Trong phòng nghị sự, bọn người đang tập trung đầy đủ. Hôm nay thậm chí Vương Mân cũng xuất hiện ở đây.
Đám người ai nấy đều trầm mặc, bầu không khi căng thẳng đến cực điểm.
“Tại sao Liễu quân sư lại lâu như vậy?” Vương Mân cuối cùng lên tiếng.
“Có thể Liễu quân sư đang đi thông báo cho thiếu trại chủ. Dù sao việc này liên quan tới ngài ấy cũng rất lớn” Trần lão lên tiếng đáp lại.
Những người khác gật đầu.
“Để ta gọi người đi xem một chút” Trần lão đứng lên đi tới ngoài cửa.
Trần lão lên tiếng đối với hai người đang đứng canh gác trước cửa: “Vương Ma Tử, Vương Cương hai người các ngươi ra sau núi xem một chút Liễu quân sư còn ở sau đó không, sau đó về báo cáo một chút”
Mặt có sẹo trên má phải Vương Ma Tử, cùng chất phác Vương Cương rùng mình một cái. Bọn hắn thật không muốn đối mặt một mình với thiếu trại chủ, thêm nữa lần trước con quái vật kia còn ở phía bên kia qua đâu.
Nhưng bọn hắn cũng chỉ có thể bất đắc dĩ nhận mệnh, ai bảo hôm nay bọn hắn xui xẻo đâu, đột nhiên bị điều tới đây trông coi.
“Rõ” hai người lớn tiếng đáp.
Hai người nối đuôi nhau mà đi, lúc đi ngang qua rừng. Hai người cảm giác được mọi thứ cũng rất yên tinh, yên tĩnh đến đáng sợ. Lúc này, Vương Cương lên tiếng: “Ngươi có nghĩ rằng con quái vật đó còn chưa rời đi, mà quay trở lại đây không?”
“Ngươi bị điên rồi hả? Chúng ta chỉ là đi ngang qua đây để tìm Liễu quân sư, không phải tìm thứ đó. Ngươi tốt nhất là ngậm miệng lại.” Vương Ma Tử thật sợ, đừng nhìn hắn lớn lên một dạng hung thần ác sát. Đối với thứ không biết hắn cũng sợ như thường.
“Ta cũng chỉ là suy đoán một chút” Vương Cương cũng chỉ suy đoán một chút thôi.
“Ngươi có nghĩ là con quái vật đó tới sơn trại để giết chúng ta lấy huyết không?” Nhưng đi chưa được bao xa Vương Cương lại mở miệng thì thầm, hắn như đang hỏi Vương Ma Tử cũng như đang hỏi chính mình.
“Mẹ nó, nếu ngươi còn dám lên tiếng ta sẽ liều chết cùng ngươi” Vương Ma Tử hét lên về phía Vương Cương.
“Ta cũng chỉ tò mò một chút thôi” Vương Cương thì thầm.
“Dừng lại” Vương Ma Tử có vẻ như phát hiện gì đó, giơ tay lên ngăn cản những lời thầm thì chết người của Vương Cương.
Vương Cương cũng tập trung tinh thần.
“Có người” Vương Cương lên tiếng.
“Ừm” Vương Ma Tử xác nhận.
Khi hai người lại gần, kinh ngạc thốt lên tiếng: “Liễu quân sư”
Hai người phát hiện Liễu Cảnh bộ dáng chật vật, áo quần xốc xếch, nằm trọn trong bụi cây.
“Nhanh nhanh kiểm tra Liễu quân sư xem thử”
Hai người hết hồn, khi thấy Liễu quân sư vẫn còn thở, vội vàng cõng Liễu quân sư lên lưng sau đó tiến về phòng nghị sự.
—
Liễu Cảnh đã mơ một giấc mơ. Trong mơ hắn đã thấy được những huynh đệ trong sơn trại đã mất đứng bên kia bờ sông vẫy tay với hắn.
Nhưng khi hắn mở mắt ra, thấy một đám người đang nhìn hắn. Hắn giật mình: “Các ngươi cũng đã chết rồi sao?”
“Chúng ta chưa, nhưng có vẻ như ngươi đã chết một lần” Trần lão lên tiếng.
Liễu cảnh cũng hoàn hồn, hắn nhìn hoàn cảnh quen thuộc xung quanh, là phòng của hắn.
“Ta vẫn chưa chết?” hắn nghĩ mà sợ.
“Còn đại đương gia sao rồi?” hắn quay về phía đám người. Hiện tại trong phòng ngoài có Trần lão còn có nhị, tam, tứ đương gia.
Đám người trầm mặc, cuối cũng Trần lão lên tiếng: “Đại đương gia đã được chôn cất tử tế ở trên đỉnh núi.”
“Đã được chôn cất? Không phải ngươi nói là đại đương gia còn có thể chịu được đến tối sao?” nói đến đây hắn ý thức được không đúng.
“Ta bị ngất bao lâu?”
“Ba ngày” lần này nhị đương gia Cao Kiến lên tiếng.
“Ba ngày? lâu như vậy?”
“Hôm đó đã xảy ra chuyện gì?” Đám người thật sự sợ Liễu Cảnh có chuyện. Dù sao đại đương gia đã mất, nếu Liễu Cảnh cũng xảy ra chuyện. Bọn hắn thật không dám nghĩ.
