Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 71 trưởng thành

Chương 71 trưởng thành


Bạch Vô Trần đưa tay che thân thể mình lại như thiếu nữ nói, “không cho đâu bảo vật của ta muội cũng dám đoạt, có còn tình người nữa không?”.

Vương Tú, nhõng nhẽo, “chỉ là mượn thôi, nhất định sau này sẽ trả, mà dù sao thứ đó mỗi tháng triều đình hào phóng đều phát ra hai viên, cũng đâu phải thứ gì quý giá lắm đâu”.

Bổ huyết đan, là đan dược phổ biến để võ giả mài luyện gân cốt, đả thông kinh mạnh, hơn nữa hồi phục thương thế cũng rất nhanh, nhưng cũng không phải bảo vật độc nhất trong thiên hạ, chỉ là cực kì khó luyện thành, chính vì vậy chỉ những võ giả binh gia có thiên phú mới được triều đình chú tâm bồi dưỡng, những người được coi là tinh anh trong tinh anh, mới có đãi nược hai viên cũng coi như là gia tài không nỡ sử dụng.

Bạch Vô Trần, nhất quyết không chịu, “muội ra ngoài thử hỏi xem, có tên võ giả địa cảnh nào coi thứ này không phải của quý vật lạ không, nếu có một tên nào nói không thì ta cởi trần chạy quanh thành này cho muội xem”.

Vương Tú, ôm tay nam tử nũng nịu nói, “huynh cắm rễ ở đó mấy năm trời, khẳng định là dùng ăn vặt cũng không hết, chẳng lẽ là muốn giữa cho con cháu sau này”.

Bạch Vô Trần ôm đầu bất lực, không biết nói sao, thứ người khác cho là của quý, với tiểu cô nương này mở miệng ra chỉ như rau ngoài chợ, thích thì mua ăn không thích thì bỏ đó chờ người khác tới mang về.

Bạch Vô Trần trầm tư suy nghĩ sau đó bất lực nói, “thôi vậy tiễn phật tiễn tới tây thiên, sau này đòi lại tên huynh đệ hờ kia”.

Vương Tú chiếm được lợi lộc, hai mắt sáng như sao, chớp chớp liên hồi.

Bạch Vô Trần đưa tay lên xoa chán, dáng vẻ lực bất tòng tâm, sau đó đưa tay vào vạt áo trước ngực, móc ra một cái lọ sứ nhỏ trắng tinh xảo, miệng nói, “ta chỉ còn đúng một viên thôi”.

Vương Tú đưa tay chộp lấy, cầm trên tay lọ sứ miệng nói, “một viên là đủ rồi, dù sao hắn hiện tại cũng không chịu nổi hai viên”.

Thiếu nữ sau đó cũng chẳng tỏ ra đáng yêu nữa, lạnh lùng quay người lại, ngồi xuống bên cạnh Lý Thuần Tâm lúc này lam sắc trên cơ thể giường như hao bớt không còn lại mấy luồng, chỉ còn lại hào quang tản phát ra như như những ngọn cỏ nhỏ.

Thiếu nữ lấy viên đan dược từng bên trong lọ sứ, đưa vào miệng Lý Thuần Tâm, sau đó phủi tay đứng dậy, miệng nói, “đã xong”.

Bạch Vô Trần, thấy vậy cũng chẳng muốn nán lại lần, quay người định bụng bước đi, nói, “ta đã tiễn tới tây thiên rồi, còn hắn gặp được phật tổ không thì là do hắn, còn bồ tát không tiếc tiền thì gặp rồi đó”.

Vương Tú, chạy tới túm cổ tay nam tử, kéo lại không cho đi.

Bạch Vô Trần quay đầu lại hửm lên một tiếng, không biết vị tiểu muội của hắn này rốt cuộc là nghĩ ra trò gì h·ành h·ạ người khác.

Vương Tú, cười cười, vẻ mặt không có ý tốt nói, “huynh nói là tiễn phật tiễn tới tây thiên mà, giờ lại định bụng bỏ con giữa chợ à, nam xuất ngôn tứ mã nan truy ở đâu”.

Bạch Vô Trần, không hiểu gì, kéo tay ra xoa xoa cổ tay nói, “ta nói với muội huynh đệ chí cốt, cùng sinh cùng diệt cũng chỉ làm tới nước này thôi”.

Vương Tú, cười tươi vẻ mặt vô hại đáng yêu nói, “chẳng lẽ huynh để hắn nằm một đống như n·gười c·hết trôi ở đây sao, có huynh đệ tình thâm nào mà để huynh đệ mình phơi sương trăng gió giữa trời đông này không chứ”.

Nam tử trước giờ chưa từng phải chịu thiệt thòi như vậy, vừa mất công giúp người, mà hành động làm ra cứ như thể là đang chuộc tội cho những việc làm sai trái của mình, võ giả binh gian vốn không phải là người ôm một bụng bồ tát giúp người, việc đã làm nhất định là phải có hảo báo, nhưng trước hai huynh muội hủ nho này, hắn trước sau gì cũng trở thành một bồ tát sống.

Bạch Vô Trần, rút tay ra, không nhượng bộ nói, “chẳng lẽ muội không có tay có chân”.

Vương Tú, vẫn một mặt chiếm tiện nghi nói, “chẳng lẽ là huynh chưa nghe câu nam nữ thụ thụ bất thân sao”.

