Trong phòng Chu quản sự đang nghe Lưu Báo báo cáo lấy.
“Ngươi nói Liễu Cảnh đã tỉnh lại” Chu quản sự nhìn về phía Lưu Báo.
“Chính mắt ta cùng Lưu Hổ nhìn thấy đoàn người lên núi, trong đó Liễu Cảnh chính bị xách ở giữa nhất” Lưu Báo cam đoan.
Một bên Lưu Hổ gật gù lên tiếng: “Chính là như vậy”
“Ừm, nếu là không có gì nữa thì các ngươi lui ra đi” Chu quản sự vẫy vẫy tay.
Lưu Báo đang chuẩn bị rời đi, nhưng nhìn lại Lưu Hổ vẫn đứng ở đấy.
“Có chuyện gì?” Chu quản sự nghi ngờ.
“Ngài đột nhiên tặng lại Kim Đao trại phí bảo hộ như vậy, thật sự đáng sao?” Lưu Hổ thẳng thắn nói ra suy nghĩ của mình.
“Đầu tiên chúng ta ăn nhờ ở đậu ở đây lâu như vậy, bỏ ra chút lòng thành là chuyện đương nhiên. Thứ hai, rất có thể cao tầng Kim Đao trại có thể biết chút chuyện gì đó, giữ mối quan hệ bây giờ là cần thiết”
Chu quản sự kiên nhẫn giải thích, hắn cũng đang là lúc cần người, nên kiên nhẫn giải thích cho bọn họ chút chút cũng không sao.
“Theo ta thấy, ngài là đang lo lắng quá mức. Sự việc kia cũng đã trôi qua 5 ngày rồi, cũng đã cách chúng ta bị tấn cồng gần một tháng. Nhưng không phải mọi thứ đều bình thường sao?”
Hắn dừng lại sau đó tiếp tục: “Không phải mấy tên thổ phỉ kia vẫn sống rất bình thường sao? Không phải chúng ta cũng sống rất bình thường sao?”
Chu quản sự kinh ngạc nhìn về phía Lưu Hổ, hắn không ngờ rằng Lưu Hổ cái tên này lời nói đôi lúc lại đúng như vậy. Có thể hắn bị thương nặng cộng thêm một vài việc quỷ dị đã xảy ra làm hắn suy nghĩ quá nhiều. Nên hắn bị thần hồn át thần tính, nhưng thực ra mọi việc chỉ đơn giản là trùng hợp mà thôi.
“Ừm, có thể ta đúng là suy nghĩ quá nhiều. Chờ hai ngày sau, đội ngũ mà gia chủ gửi đến chi viện có thể cũng sẽ tới, đến lúc đó hàng hóa giao lại cho bọn họ. Thương thế của ta đến đó có thể đã tốt hơn một chút, cũng là thời điểm quay về” Suy nghĩ thông thoáng hắn đưa ra cách xử lý.
Lưu Báo nhìn Chu quản sự sau đó nhìn Lưu Hổ, hắn không nghĩ tới Chu quản sự không những không trách hắn, mà có vẻ như nhờ Lưu Hổ mà hắn có vẻ như đã suy nghĩ thông suốt hơn.
Nghe được lời đó Lưu Hổ cũng vui vẻ ra mặt, dù sao hắn thật sự là không chờ được ở đây lâu như vậy. Ở đây quá khô khan, những cô gái ở di hồng viện vẫn đang còn chờ hắn trở về để tiếp tế đâu.
Lưu Hổ cùng Lưu Báo chắp tay về phía Chu quản sự sau đó rời đi.
Nhìn hai người rời đi, Chu quản sự thu hồi tâm thần. ba ngày trước hắn gửi thư cho gia chủ thông báo mọi chuyện. Gia chủ cũng đã hồi âm, nói là sẽ gửi người đến tiếp ứng, còn nói hắn yên tâm nghỉ ngơi.
