao cường, nhưng bởi vì gia tộc bảo bọc quá nhiều. Nên tâm tính vẫn còn rất non nớt, bây giờ họn hắn đưa nàng ra ngoài cũng là vì vậy.
Cái gì Lưu Xích? Hắn chỉ là một tên bán mình làm nô, dấu diếm cảnh giới thực sự sau đó c·ướp đi một chút bảo vật trong động phủ của vị tiền bối kia thôi.
Bọn hắn chỉ ra làm dáng một chút, nhưng thực chất là ra bảo vệ tiểu yêu nghiệt này rèn luyện tâm tính. Cái gì bảo vật lại có thể so ra một vị có tiềm chất bước vào thượng tam cảnh, thậm chí còn hơn ở trước mặt đây. Trừ khi bảo bối đó có thể cải biến được một người thường thành một thiên tài võ học.
Nhưng theo như những gì thăm gì được từ trong động phủ, ngoài một chút bảo vật bình thường. Trong đó cũng không có dấu hiệu gì của bảo vật như vậy cả.
Mục đích chính là như vậy, nhưng có vẻ trước mắt tình hình lại không đúng một chút.
Thúc thúc Thanh Huyền lại bị mất đi tâm tính trước khi có thể rèn luyện tâm tính cho Khinh Hồng.
Thật sự là trêu ngươi.
Sau khi bình phục lại tâm tình, hắn dành trước mở miệng không cho hai người cơ hội đấu đá nhau:
“Chúng ta có thể dựa vào thế lực ở đây để điều tra thêm manh mối, nhiều người dù sao cũng hơn một chút. Trước đó tên Lưu Xích kia lại làm động tĩnh lớn như vậy, dám c·ướp đoạt đang vận hàng hóa Chu gia. Đây cũng là một manh mối quan trọng, chúng ta cũng có thể bắt đầu ra tay từ đây”
“Ừm, vậy ngươi nghĩ nên đi vào nhà ai thích hợp?” Thanh Huyền lão giả cũng đã trầm tĩnh lại.
“Chúng ta lúc đi vào đây vì bí mật, nên không đi bái phỏng vị thành chủ kia. Cho nên cũng không thể dựa vào quan binh lùng bắt được, với lại như vậy cũng quá khoa trương một chút không thích hợp chúng ta.”
“Bây giờ trong thành thế lực lớn chỉ có ba nhà theo thứ tự là Lý gia, Giang gia, Hà gia. Lý gia, Giang gia vì cùng kinh doanh gạo, vải nên thường xuyên đấu đá nhau. Duy chỉ có Hà gia đứng ở trung lập”
“Ta nghĩ chúng ta có thể liên hệ Hà gia” cuối cùng hắn đưa ra đề nghị.
“Vậy được, nhưng hiện tại nghỉ ngơi một chút đã, bây giờ cũng trễ rồi” Thanh Huyền lên tiếng.
Không ai phản đối.
—-
Ngày hôm sau.
Kim Đao Trại.
Vừa mới ra mở mắt, Liễu Cảnh nhìn sắc trời bên ngoài. Trời còn hơi tối, có một chút bạch quang ở đường chân trời.
Bình thường giờ này hắn đã khoanh chân tu luyện, nhưng hôm qua hắn bởi vì xử lý vụ việc ngày hôm trước. Cho nên mệt mỏi hắn đã ngủ một giấc rất ngon đến bây giờ.
Hôm qua hắn cũng không làm gì, chỉ là dành thời gian giải thích cho đám người đến đây tìm rõ nguyên nhân cũng đủ làm hắn tâm thần căng cứng. Bởi vì việc này liên quan đến Cổ Nguyệt Sinh, nên hắn cũng rất tập trung cao độ, không cho phép sai lầm.
Sau khi đưa tiễn Vương Mân, hắn cũng tiếp đón sau khi ra ngoài hộ tống trở về nhị đương gia Cao Kiến. Hắn đã nói cho Cao Kiến người kia chính là thiếu trại chủ và cũng không cần tuyên truyền, nếu không gặp hậu họa gì tự chịu.
Hắn mở cửa ra, hít một hơi không khí trong lành. Nhưng chưa kịp thưởng thức khoảnh khắc yên bình hắn đã thấy một tráng hán chạy thục mạng về phía bên này.
Hắn nhăn mày lại.
Bởi vì tính cách yên tĩnh hắn, hắn đã lựa chọn một nơi yên tĩnh, xung quanh toàn cây cối để xây phòng của mình.
Cũng không có một thuộc hạ dưới trướng có thể sai sử, nên có chuyện gì thì cũng chỉ có thể tự mình ra mặt, hoặc là như bây giờ vậy. Sẽ có một người ngẫu nhiên đến đây báo cáo nếu có chuyện quan trọng.
“Là thời điểm nên đề điểm một chút thuộc hạ của riêng mình” hắn nói thầm.
Ở trong trại này hắn, Trần lão, cùng Cổ Phương Nguyên người mới lên đảm nhận tứ đương gia không có thuộc hạ nào dưới trướng đáng tin cậy.
À, còn thiếu trại chủ.
Còn lại đại đương gia, nhị đương gia, tam đương gia ba người đều có nhân thủ đi theo bên người.
Tráng hán kia người còn chưa có tới, tiếng đã tới trước: “Liễu quân sư, có việc quan trọng”
“Chuyện gì?” hắn mặt ngoài nho nhã, nhưng trong nội tâm đã rất khó chịu. Hôm qua hắn đã chịu một ngày không thoải mái, hôm nay lại có chuyện người nào có thể chịu.
0