Bạch Vô Trần lắc đầu tỏ vẻ không biết nói, “chưa nghe qua”.

Vương Tú buông tay vẻ mặt giận dỗi, xua xua tay nói, “thôi huynh đi đi, ở đây ta tự xử trí”.

Bạch Vô Trần ngạc nhiên, trước giờ tiểu cô nương này muốn làm chuyện gì thì nhất quyết sẽ làm được, chính là thiếu nữ ôm một bụng cố chấp cực điểm, chuyện đã muốn làm không làm được thì sẽ dùng b·ạo l·ực, còn không dùng được thì sẽ mang bộ mặt bánh bao của mình ra, tỏ vẻ thỏ con dễ thương khiến người khác mềm lòng, đương nhiên sẽ không phải là việc thương thiên hại lý gì, nhưng mấy việc nhỏ nhặt như việc này nhất quyết sẽ rây rưa đến sáng không thôi, vậy mà hôm nay lại dễ dàng từ bỏ như vậy.

Trong đầu thiếu nữ hiện giờ là muội bụng tâm tư, không biết lúc này lại có một cảm giác tội lỗi khó tả, vừa lấy mất viên đan dược cuối cùng của vị ca ca hờ này của mình, lại vừa muốn người ta làm việc cho mình, thiếu nữ hiện tại đã gần mười lăm, vì vậy tâm tư không phải trẻ con như trước nữa, ngược lại lại là có đôi chút trưởng thành, vì vậy dần dần không còn là một tiểu cô nương hồ nháo tùy ý hành sự như trước nữa.

Bạch Vô Trần đối với tiểu cô nương muội muội không cùng dòng máu này, từ trước đến nay lại là một lòng rất cưng chiều, còn hơn là muội muội ruột, có lần còn nhỏ tiểu cô nương chỉ tay vào một vị quan huyện cho triều đình đem một lời mắng xối xả ngay giữa đường, Vương Hiền Phong nghe vậy thì cực kì tức giận định bụng khi thiếu nữ trở về sẽ cho một trận đòn roi như bão tác, Bạch Vô Trần lúc nhỏ nghe vậy liền đã dẫn vị muội muội hờ này chốn xuất năm ngày trời, cuối cùng Vương Hiền Phong vì lo lắng cho tiểu nữ nhà mình đánh phải xuống nước.

Bạch Vô Trần thấy vẻ mặt thiếu nữ, tưởng rằng nàng giận dỗi, hơn nữa hắn cũng không định để tiểu muội này của mình bị chiếm tiện nghi, tiến tới nhấc bổng thân thể Lý Thuần Tâm vác lên vai, sau đó quay đầu hỏi, “nói xem phòng tiểu tử này ở đâu”.

Vương Tú đang trong dòng suy tư, giật mình hả lên một tiếng nói, “không cần đâu, cho hắn về phòng muội đi”.

Bạch Vô Trần gật đầu, hướng khuê phòng thiếu nữ mà bước đi.

Vương Tú cũng nhanh chóng chạy theo sau, sánh vai mà đi, Vương Tú sau một hồi cất giọng, “sau này ta có năng lực, nhất định sẽ bảo vệ huynh sau lưng”.

Bạch Vô Trần, quay lại cười cười đùa cợt nói, “chẳng phải muội nói sẽ đánh ta đến lúc nào quỳ xin tha mới thôi sao, hay là gặp đúng nam nhân rồi tâm tính thay đổi muốn làm thục nữ”.

Vương Tú không giận, vẫn cười tươi, vẻ mặt sáng như sao trời, thiếu nữ vài tháng trước có nghe cha mình nói, lớn rồi đã nên phải ra ngoài ngắm nhìn thế giới, tiểu cô nương này lúc đó rất háo hức rất muốn một mình bước ra ngoài kia, nhưng hiện tại cảm giác nó đến gần thì thân nhân mình ngày càng xa.

Vương Tú sau một lúc lắc đầu nói, “lúc đó nói không tính hiện tại ta nói lại”.

Bạch Vô Trần vỗ vỗ thiếu niên trên vai mình, miệng nói, “vậy ta có nên cảm ơn tiểu huynh đệ này không?”.

Vương Tú, nét mặt lúc này hoàn toàn là một bộ dáng thanh thuần, e lệ không còn một vẻ hồ nháo không thấu sự đời như trước nữa, hỏi, “Huynh đi ra ngoài kia rồi, vậy huynh nói giang hồ ngoài kia là bộ dạng như thế nào”.

Bạch Vô Trần, Thiếu nữ hôm nay rất lạ không còn dáng vẻ được bao bọc chiều chuộng sinh ta tâm tính đại tiểu thư nữa, ngược lại có chút gì đó không vui.

Bạch Vô Trần, kết tay thành nắm đấm hùng hổ nói, “là tên ngốc nào mù mắt hôm nay chọc giận muội để ta thay muội xả dận, nào đọc tên đi cho dù có là hoàng đế bổn đại ca cũng giám lật long ỷ”.

Vương Tú thấy dáng vẻ Bạch Vô trần thì không khỏi phì cười nói, “ta đang hỏi huynh giang hồ mà huynh cùng ca ca ta thường nói, rốt cuộc là như thế nào”.

Chương 71 trưởng thành