Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Hắc Đạo Chi Linh
Unknown
Chương 73 Tiên Cốt
Vương Hiền phong thấy vậy cũng không có ý gì tỏ ra là tức giận, hắn vốn đã chẳng lạ gì với cái tính nết này của Bạch Vô Trần, dù sao võ phu binh gia hay giang hồ tán tu, đều là một cái tính khí như nhau, ngạo khí quấn thân.
Vương Hiền Phong đứng dậy, rời khỏi cái ghế nhỏ, chắp tay sau lưng ung dung nói, “ngươi nói đúng con bé không phải quân cờ, vậy ngươi thử nhìn xem từ nhỏ đến giờ khác gì chim trong lồng, lồng ở đâu chim ở đó tùy ý sắp xếp, vậy ngươi lại nói thử xem như vậy có khác gì quân cờ”.
Bạch Vô Trần, lý lẽ không bằng nhưng vẫn một bộ dạng tức giận nói, “lý lẽ của con đúng là không bằng mấy đại nho như các người, nhưng ta vẫn có thể hiểu được đạo lý, nhân tính vốn là thứ tàn ác, tham lam nhất trên thiên hạ này, mặc kệ là người vô tội, kẻ hành thiện đứng trước lợi ích tất cả đều quy về một mối, vậy thúc lại thử nghĩ xem nếu mấy lão già sống mấy trăm năm kia phát giác được vật trong người con bé, vậy thúc có gánh nổi trận tai ương đó không”.
Bạch Vô Trần quay lại nhìn Vương Nhiên vẫn đang con ung dung đứng đó thưởng thức hai người một già một trẻ thi nhau nói đạo lý, không có ý định nào là muốn tớt can ngăn, mặc kệ đó là cha mình hay là huynh đệ tình thâm.
Bạch Vô Trần, bực giọng hỏi, “chuyện này huynh cũng biết?”
Vương Nhiên, hơi ngạc nhiên, đang lẽ chỉ muốn nghe đấu khẩu một trận tự nhiên cũng dính vào rắc rốt, nhưng hắn nghĩ đi nghĩ lại cũng nên nói một lời, sau đó vẫn bộ dáng thong dong đồng nhất với phụ thân mình, gật đầu nói, “biết thì đã sao cha mẹ đặt đâu còn ngồi đó, không thể cãi lời được”.
Bạch Vô Trần, gằn giọng đứng bật dậy không chút e ngại nói, “cả hai người tất cả đều không hiểu đạo lý, hay là một người sống ẩn dật quá lâu không hiểu thế sự ngoài kia, còn một kẻ đọc sách nhiều quá đọc đến hỏng não rồi có phải không”.
Vương Hiền Phong, xua tay ngắt lời nói, “ta là phụ thân đương nhiên là muốn con gái mình sống một đời an yên, nhưng lại cũng không thể tùy ý dẫn vây hãm nó trong cái lồng giam này được, như vậy có khác gì là đang sống cuộc đời thứ hai cho mình, ta nghĩ đi nghĩ lại nghĩ xuất mười mấy năm lại không biết đoạn đường nhân sinh của nó là của ta hay là của chính nó”.
Vương Hiền Phong, dừng một chút, sau đó chậm rãi nói, “cuối cùng nghĩ thông rồi, chim không tự mình sải cánh sao có thể gọi là chim, người sống trong cục diện người khác định sao có thể là người, vì vậy đoạn đường nhân sinh này của nó cuối cùng cũng để nó tự mình ngắm nhìn, tự mình bước đi”.
Vương Nhiên, lúc trước khi biết chuyện cũng đã nổi một trận lôi đình, thậm chí còn to tiếng với cả cha của hắn, nhưng cuối cùng đạo lý này cha hắn đặt ra quả thực là rất đúng, hắn ngẫm đi ngẫm lại đều thấy rất có lý, lại cũng không đành lòng nhìn tiểu muội mình cả đời phải sống trong cái tòa thành không bằng một hạt cát trong tòa thiên địa này, vì vậy hắn tuy ba phần lo lắng như bảy phần vẫn là đồng ý.
Bạch Vô Trần tính cách vốn là cứng đầu, đạo lý này đương nhiên hắn hiểu, nhưng qua vài năm lặn lội ở quan trường, nhìn thấy bao nhiêu quỷ đội lốt người, sẵn sàng làm những việc máu tanh dơ bẩn để đạt được địa vị sức mạnh danh vọng, vì vậy đối với tiểu muội coi là ruột thịt này thực tâm là không muốn cho đi ra tòa thiên địa ngoài kia.
Sau một lúc Bạch Vô Trần mới cất giọng, “thúc năm đó từ quan cáo lão về đây chỉ là muốn đặt ra cục diện chu toàn này, đến khi đã định lại một hai muốn phá vỡ nó, rốt cuộc người hành nho đọc sách cả đời lại làm ra những chuyện trăm lỗ không lời này, thực sự có thể hay sao?”
