Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Hắc Đạo Chi Linh
Unknown
Chương 72 trưởng thành 2
Bạch Vô Trần, quay sang nghi hoặc nhìn tiểu muội mình, sau thong thả cười nói, “muội tốt nhất là yên phận mà bổn tiểu thư của muội đi, chuyện gì không biết thì đừng nên tò mò, tóm lại là nơi đó chẳng tốt đẹp gì cả, địa ngục không bóng người ma quỷ đều ở nhân gian câu này có nghe hiểu không?”.
Vương Tú, chạy lên hai bước, quay đầu lại nói, “cái gì mà ma quỷ đều ở nhân gian chứ, cha ta nói rồi người trẻ tuổi phải ra ngoài kia ngắm nhìn thiên hạ, để xem rốt cuộc là đẹp bao nhiêu, bao nhiêu tuyệt sắc cảnh vật, bao nhiêu kẻ ác người thiện, đừng làm chim nhỏ trong lòng, đến khi c·hết cũng không biết mình ở đâu”.
Bạch Vô Trần, sắc mặt biến đổi trở nên âm trầm, nhưng sau đó lại lấy lại nụ cười tươi, nói, “Vương thúc phụ nói với muội hay là muội tự bịa ra đấy”.
Vương Tú, nghiêm túc nói, “đương nhiên là cha ta nói rồi, huynh nghĩ xem mấy lời đó, cùng với kinh thư bẻ đôi của muội có thể nói ra sao, không cha ta nói thì là ai”.
Bạch Vô Trần, sắc mặt lại trầm xuống, nhưng vẫn giữ nguyên nụ cười hỏi, “là khi nào thế?”
Vương Tú cười nói, “vào tháng trước, ta xem cha ta cùng với lão phu từ đánh cờ, nói gì mà chim nhốt trong lồng khác gì g·iết thịt, người nằm trong tay khác gì cái xác vô hồn, chẳng hiểu gì cả, nhưng đêm hôm đó cha ta có nói, muốn ta cùng với ca ca đếm Thi Sơn Thư Viện cầu học, cũng chỉ thế thôi”.
Bạch Vô Trần, không giữ nổi nét cười, sắc mặt lại trầm xuống gặng hỏi, “vậy muội có muốn ra ngoài thành không, ta có thể nói nơi đó chính là cái lồng giam cô hồn dã quỷ, lòng người thối nát như chuột c·hết, chẳng phải nơi đất lành chim đậu nào đâu”.
Vương Tú, cười tươi không sợ nói, “đương nhiên là muốn rồi, ta muốn ngắm dòng thác lớn chạy từ núi đỉnh núi xuống chông như một bầu trời sao đang tuột khỏi mây, cũng muốn nhìn quanh cảnh phố phường núi cao sông lớn trong sách”.
Nét mặt Vương Tú thoái vẻ u sầu, nói tiếp, “nhưng mà ta lại cũng không muốn xa cha ta, xa hương thân phụ lão chân đất thật thà trong thành này”.
Vương Tú lắc đầu như một con mèo nhỏ, sau đó nở nụ cười nói tiếp, “cũng không sao, cha ta nói rồi khi nào thấy mỏi chân thì quay về đây, cho dù diêm vương tìm tới cửa cha ta cũng cửa đóng then cài, cùng lắm chơi một ván cờ với Vương gia đại lão có gì mà không dám”.
Bạch Vô Trần sắc mặt càng ngày càng không tốt, xóc mạnh thân thể thiếu niên đang vác trên vai, cước bộ đuổi kịp thiếu nữ trước mặt nói, “giấc mộng càng đẹp hiện thực càng tàn nhẫn, cảnh đẹp trong phút chốc, sau đó là địa ngục, không đáng vì cơn mộng mà bán đi hiện thực”.
Vương Tú ngẩn người, đá vào chân Bạch Vô Trần một cái phồng má nói, “Huynh bớt dọa trẻ con, huynh nhìn ta có giống bị dọa sợ không”.
Bạch Vô Trần, rất hiểu rõ thiếu nữ này chính là hạng người cố chấp, tuy lúc này bày ra bộ dáng thục nữ e thẹn, nhưng quyết tâm đã làm ra thì sẽ ấp ủ đến c·hết, nhất quyết phải thực hiện cho đến nơi đến chốn, không nấu thành cơm cũng nguyện ăn cháo, thực lòng là không thể khuyên nổi.
Bạch Vô Trần, ôm chắc thiếu niên trên tay, cước bộ càng thêm nhanh nhẹn, trong phút chốc đã bỏ thiếu nữ xa một đoạn.
Vương Tú, kiễng chân nhỏ nghi hoặc, sau đó vọt chạy theo, gọi lớn, “ai làm gì huynh mà huynh chạy như ma đuổi vậy, đợi ta với”.
Hai người như thể đang chơi đuổi bắt, một mạch đến khuê phòng thiếu nữ cách đó không xa.
Nam Tử trên thân vác thiếu niên đến trước một đoạn, đứng đó nhìn thiếu nữ đang hồng hộc đuổi theo.
Vương Tú, một mạch chạy tới, cúi người thở hồng hộc, nói đứt quãng, “ta nói huynh phía sau có âm linh tinh mị gì đâu mà chạy như có đại địch phía sau vậy”.
