Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 76 khuê phòng thiếu nữ

Chương 76 khuê phòng thiếu nữ


Tiểu cô nương càng lúc càng tò mò, ngồi bên cạnh giường nhìn chăm chú mắt không chớp, bàn tay vẫn đang đưa lên như thể đang chuẩn bị g·iết một con vật nhỏ, nhưng lại luyến tiếc không nỡ.

Vương Tú sau một lúc không nhịn được, đưa tay thò vào trong lòng ngực Lý Thuần Tâm cẩn thận luồng lách do xét.

Ngay lúc này cánh cửa phòng tiểu cô nương bị ai đó đẩy cửa ra, tiếp sau đó Vương Nhiên bước vào, đưa mắt nhìn thẳng vào chiếc giường ở cuối phòng không có gì che chắn, vì vậy mọi hành động của tiểu cô nương thiếu niên đều đem tất cả đặt vào trong mắt.

Vương Tú giật mình quay đầu lại, bàn tay không an phận vẫn đặt bên trong tấm áo mỏng của Lý Thuần Tâm, bốn mắt nhìn nhau không nói lời nào.

Vương Tú ngay lúc này đầu óc như bị ai gõ một cái, trống rỗng vô hồn, không biết nên giải thích tình huống này ra sao.

Vương Nhiên lại cũng không kém, hắn có nghĩ cũng không nghĩ đến tiểu muội mình yêu thương, ba nam tử cãi nhau cả mấy canh giờ chỉ vì chuyện của nó, vậy mà tiểu muội nhà hắn vẫn cứ ung dung nhàn nhã s·àm s·ỡ nam nhân không chút nể nang.

Vương Nhiêu quay đầu đi không dám nhìn mở miệng, “Vương Tú muội rốt cuộc đang làm gì vậy”

Vương Tú giật mình rút tay ra khỏi ngực Lý Thuần Tâm, lắp bắp, “ta nói ta kiểm tra xem hắn có phải nữ nhân không, nói vậy huynh có tin không”.

Vương Nhiên, quay người khép cánh cửa lại, cẩn thận ngó nghiêng xung quay nói, “ta nói với cha xem người có tin không? muội nghĩ xem giọng nói nam nhân cùng với nữ nhân có giống nhau không mà còn phải kiểm tra”

Vương Tú, kéo váy đứng dậy chạy về phía thiếu niên ca ca của mình đang chuẩn bị rời đi, giọng điệu ủy khuất, “ca ca, huynh đừng tuyệt tình như thế, suy cho cùng cũng phải chừa cho nhau một con đường sống”.

Vương Nhiên đưa cái quạt sếp, gõ lên đầu Vương Tú một cái, nói, “muội xem muội có khác gì nam nhân không, ai mà xem được một tiểu cô nương s·àm s·ỡ tiểu gia đinh lộ liễu như vậy, mà còn là con của một bị đại nho, nếu truyền ra ngoài chắc vị cha già đó của chúng ta sẽ tức c·hết mất?”

Vương Tú dùng hết sức bình sinh, kéo vạt áo Vương Nhiên vào lại bên trong phòng, Vương Nhiên không kháng cự lại lực đạo mạnh mẽ này, từng chút bị lôi vào bên phòng, cẩn thận đưa tay phất vạt áo một cái, cánh cửa bên ngoài nhẹ nhàng như gió thổi mà khép lại.

Vương Nhiên, dừng lại nói, “được rồi có chuyện gì thì nói, không có thì im dù sao ta cũng không nghe”

Vương Tú mắt dưng dưng lệ, như một tiểu cô nương vừa mới b·ị b·ắt nạt, xoay xoay tay, miệng không nói chỉ biết là cực kì khiến cho người ta thấy thương cảm.

Vương Nhiên đưa tay kéo má Vương Tú một cái, nói “muội tỏ vẻ ủy khuất với ai hả, ta đây cũng đâu có bắt nạt muội đừng có tỏ ra cái vẻ mặt như cả thiên hạ đều lấy muộn làm trung tâm mà chèn ép như vậy”.

Vương Tú, lúc này không còn dáng vẻ không sợ trời không sợ đất nữa, ngược lại giống một tiểu cô nương dễ bị tổn thương, giọng điệu mềm mỏng, “huynh không để ý đến danh tiếng của muội sao, nói xem có vị ca ca nào như vậy không”

Vương Nhiên, ngồi lên cái ghế gỗ, phẩy cái quạt sếp ra, quạt mạnh vài cái lên mặt mình, nói “vậy là huynh đang ức h·iếp muội?”

Vương Tú gật đầu

Vương Nhiên, vẻ mặt ngốc trệ không tin vào mắt mình hỏi, “đạo lý gì đây? chính là huynh nhìn thấy muội s·àm s·ỡ nam nhân, sẽ quy về một điểm chính là ức h·iếp không còn đường chối cãi”.

Vương Tú, đứng trước mặt không dám nhìn vào mắt vị huynh trưởng này của mình, dù sao việc để ca ca mình bắt gặp cảnh tượng cực kỳ mờ ám đó, cho dù có là đại nam nhân cũng không biết giấu mặt đi đâu, huống chi còn là một thiếu nữ.

