“Đại đương gia trở về” Người kia chăp tay lời ít ý nhiều nói.
“Đại đương gia? Dẫn ta đi gặp ngài ấy” Liễu Cảnh lấy lại tinh thần. Hắn cảm giác những mệt mỏi của ngày hôm qua tiêu tán toàn bộ, bây giờ chủ tâm cốt của hắn đã trở về, vậy thì nhiều chuyện hắn không cần phải lo nữa.
Hai người phóng nhanh ra ngoài.
Đến trước một căn nhà gỗ đơn sơ phía trước. Đây chính là nhà gỗ nơi đại đương gia thường sinh hoạt. Bình thường đại đương gia chỉ vùi đầu vào tu luyện, nên cũng không chú ý quá nhiều vào hình thức. Nhà gỗ bình thường cũng là do hắn cố ý như vậy.
Bốn tên tráng hán nghiêm chỉnh trước nhà gỗ cúi người chắp tay lên tiếng chào hỏi: “Liễu quân sư”
“Không cần đa lễ” Liễu Cảnh phất tay, nhanh chóng đi vào trong.
Đi vào trong phòng khách, thấy không có ai Liễu Cảnh cũng không trì hoẵn, hắn bước nhanh qua phòng ngủ.
Chỉ thấy được trong phòng có hai tráng hán thô cuồng, cùng Trần lão đang trầm ngâm nhìn về phía một trung niên tóc hoa râm đang nằm trên giường nhắm mắt đại đương gia.
“Trần lão, có chuyện gì?” hắn nghi ngờ lên tiếng.
Trần lão lắc đầu, không lên tiếng.
Liễu Cảnh cảm giác được sự tình không đúng, hắn tiến lên trước kiểm tra. Khi nhìn thấy đại đương gia bị đắp bởi một cái chăn thấm đầy máu, cùng khuôn mặt tái nhợt không huyết sắc.
Lật chăn lên kiểm tra, hắn giật mình khi thấy được cảnh tượng phía dưới.
Y phục rách nát, toàn bộ một bên phải thân thể đã biến mất, nội tạng vỡ tan toán loạn ra bên ngoài. Nếu là người bình thường nhìn thấy cảnh này có thể sẽ bị ám ảnh rất lâu.
Nhưng hắn lúc này lại bình tĩnh lạ thường chỉ là nhẹ nhàng bỏ tay xuống.
Hắn quay người về phía Trần lão bình tĩnh lên tiếng: “Còn có thể cứu?”
Trần lão lắc đầu.
“Vậy còn có thể trì hoẵn bao lâu?”
“Đại đương gia sinh lực mạnh mẽ, có thể trì hoẵn đến tối nay” Trần lão đưa ra phỏng đoán.
“Ta sẽ đi thông báo cho mọi người” nói Liễu Cảnh quay người rời đi. Hắn bây giờ phải cho người thông tri cho mọi người một tiếng. Sau đó còn báo tin cho vị kia nữa.
Trước khi đi hắn nhìn về phía 2 tráng hán cao lớn 1 mét 9 khoảng chừng. So với trong sơn trại cao hơn mọi người cả nửa cái đầu.
Đây chính là hai tinh nhuệ đi theo đại đương gia trong số mười người, hai người quần áo rách tả tơi vết thương lớn nhỏ lít nha lít nhít. Khuôn mặt tái nhợt, một người trong đó thậm chí đã bị cụt một tay.
“Hai người các người báo một chút chuyện gì đã xảy ra cho Trần lão, sau đó về nghỉ ngơi đi” Liễu Cảnh biến mất sau khi để lại câu nói.
Sau khi ra ngoài Liễu Cảnh Kêu lên một người sau đó dặn dò hắn đi thông tri cho những người quan trọng khác. Còn hắn một mình tiến về phía sau núi.
Khi tiến gần động phủ của thiếu trại chủ, mọi thứ yên tĩnh đến đáng sợ. Không có tiếng động vật, thậm chí một cơn gió cũng không hề xuất hiện.
Điều này làm đã e ngại vị thiếu trại chủ này Liễu Cảnh càng thêm không được bình tĩnh. Những thứ này quỷ dị đã vượt qua phỏng đoán của hắn.
Tới nơi, hắn thấy một đống cây cối sổ sập.
Nhẹ nhàng nhảy qua chúng, hắn hít vào một hơi sau đó lên tiếng: “Thiếu trại chủ, đại..”
