Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Hắc Đạo Chi Linh
Unknown
Chương 74
Bạch Vô Trần, cùng với Vương Nhiên sắc mặt hiện tại là cực kì không tốt nói xa hơn chính là sợ hãi, ai mà có thể biết được một kẻ có thực lực phi thường mạnh mẽ như vậy, nếu thực sự là có ý xấu t nổi lên sát tâm c·ướp đoạn tiên cốt, thì chẳng có ai có thể đứng trước mặt lão nói một câu thề c·hết thủ vệ được, suy cho cùng sinh mệnh đối với mấy lão đầu đó cũng chỉ như gió thoảng c·hết thì chôn sống thì ăn.
Vương Nhiên, tò mò hỏi, “vậy lúc đó lão nhân đó đã nói những gì,?”
Bạch Vô Trần, gật đầu như giã tỏi, “đúng đúng”
Vương Hiền Phong hồi tưởng lại một chút nói, “lão nhân sau khi thị uy thực lực thì nói một câu, ‘thiên hạ sắp đại loạn rồi rất thích hợp để đại bàng săn mồi sở dĩ chưa hành động là chờ có thời cơ, chim nhỏ phải tập vỗ cánh mới có thể sống được trong hồng trần khắc nghiệt, nếu cứ trốn trong hang đá sớm muộn cũng c·hết’”
Ba người nghe xong thì lập tức hiểu ra câu nói của người này rốt cuộc ai, nhưng lại không thể hiểu được rốt cuộc động cơ của người đó là gì, trong bao nhiêu năm sống trên đời, Vương Hiền Phong tất nhiên là hiểu đạo lý không ai cho không ai bất cứ điều gì cả, việc đã làm ra ắt hẳn là có lợi ích.
Bạch Vô Trần cùng với Vương Nhiên cũng đồng dạng một bộ suy nghĩ của Vương Hiền Phong.
Bạch Vô Trần hỏi, “chỉ với vài câu nói đó thúc đã vội vã đưa ra quyết định, năm đó ở quan trường thúc cẩn trọng bao nhiêu mọi sự đều nghĩ chu toàn thấu đáo sau đó mới ra tay, nhưng lần này mới chỉ vài ba câu nói không chứng cứ đã vội vàng kết luận, như vậy có phải đã lâu không tranh đấu nên coi như phế rồi”.
Vương Hiền Phong, vẫn không có vẻ gì là tức giận nói, “Lý do đó chỉ là phụ, ta sống c·hết bao nhiêu năm vẫn không hiểu, con gái của Vương Hiền Phong ta thiên tư trác tuyệt ngàn năm khó gặp, trên thân lại mang bảo vật thiên hạ, tại sao lại lẩn trốn chui chốn lủi ở chỗ này đến hết đời chứ, như vậy chính chính là khổ thân nó khổ tâm ta”.
Bạch Vô Trần nghe lời cảm thán của Vương Hiền Phong, cũng cảm thấy rất có lý, nếu là hắn b·ị b·ắt ép một đời ở trong cái thành này cưới vợ sinh con sau đó c·hết, thì hắn lại thà đi ra ngoài kia sảng khoái một lần sau có c·hết cũng không hối tiếc.
Bạch Vô Trần vẫn còn thắc mắc hỏi tiếp, “vậy thúc phái ai để đi cùng con bé, nhất định phải là người thực lực phi phàm hơn nữa phải thề c·hết thủ hộ không thể sơ sài được”.
Bạch Vô Trần nhìn về phía Vương Nhiên đứng cạnh khịt mũi lên tiếng, “đừng có cái tên công tử đọc sách này, đạo lý thì nhiều thực lực chẳng bao nhiêu, đến khi đó người khác lại đ·ánh c·hết cả hai huynh muội cũng nên”.
Vương Nhiên, nghe thấy mình bị nhắc tên, sắc mặt tốt đen, đập bàn quát, “Bạch Vô Trần huynh vừa nói gì, có phải ỷ mình có chút cơ bắp nên muốn nói gì thì nói.”
Bạch Vô Trần vỗ vai Vương Nhiên cười nói, “chỉ là đùa thôi đùa thôi đừng để tâm, như vậy sẽ không còn phong lưu tao nhã người đọc sách nữa đâu”.
Vương Hiền Phong nhìn hai người trẻ, một người am hiểu sự đời trải qua quan trường đấu đá, một người là con trai mình thiên tài đọc sách còn hơi hắn năm đó, hài lòng cười nói, “chuyện đó người không cần lo, đã có người rồi tuy không đủ mọi tiêu chí nhưng lại rất chu toàn”.
Bạch Vô Trần xắn tay nói, “đâu thúc cho ta đi gặp hắn, để ta thử sức một phen nếu có thể trong mười chiêu đánh thắng được ta thì có thể miễn cưỡng chấp nhận được”.
Vương Hiền Phong ngồi lại cái bàn nhỏ, cầm lên tách trà đã nguội lạnh thưởng thức nói, “đừng tìm hắn vốn dĩ không chịu được ba chiêu của ngươi”.
Bạch Vô Trần cùng với Vương Nhiên ngẩng mặt như không tin vào tai mình.
Vương Nhiên hỏi lại, “cha à cha nói thật chứ, tuy là lần trước con không phản đối mà con cũng không thể cãi lời cha, nhưng mà việc này cũng quá sơ sài đi”.