Vương Hiền Phong, cười khổ nói, “chốn quan trường đấu đá đó có gì mà phải lưu luyến, cho dù hiện giờ hoàng đế có đích thân đến đây ta cũng sẽ mảy may không quay lại chỗ đấu đá triền miên sứt đầu mẻ chán đó chứ, còn về cái cục diện này coi như là một chỗ an thân đi”.
Bạch Vô Trần, không còn lời nào để nói, trước khi hắn đến đây cũng đã biết trước việc này đã định, cũng như gần mười năm trước, cha hắn cùng với Vương Hiền Phong vốn là hai người một cõi chấp nh·iếp bách quan trong triều đình ngay cả hoàng đế cũng phải nể mặt, nhưng đùng một cái một người từ quan nguyện trấn giữ thành chì phía bắc, lý do là nương tử q·ua đ·ời không còn tâm can nào để can thiệp triều đường, một người do mất tri kỷ trà thưởng không ngon chữ vào không nổi cũng theo đó mà cáo lão về làm thương gia, lúc đó hắn không hiểu, sau này hắn khi hắn cùng với Vương Nhiên nghe lén được hai người nói chuyện ở đình viện mới biết được.
Vương Tú vốn là mang trong mình tiên cốt, chính là kỳ chân dị bảo so với Tam Thanh Thư chỉ có hơn chứ không kém, cũng vì vậy Vương Phu nhân một lần đi về thăm quê ngoại bị một đám hắn bào không rõ tung tích chặn g·iết, lúc Vương Hiền Phong phát giác ra thì nương tử mình đã gần đất xa trời hơn một tháng v·ết t·hương càng trở nặng mà q·ua đ·ời, lúc đó Vương Hiền Phong nghe Nương Tử nói mới phát hiện ra trong thân thể tiểu nữ nhà mình rốt cuộc lại có một vật nghịch thiên mơ ra tiên đạo như vậy, vì vậy Vương Hiền Phong muốn tìm một nơi yên tĩnh càng xa triều đình các thế lực lớn càng tốt, cố gắng bày ra cục diện không tồn tại để che giấu đi tiên cốt, vì vậy năm đó mới xảy ra cục diện hai quan đứng đầu một văn một võ cáo lão hồi hương.
Bạch Vô Trần nghĩ xong liền hỏi, “vậy còn tiên cốt thì sao, thúc là người rõ nhất thứ này có thể mang đến tai họa nhường nào.”
Vương Hiền Phong, có đôi chút hồi tưởng nhớ lại nói, “vào ba tháng trước ta có gặp một lão tiên sinh kể truyện, thực lực cực kì thâm sâu, so với văn thánh ở Thư Viện Hoàng thất, hay là nho thánh ở Thi Sơn Thư viện thực lực còn cao thâm hơn vài phần”.
Bạch Vô Trần cùng với Vương Nhiên đồng dạng một bộ dạng kinh hãi nói không thành tiếng, “Vậy là bán tiên cảnh rồi”.
Vương Hiền Phong lắc đầu tỏ ý không chắc chắn nói, “lão nhân đó là người của đạo gia, kì thực lúc đầu là ta nổi sát tâm muốn tìm một nơi nào đó bịt miệng nếu không được thì dứt khoát diệt khẩu, dù sao nho gia cũng không phải là không g·iết người”.
Hai thiếu niên chăm chú lắng nghe, dù sao một nhân vật khiến một người thực lực cực kỳ phi phàm trong thiên hạ chỉ sau những lão đầu thánh cảnh ẩn tu kia lộ ra kính sợ, cùng với lo âu thì quả thực là rất hiếm, nhất là đối với một nơi rừng núi phía bắc này.
Vương Hiền Phong thở dài nói tiếp, “nhưng kỳ thật lúc ta vừa lộ ra sát cơ thì lão nhân kể chuyện đó đã ngay lập tức phát giác ra, hơn nữa lại không có nửa phần lo sợ, chỉ dùng một ánh mắt đã có thể phong bế toàn bộ thần thức của”.
Bạch Vô Trần cùng với Vương Nhiên đồng loạt lộ ra cảm giác chấn động kinh hãi, phải biết là trong bốn thể hệ tu hành lớn, nói về tu luyện tâm thức cùng với thần thức nho gia chính là kinh khủng nhất, võ giả kiếm tu so cùng thiên cảnh chỉ có thể dùng thần thức bị động phát giác ra nguy hiểm cận kề đưa ra phán đoán, còn đối với nho gia thì đã có thể tùy ý pháp động tản pháp ra bên ngoài dùng thần thức để áp chế những người cùng cảnh giới nhưng khác thể hệ.
Vì vậy khi nói đến việc một ánh mắt đã có thể phong bế thần thức của một vị bán thánh cảnh, thì thực lực người đó lại có thể thâm sâu đến cực điểm, trong thiên hạ ngoại trừ mấy lão quái vật sống trăm năm kia ra thì thực sự là không thể tìm nổi.