Vương Tú lẩm bẩm, “cũng đâu phải làm s·àm s·ỡ, chỉ có nam nhân mới được gọi là s·àm s·ỡ, còn nữ nhân chính là ban ân huệ”.

Vương Nhiên lại phải quạt thêm mấy cái vào mặt mình, vẫn cảm thấy nóng bức không biết giải tỏa, hắn không ngờ cái đạo lý của muội hắn lại có thể nghĩ ra được đến mức độ cao siêu như vậy.

Sau một hồi Vương Nhiên nói, “ân huệ cũng phải lúc hắn tỉnh giấc có cảm giác mới tính, còn muội đây chính là thừa cơ làm chuyện mờ ám, s·àm s·ỡ thiếu niên nhà người ta”

Vương Tú lại lẩm bẩm, “cũng đâu có gì, chỉ là sờ vài cái đâu có mất cọc tóc nào, cha nói rồi muốn có thành tựu thì phải có tính tò mò hiếu kỳ, ta không phải là làm theo lời cha nói sao”.

Vương Nhiên thực lòng không ngờ đến vị tiểu muội nhà mình lại có thể lôi ra một mớ đạo lý biện minh như vậy được, nói một lúc đã có thể quy ra chính là nghe lời cha dạy

Vương Nhiên giở giọng trêu đùa, “cảm giác như thế nào?”

Vương Tú thành thật, “rất mịn màng cũng rất cứng cỏi, hơn vẻ ẻo lả của huynh”

Vương Nhiên sắc mặt tối sầm, nói “muội nói gì cơ?”

Vương Tú gãi đầu nhỏ nói, “huynh nghe lầm rồi”

Vương Nhiên cũng không muốn chất vấn thêm, nói, “muội để mắt tới hắn rồi?”

Vương Tú quay mặt đi nói, “còn lâu, chỉ là tò mò một chút thôi xem hắn thấy thuận mắt như nữ nhân nên mới muốn thăm dò một chút chứ còn lâu ta mới thích hắn”

Vương Nhiên cười nói, “một chút cũng không có?”

Vương Tú chắc chắn nói, “một chút cũng không”.

Vương Nhiên, đứng dậy đập đập cây quạt xếp trên tay vẻ mặt thâm trầm như đang suy nghĩ gì đó, trông cực kỳ cổ quái

Vương Tú, vốn bản tích cực kì tò mò thấy vị huynh trưởng mình như vậy thì càng thêm tò mò hơn, ngồi xuống cái ghế vừa rồi Vương Nhiên ngồi, miệng noi, “huynh tỏ vẻ thần bí cái gì vậy?”

Vương Nhiên nhìn thiếu niên đang bất động trên giường, cười bình thản nói, “không có gì đâu, chỉ là ta thấy tiểu thư Mộc gia kia rất hợp với huynh đệ này của ta, một văn một võ sau này ắt sẽ chiếm được một nơi phong thủy bảo địa, trở thành một đôi thần tiên quyến lữ”

Vương Tú, chạy tới kéo rèm giường lại không để cho Vương Nhiên nhìn thiếu niên bên trong nữa, dang hai tay ra che chắn nói, “huynh đây là định bán huynh đệ để cầu vinh quang sao”

Vương Nhiên ngồi xuống ghế gỗ, đưa tay lên lắc lắc nói, “sao có thể gọi là bán huynh đệ cầu vinh được, muội nghĩ xem việc này chính là trăm lợi không có một hại, một người đã trở thành võ giả, một người cũng là học đồ, hơn nữa tài lực của Mộc gia để nuôi một võ giả còn thiếu thốn sao, vì vậy Lý huynh đệ của ta đến đó chính là trăm phúc không họa, muội thấy có đúng không”

Vương Tú vẫn dang hai tay ra che chắn, không còn dáng vẻ thiếu nữ nữa, vẻ mặt cực kì không vừa lòng nói, “ta mặc kệ đạo lý của huynh, người của ta là do ta tự quyết, có c·hết ta cũng không giao cho con hồ ly tinh đó đâu”.

Vương Nhiên ánh mắt mờ mịt. liếc tiểu muội mình từ trên xuống dưới nói, “đúng là muội muội lớn rồi không giữ được nữa, không giữ được nữa”.

Vương Tú, vốn định sẽ trở thành một tiểu muội tử ngoan ngoãn nhưng nghe lời này của Vương Nhiên nội tâm không hỏi bố hỏa nói, “huynh muốn đánh nhau sao”.

Vương Nhiên cười nói, “ta chưa thấy ai thay đổi tình khí nhanh như muội đấy, mới đó là tiểu cô nương hiện giờ lại muốn ra tay động thủ, cái tính khí này học ở đâu ra vậy”.

Vương Tú lẩm bẩm, “chẳng phải học từ huynh ra sao”.

Vương Nhiên chỉ vào mình nói, “là học từ ta ra?”

Vương Tú gật đầu nói, “chẳng phải học từ huynh ra”.

Vương Nhiên xua xua tay nói, “thôi bỏ đi không đôi co với nha đầu muội nữa”

Vương Tú thấy vậy thì hỏi ra nghi hoặc của mình, “vậy rốt cuộc đêm hôm khuya khoắt huynh đến phòng muội làm gì?”.

Chương 76 khuê phòng thiếu nữ