Cút
Chưa kịp nói xong hắn đã bị một sóng xung kích chấn bay ra ngoài xa, hôn mê bất tỉnh.
Trong động phủ một tôn nhân ảnh to lớn đang khoanh chân tu luyện. Bây giờ bộ giáng của hắn so với trước kia đã tốt hơn rất nhiều.
Những sợi cơ như sợi rễ trước kia đã rút đi hai phần ba, thân cao cũng còn có 2 mét 3.Tuy cơ bắp vẫn u cục lại thêm như có vài sợi như rễ cây bám vào trên đó, nhưng tổng thể mà nói đã tốt lên rất nhiều.
Thân cũng không còn đen như vậy, đã chuyển sang một chút màu da vàng. Từ trên xuống dưới ngoại trừ chỉ có một chút mảnh vải đang làm nhiệm vụ của mình còn lại đều lộ ra ngoài không khí, để lộ một tôn khí huyết như hồng lô.
Cổ Nguyệt Sinh hơi hé mở cặp mắt đen như thâm uyên của mình.
Hắn từ khi trở về động phủ của mình, một mực ở trong trạng thái vật ngã lưỡng vong.
Hắn đang vận dụng khả năng điều khiển khí huyết của mình để khống chế, điều chỉnh lại một chút cơ thể. Để trông nó bình thường hơn một chút. Khả năng này hắn thu được sau khi tu luyện được viên mãn Kim cương đồng tử công thượng kia.
Nhưng đây cũng chỉ là áp chế một chút mà thôi, không thể khống chế một cách thuần thục.
Đột nhiên hắn cảm ứng được ai đó đã gọi mình nên hơi mở mắt một chút. Nhưng sau đó cũng không quan tâm quá nhiều, quay lại tiếp tục nhắm mắt tu luyện.
Ngoại giới, trong gian phòng của đại đương gia. một người phụ nữ động lòng người đang quỳ gối trước giường, ngọc thủ nhẹ nhàng vuốt ve đầu tóc của tán loạn của đại đương gia.
Phía sau nàng là một thiếu nữ xinh xắn đang trầm mặc đứng đấy.
Sở Minh Nguyệt hồi tưởng lại lúc mình còn đang ở độ tuổi thanh xuân phấp phới.
Lúc đó nàng mới mười bảy, bị bán mình làm kỹ. Nhưng bởi vì dung mạo của tuyệt sắc, nàng được chọn làm hoa khôi ở đó.
Mỗi đêm một lần, nàng chỉ cần che mặt ra đánh một bài khúc sau đó giấu đi là được.
Lúc đó một người đàn ông trung niên đã khiến nàng chú ý tới. Người này có chút hòa nhã lại có chút chính khí, lại thêm một chút hoang dã. Rất nhiều điểm tập trung vào một người, nhưng nó cũng không lộn xộn. Ngược lại chúng phối hợp với nhau rất tốt, cộng thêm một thân khí thế làm cho những tên nam nhân khác không dám đến gần.
Làm cho hắn trở nên nổi bật như vậy trong mắt nàng.
Mỗi một đêm ra biểu diễn, nàng đều mong chờ nhìn vào chỗ ngồi đó. Nhưng hắn mỗi tuần chỉ đến một lần đúng vào ngày đầu tiên, cũng là chỗ ngồi đấy. Chỉ nghe mỗi mình nàng hát khúc, sau đó chỉ để lại 10 lượng bạc sau đó rời đi.
Việc này tiếp diễn liên tục như vậy đến một năm, cho dù chưa gặp mặt trực tiếp, cũng như nói chuyện lần nào. Nhưng nàng tâm trí 18 tuổi lúc đó đã hướng về phía người đàn ông trung niên này. Nàng cảm nhận được, đây là người mà nàng có thể dựa vào.
Nhưng rồi đến một lúc nào đó, người đàn ông mà nàng mong chờ không còn tiếp tục đến nghe nàng hát khúc nữa. Nàng bắt đầu cảm thấy chán nản, không còn muốn đánh đàn hát khúc. Chỉ là mỗi ngày ngẩn ngơ nhìn bên ngoài, hy vọng có thể gặp lại người đàn ông đó một lần.