Bạch Vô Trần, ném thiếu niên xuống chỗ Vương Tú đang thở hồng hộc, nói, “giao hắn cho muội”. định bụng quay đầu bước đi.
Vương Tú tay chân luống cuống đỡ lấy Lý Thuần Tâm vẫn đang chẳng hay biết gì, ngạc nhiên hỏi, “huynh vội vàng đi đâu thế, nhà cháy à”.
Bạch Vô Trần không quay đầu lại, vẫy tay đáp, “ta đi gặp cha muội bàn chuyện trọng đại, ở đó chăm sóc tiểu nam nhân của muội đi”.
Vương Tú, tay vịn vào cửa vẫn thở không ra hơi, hơn nữa còn phải đỡ Lý Thuần Tâm, muốn nói lại mà khí lực đứt quãng cuối cùng thành giọng thều thào như bà cụ non, “tiểu nam nhân cái đầu huynh đấy”.
Bạch Vô Trần, đi một đoạn không xa, tới tảng đá lớn gần hồ trước đó, lúc này đã nứt ra vài mảng lớn, trông như ai dùng vài trùy nện mạnh vào, thì thấy thiếu niên Vương Nhiên đang trầm tư đứng đó, mắt dò xét xung quanh.
Vương Nhiên quay đầu nhìn Bạch Vô Trần nét mặt không biểu cảm đang hùng hổ đi tới, quay đầu lại định bụng lên tiếng.
Bạch Vô Trần không để thiếu niên nói trước, đã cất tiếng, “việc trước huynh nhờ trước đó ta làm xong rồi, không cần hỏi là do ta làm ra đó”.
Vương Nhiên ngạc nhiên hỏi, “không cần tới linh dược đả thông kinh mạch nào sao, cứ thế mà trực tiếp dù khí lực đả thông có phải là quá đau đớn rồi không”.
Bạch Vô Trần không dừng cước bộ, phất tay nói, “muốn làm võ giả, chút đau đớn đó cũng không chịu được, vậy thì dứt khoát cưới vợ sinh con rồi chờ c·hết đi, lập đại nghiệp dựng ước mơ cái mẹ gì chứ”.
Vương Nhiên thấy huynh đệ này của mình lúc trước vẫn còn tràng tràng cười đùa, hiện giờ lại như mèo bị dẫm đuôi, bực tức không có chỗ thoát, thì ngạc nhiên.
Sau đó điều động hạo nhiên chi khí, bàn chân trở nên nhẹ như lông hồng, đạp qua ngọn cây đào nhỏ đang đâm chồi chuẩn bị nở hoa, nhanh như cắt đã tiến đáp xuống đứng trước mặt Nam Tử, nói, “có chuyện gì mà huynh như ăn phải ớt thế này, nói ra ta nghe xem”.
Bạch Vô Trần, khoanh tay trước ngực nói, “chẳng phải là người cha đó của huynh, đúng là còn tùy tâm hơn võ tu chúng ta”.
Vương Nhiên ngạc nhiên hỏi, “hả cha ta, ông ấy làm gì, ta thấy cả ngày hôm nay còn chẳng chịu ra khỏi thư phòng làm gì nói đến chọc tức huynh”.
Bạch Vô Trần, lách người qua, kéo cổ tay Vương Nhiên đi theo mình, miệng nói, “đi cùng ta thì biết, ở đây hỏi qua hỏi lại đúng là tốn thời gian, mà chẳng ra cơm ra cháo gì”.
Vương Nhiên, bị lôi về phía sau, giận mình mãi mới giữ được lại trọng tâm, miệng nói, “thả ta ra để ta tự đi”.
Trong thư phòng phủ thành chủ, Vương Hiền Phong, ngồi trên chiếc ghế gỗ, gác cằm lên tay trầm tư nhìn vào bàn cờ hòa trước mặt, âm trầm không nói lời nào, trông cực kỳ nho nhã.
Bạch Vô Trần bước vào, Tay cầm lấy quân cờ đặt vào chính giữa nội lực ép vào làm quân cờ nứt ra một một nửa.
Vương Hiền Phong ngẩng mặt lên, nhìn người mà hắn coi là một nửa con trai mình, nói, “nước cờ này là nước cờ c·hết rồi”.
Bạch Vô Trần, không buông tay khỏi quân cờ, đáp lại, “biết là c·hết sao thúc vẫn dám đi”.
Vương Nhiên theo sau Bạch Vô Trần tiến vào, thấy hai người nói chuyện chẳng hiểu gì cả, nhưng cũng không chen ngang mặc kệ hai người muốn làm gì thì làm.
Vương Hiền Phong, ồn tồn đưa tay cầm lấy chén chà nhấp một ngụm, “nước cờ này nhìn trước nhìn sau kiểu gì cũng là tử cục, chỉ còn cách duy nhất để cờ tự động vận hành đi theo ý mà nó muốn, sau đó từ con tốt sẽ cuối cùng vẫn có cơ hội phá được thế cục”.
Bạch Vô Trần, ngồi phịch xuống cái ghế gỗ trước mặt, sắc mặt không tốt nói, “ta không nhìn được cờ ra ý cảnh được như cha ta và thúc được, nhưng Tú Tú không phải quân cờ, sao có thể tùy ý sắp đặt”.