“Ta chỉ nhớ được là ra sau núi gọi thiếu trại chủ, ta mới lên tiếng thì bị đánh gãy bởi một tiếng “Cút” sau đó như bị cự lực đánh vào người rồi mọi chuyện sau đó các ngươi biết rồi”
“Là tiếng của thiếu trại chủ?” Trần lão tò mò.
“Rất giống thiếu trại chủ” Liễu Cảnh cũng không hiểu sao.
“Có thể ngài ấy đang tu luyện đến thời khắc mấu chốt, nên không muốn bị quấy rầy” Cao Kiến lên tiếng an ủi.
Lời thì như vậy, nhưng đám người ở đây đều biết con quái vật kia là thiếu trại chủ. Mà rất có thể mang đến hình dạng người không phải người, quái vật không phải quái vật thì chỉ có tu luyện một môn ma công nào đó gây ra. Mà tu luyện ma công có tính khí thất thường là chuyện bình thường. Chỉ là đám người cũng không ai dám nói ra lời đó mà thôi.
“Còn chuyện của trại chủ thì sao?” Liễu Cảnh kéo lại đám người.
“Theo như Bành Vũ cùng Tô Lâm giải thích. Thì sau khi đại đương gia đuổi theo tên Lưu xích kia vào sâu trong rừng rậm, sau đó bị một con hổ cao hơn 3 mét, dài gần 9 mét đuổi giết. Đại đương gia vừa đánh vừa lùi, cũng không biết con hổ kia có ý thức lãnh địa hay không, khi đuổi được 20 dặm thì nó cũng không tiếp truy đuổi” Trần lão giải thích.
“Tại sao đại đương gia lại đuổi theo tên kia sâu như vậy?” Liễu Cảnh nhăn mày.
“Bành Vũ nghi ngờ là tên Lưu Xích là cố tình. Bởi vì mỗi lần mất dấu tên kia là bỗng dưng hắn lại xuất hiện, sau đó cùng đại đương gia giao thủ. Khi sắp thua hắn lại tiếp tục ỷ vào kinh công cao tuyệt trốn tránh đại đương gia” lần này là Cao Kiến giải thích.
“Tên Lưu Xích kia tại sao lại làm vậy? Không phải hắn cũng đang bị truy sát sao, lại có thời gian dây dưa cùng đại đương gia”
“Điều này thì Bành Vũ cùng Tô Lâm không không biết. Nhưng theo như hai người nói, tên Lưu Xích đó cành đánh càng mạnh. Lần cuối cùng xuất hiện lại có xu thế vượt qua được đại đương gia. Cho nên đây cũng là lý do đại đương gia quyết định đuổi theo không bỏ tên Lưu Xích kia, ngài ấy sợ sau khi đào thoát, tên kia sẽ trở lại báo thù” Trần lão nói thêm.
“Càng đánh càng mạnh? Thật sự là quái nhân” Liễu Cảnh rơi vào trầm tư. Bỗng hắn nghĩ ra chuyện gì đó: “Còn có chuyện gì sao? Nếu không đưa ta đi thắp cho đại đương gia một nén nhang”
“Cũng không còn gì. Nhưng ngươi vừa tỉnh lại, cơ thể vẫn còn đang suy yếu…” Trần lão nhìn vào mặt trắng bệch Liễu Cảnh khuyên can, chỉ là chưa hết lời bị khuôn mặt nghiêm túc của Liễu Cảnh khuất phục. Hắn nhìn về phía những người còn lại.
Đám người gật gật đầu. Sau đó Cao Kiến đối với người bên ngoài lớn tiếng: “Thạch Anh, Lưu Dũng, hai ngươi vào đỡ Liễu quân sư ra ngoài một chút”
Chỉ thấy được hai tôn to lớn thân ảnh vượt qua phòng khách đi vào trước mọi người. một người trong số đó 1 mét 9 tả hữu, khuôn mặt thô lệ. Nhưng trước lại ngực hơi nhô lên, nói cho mọi người ở đây biết hắn là nữ nhân, người này là Thạch Anh. Một người là hán tử thấp hơn nàng một chút nhưng cũng có 1 mét 85 tả hữu.
Hai người cung kinh chắp tay: “Thạch Anh, Lưu Dũng tham kiến, các đại đương gia, Liễu quân sư, Trần lão”
Đám người chỉ gật đầu.
Cao Kiến nhắc nhở:
“Hai người các người lên trước đỡ Liễu quân sư”
Hai người tiến lên, mỗi người một bên nhẹ nhàng nhất có thể đỡ Liễu Cảnh lên. Nhưng đây chỉ là ý nghĩ riêng của bọn hắn. Trong mắt đám người, hai người xách dáng người thon gọn Liễu Cảnh như xách một con gà con vậy, thật là chướng con mắt đám người.
“Ư…”
Đột nhiên Liễu Cảnh rên rỉ, lúc đang nằm trên giường có thể hắn chưa cảm giác được. Nhưng hiện tại hắn có thể cảm nhận được, có thể xương cốt của hắn nhiều chỗ đã đứt gãy, lục phủ ngũ tạng đảo lộn điên đảo. Nhưng hắn cố chống đỡ cơn đau để hai người nâng đỡ.
Đám người ra khỏi cửa, sau đó dần dần thu nhỏ rồi biến mất ở cuối con đường.
0