Có thể là do nàng thành khẩn, nên ông trời đã ban cho nàng cơ hội đó. Tối đó, bà bà dẫn nàng đi gặp một người, người mà nàng mong nhớ ngày đêm. Đó cũng là đêm đầu tiên của nàng.
Nghĩ đến đây nàng mở miệng: “Ngươi cũng như bao người đàn ông khác đều thèm cơ thể của ta. Nhưng ngươi cũng khác những người khác, ta không biết khác biệt là gì nhưng có thể đó cũng là điều mà làm cho ngươi trở nên khác biệt” đến đây nàng ngừng lại một chút.
“Ngươi cũng lâu rồi chưa nghe ta hát khúc đi. Để ta lại hát cho ngươi một bài”
“Thiên hạ vô tình đời bỉ ngạn, địa ngục vô hoa chỉ một loài, hữu tình…” tiếng hát nhẹ nhàng, du dương vang vọng lên trong gian nhà gỗ chật hẹp. Mọi âm thanh dường như lu mờ trước tiếng ca của nàng. Vừa hát những giọt nước mắt lại nhẹ nhàng rơi trên y phục của nàng. Nhưng nàng không quan tâm nó, mà tiếp tục vừa hát vừa tiếp tục dán gần hơn vào mặt người đàn ông trung niên trước mặt
Dần dần tiếng ca của nàng bắt đầu đứt đoạn. Nàng vùi đầu vào đám tóc rối bời đó, hai tay ôm chặt người đàn ông đã đưa nàng tiến về một thế giới mà người đời gọi là thế giới tình yêu đó. Nàng bắt đầu òa khóc lên, tiếng khóc nức nở của nàng bắt đầu vang vọng toàn bộ căn phòng.
Thế giới dường như yên tĩnh trở lại như để thể hiện sự tôn trọng nhất của mình đến với cặp đôi đang dần trở nên xa cách này.
Đứng ở một bên Linh Nhi cũng không thể chịu được nữa, từng giọt lệ bắt đầu lăn trên má của nàng. Nàng đưa tay lên lau nó đi, nhưng càng làm như vậy nước mắt nàng lại tuôn ra càng nhiều. Nàng cũng bắt đầu nức nở lên, sau đó òa lên khóc to.
Nàng tiến lên trước ôm chặt mẹ cùng người cha duy nhất của mình. Nàng cũng rất buồn đâu, dù sau trong sơn trại này 3 người quan trọng thương yêu nàng nhất chính là mẹ của mình, nhị ca và đại đương gia cũng chính là cha nàng.
Nàng nhớ đến lúc nhỏ, thỉnh thoảng ra ngoài cha lại đưa về một chút đồ ăn ngon, hay một chút đồ chơi nhỏ. Chưa một lần trách mắng, lớn tiếng trước mặt nàng. Đôi lúc lại dẫn nàng lên nơi cao nhất ngọn núi nhìn về thế giới ngoài kia, cha còn kể cho nàng nghe về thế giới rộng lớn đặc sắc đó.
Còn nói sau này nàng lớn lên còn muốn dẫn nàng ra ngoài kia xem nữa đâu. Nhưng bây giờ người nói câu nói đó cơ thể đang dần lạnh đi trước mặt nàng, làm sao nàng có thể chịu được.
Tiếng khóc của hai người vang vọng ra toàn bộ căn nhà, làm cho người nghe một chút cũng muốn tê tâm liệt phế.
Ngoài kia một đám tráng hán cũng chính là như thế, nhưng so sánh với tiếng khóc như lê hoa dái vũ trong kia. Bọn hắn lại như bị ai dẫm mạnh vào chân, khóc so chó còn khó coi.
“Không ngờ đại đương gia lại có diễm phúc như vậy Hức. Hức, tại sao ta lại không được như ngài ấy một chút chứ Hức” một tên tráng hán vừa sụt sùi vừa phàn nàn về bản thân.
“Ngươi không xem lại bản thân mình một chút Hức, thân thể không cân đối Hức, mặt còn sẹo lớn như vậy Hức, võ công cũng thấp lè tè Hức. Còn dám mơ tưởng xá vời Hức” một trên tráng hán không nghe được, lên tiếng phản bác.
“Hừ vậy ngươi nói ngươi được sao Hức” tên kia cũng không chịu thua.
Hai người, ngươi một lời, ta một lời không ai chịu nhường ai. Cũng nhờ hai người kia ra tay ngăn cản mới bình tĩnh lại được.
0