Nhưng lúc đó thần kinh đang căng cứng hắn nào giám nghỉ ngơi, nhất là khi Liễu Cảnh tin tức bị đánh ngất truyền đến tai hắn, hắn thật là ăn ngủ không ngon.
Nhưng sau ba ngày bình yên vô sự, cộng thêm Liễu Cảnh cũng đã tỉnh. Hắn cũng cảm thấy mình đã suy nghĩ quá nhiều rồi.
Trong thành.
Trên một sân bãi rộng rãi, một thiếu niên 24 tuổi khuôn mặt tuấn tú đang cùng một vị đại hán trung niên giao thủ.
Thiếu niên cùng đại hán liên tục xê dịch qua lại làm đám người nhìn hoa cả mắt.
Đột nhiên bàn tay của thiếu niên hiện lên màu đen một chưởng hướng về phía đại hán, đại hán không dám thất lễ, màu da của hắn cũng hiện lên màu vàng đất bắt đầu thô ráp như đá. Hắn chéo hai tay trước ngực đón đỡ một chưởng này.
Oanh
Chỉ nghe một tiếng vang lớn, sau đó đại hán bị đánh lùi 4,5 mét mới dừng lại.
“Thiếu gia công lực thâm hậu, tại hạ không địch lại” sau khi bị đánh bay, đại hán kia cũng không sinh khí mà còn chắp tay hướng về vị thiếu niên kia.
“Ha Ha, Tôn hộ vệ nói quá lời, cũng may ngài nhường nên ta mới thắng lợi dễ như vậy” Lời tuy như vậy nhưng hắn cũng không khỏi đắc ý.
Sau đó hắn quay người lại đi về phía một cô nương xinh đẹp động lòng người, cười nói: “Lương cô nương, thực lực của tại hạ có lọt vào được pháp nhãn của ngươi không? Nếu có thể có thể đấu với tại hạ một trận được chứ?”
“Không hứng thú, nếu không có chuyện gì ta muốn quay về tu luyện” Lương Khinh Hồng không vui không buồn nói.
Hà Triều Sinh hơi có chút thất vọng, hắn rất muốn biết võ học của một gia tộc lớn khác biệt như thế nào. Nhưng hắn cũng không chậm trễ trả lời: “Ta đã dám mời ngươi ra đây, chắc chắn là có chỗ ỷ vào, nhất định điều này sẽ không làm ngươi thất vọng”
Nói đến đây Hà Triều Sinh một mặt thần thần bí bí, hắn không tin là nữ nhân trước mặt sẽ không hứng thú.
“Ồ, có chuyện gì?” Khinh Hồng thật sự bị hắn gợi lên hứng thú. Thật sự những ngày tới đây nàng không có chuyện gì để làm, khó khăn lắm nàng mới có cơ hội được ra ngoài, lại suốt ngày ở trong nhà tu luyện làm nàng rất khó chịu.
“Chúng ta ra nơi khác nói chuyện” nói hắn dẫn đầu đi về phía trước. Còn không quên ra hiệu cho đám người hầu không cần theo sau.
Hai người bọn họ dần dần biến mất trong tầm mắt của đám người.
Đi đến trước một đình nghỉ mát, Triều Sinh mới ngừng lại, nhìn về phía một mặt không kiên nhẫn Khinh Hồng nghĩ thầm: “Ta có thể võ nghệ không bằng ngươi, nhưng ta không tin tâm tính lại có thể thua ngươi”
Lúc này hắn mới chậm rãi nói ra: “Không phải các người muốn tìm kiếm tung tích của tên Lưu Xích đó sao. Ta đúng là có thông tin liên quan đến hắn”
“Lời ngươi nói là thật?” Khinh Hồng một mặt kích động, nếu mà nàng có thể có được thông tin hoặc thậm chí là bắt được tên Lưu Xích đó. Lúc đó nàng xem thử gia gia làm sao cười trước mặt nàng được nữa.