Bạch Vô Trần cảm giác mình bị đùa bỡn, hết cái này vô lý đến cái kia vô lý, một lần nữa sắc mặt vừa tốt lên lại trở nên không tốt nói, “thúc à, thúc thực sự là đang nói thật sao, chuyện này không thể lôi ra làm trò đùa nghịch như chơi cờ được đâu”.
Vương Hiền Phong sắc mặt không đổi nói, “ta đâu có dư sức để đùa với hai tên hậu bối các con, nam nhân nói lời nào chính là đóng đinh lời đó sẽ không nói nhảm, đây chính là thông báo không phải bàn bạc”.
Bạch Vô Trần thấy vậy thì nhẹ giọng, “vậy ít nhất thúc cũng phải biết rốt cuộc là người nào chứ, như vậy cũng sẽ yên tâm hơn một phần có đúng không”.
Vương Nhiên gật đầu đồng tình.
Vương Hiền Phong bình thản nói, “người mới bị ngươi đánh một trận thừa sống thiếu c·hết đó”.
Bạch Vô Trần vắt óc suy nghĩ, không biết hắn rốt cuộc từ lúc vào thành đã ra tay với người nào mà đến mức thừa sống thiếu c·hết như vậy, sau một lúc liên hệ hắn giật mình nói, “là tên tiểu tử còn chưa đến nổi nhị cảnh đó”.
Vương Hiền Phong gật đầu tỏ ý hắn đoán đúng rồi.
Bạch Vô Trần, ngồi phịch xuống ghế cầm ấm trà lên một hơi uống sạch miệng lẩm bẩm, “hạ hỏa tôn ti lễ tiễn, không đánh lại không đánh lại”.
Vương Nhiên không ngạc lắm, hắn vốn đã có vài phần đoán ra trước nên không mấy ngạc nhiên, dù sao hắn có tự tin có thể bảo vệ tốt cho muội muội hắn, nếu không được hắn lại cũng có thể dùng mạng mình để đổi.
Bạch Vô Trần sau một lúc hạ hỏa, mới cất giọng, “thúc nghĩ gì vậy, rốt cuộc là hắn bảo vệ muội ấy hay muội ấy bảo vệ hắn, ta nhận định rằng tên đó rất có cốt cách cực kỳ đáng làm nam tử hán, nhưng chuyện đâu phải ra đó có cốt cách cũng phải đi đôi với thực lực, nếu không một vả c·hết ngay lập tức thì cái cốt cách đáng khen ngợi đó có giá là bao nhiêu”.
Vương Hiền Phong đặt tách trà xuống nói, “người ở chốn quan trường bao nhiêu năm có thể nhìn được cốt cách nhân phẩm, nhưng binh gia đó của các người lại quá coi trọng đến thực lực bỏ quên hai chữ, nhìn cả thiên hạ không phải chỉ nhìn một người, hành sự quá nổi bật sẽ bị chú ý, kẻ vừa có chí khí, cốt cách ngạo khí nhưng ẩn nhẫn giỏi chịu đựng vậy mới chính là kẻ làm nên đại sự”.
Bạch Vô Trần đã nghe phát ngấy những lời này ở quan trường cùng với cha hắn nói nhiều lần rồi vì vậy không cút để tâm nói, “cái đó là suy diễn của người đọc sách, lại nói thật hoa chưa kịp nở thì đã tàn rồi, vậy lúc nó chỉ là cái vụ hoa bên trong là một mầm mống xinh đẹp, sau đó có một người đến hái sau đó vứt cho gà ăn, vậy bông hoa đó có giá trị không”.
Bạch Vô Trần vốn là người ở quan trường xem một đống quan văn ngày ngày dùng những lời hoa mĩ có cánh để xúc phạm dòng họ tổ tiên nhau, vì vậy nói về đạo lý hắn khẳng định có sự am hiểu rất lớn chỉ là không dùng đến mà thôi.
Vương Hiền Phong nghe vậy thì nói tiếp, “ hoa đẹp thì thường có gai, sẽ tự bảo vệ được chính mình cùng với nụ hoa khác”.
Bạch Vô Trần tự nhận thấy đạo lý của người này hắn hoàn toàn không bằng, nếu hiện giờ gọi cả cha hắn ra cũng chẳng thể nào nói lại, dù sao đám người đọc sách chình là dùng cái miệng để kiếm cơm, khác với đám dù cơ bắp kiếm cơm như hắn.
sau một lúc Bạch Vô Trần đứng dậy bỏ lại một câu, “con không biết thúc sẽ lo liệu như thế nào, nhưng đợi đến khi con tham ngộ được ý cảnh đạt tới Thiên Cảnh thì mọi chuyện con sẽ tự lo liệu được”.
Bạch Vô Trần nói xong đùng đùng bước nhanh ra ngoài, trông dáng vẻ chính là đi nói đạo lý nhưng nhận mình hoàn toàn chẳng thể nào nói lại vừa mất mặt vừa tức giận.
Vương Nhiên nhìn cha mình đang lắc đầu ngao ngán, rời mắt đi nói, “cha con cũng đi đây, à mà nói chuyện này không phải con nói với hắn cha đừng có giận cá chém thớt”