Chỉ nghĩ đến cảnh gia gia của nàng thua trận trước mặt nàng, làm nàng không thể nhịn cười được.
Nhìn thấy nàng cười ngây ngô, Triều Sinh biết nàng đã dính câu. So trong tưởng tượng của hắn còn muốn dễ.
“Ngươi biết Kim Đao Trại sao?” Triều Sinh lên tiếng.
“Hôm trước Bá Thiên thúc có nhắc tới cái tên này, là một đám sơn tặc.” Khinh hồng lấy lại tinh thần.
“Mười lăm ngày trước đại đương gia của kim đao trại đuổi theo tên Lưu Xích, ta nhận được tin rằng 3 hôm trước hắn đã trở về, hơn nữa còn trọng thương”
“Ý của ngươi là đại đương gia của Kim Đao trại có thể biết tung tích của tên Lưu Xích kia?” nàng rất nhanh nghĩ ra được đáp án.
“Đúng vậy, nhưng đại đương gia của Kim Đao trại đã chết trong đêm trở về rồi”
“Vậy ngươi nói cho ta thông tin này làm gì?” nàng biết Triều Sinh không chỉ biết từng đó thôi.
Đúng như nàng nghĩ, Hà Triều Sinh tiếp tục: “tuy hắn đã chết, nhưng có hai người đi cùng hắn còn sống”
“Vậy ngươi có cách để bắt được hai người kia hay thậm chí để họ khai ra thông tin sao? Cũng không thể để ta xông vào trong đó đi? Bọn hắn là thổ phỉ” nàng nói ra nghi vấn trong lòng.
“Cũng không phải không được, bọn hắn là thổ phỉ, nhưng cũng giảng đạo lý” Triều Sinh đính chính.
“Thổ phỉ cũng giảng đạo lý? Tại sao trong nhà ta lại nói thổ phỉ vô lại, không đạo lý, giết người, cướp của, gì cũng làm được?” nàng nghi ngờ nhìn về phía Triều Sinh.
“Đúng là sẽ có thổ phỉ như ngươi nói, nhưng dù sao cũng ít. Thổ phỉ cũng có này kia, cũng cần ăn uống rồi nơi tu luyện an toàn. Nếu thổ phỉ toàn bộ đều như ngươi nói, thì sẽ bị người người kêu đánh, người người kêu giết. Nào có thể tồn tại nhiều như vậy được” Triều Sinh đúng là không nghĩ sẽ có ngày mình lại giảng đạo lý như vậy.
Hắn tiếp tục: “Kim Đao trại chính là như vậy, lúc đầu bọn hắn đúng là đi cướp, nhưng bây giờ, bọn hắn không còn cướp nữa.Thay vào đó, nếu muốn đi vào địa giới của của bọn hắn cần đưa ra phí, sau khi nhận phí rồi, thậm chí bọn hắn còn bảo vệ ngươi khi đi qua địa giới của bọn hắn nữa”
“Ồ, như vậy sao.” Nàng đúng là không ngờ trong này còn có môn đạo như vậy nữa.
“Bọn hắn người mạnh nhất đang là cảnh giới gì?” nàng suy nghĩ tính khả thi của việc này, dù sao đó cũng là hang ổ thổ phỉ. Nếu muốn vào cũng phải hiểu rõ trước một chút.
“Khi đại đương gia còn sống, bọn hắn người mạnh nhất là hắn đệ thất cảnh đỉnh phong. Hiện tại, theo như ta biết bọn hắn người mạnh nhất là thiếu trại chủ thất cảnh sơ kì, hắn vừa mới đột phá không bao lâu”
“Tiếp theo chính là tam đương gia, bát cảnh đỉnh phong. Còn lại nhị đương gia, tứ đương gia còn có Trần lão đều là bát cảnh bên trong” Triều Sinh nói thêm.
“Chỉ là thất cảnh sơ kỳ” Nàng suy nghĩ trong đầu, nếu là như vậy thì nàng có thể xông pha tự do ở trong đó.
0