Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Hắc Đạo Chi Linh
Unknown
Chương 77 chù tính
Thiếu niên bình thản đáp lại, “ta đến xem muội muội tiến triển đến đâu rồi, ai ngờ đã đến bước đường cởi y phục rồi, nếu biết trước như vậy ta khẳng định sẽ không qua”.
Vương Tú đưa chân nhỏ nhắm vào eo Vương Nhiên mà đá tới, miệng nói, “nói tiếng người đi”
Vương Nhiên nhanh nhẹ, co chân nhảy lên chiếc ghế gỗ, cười nói, “mới như vậy đã muốn đánh người rồi”.
Vương Tú khoanh tay trước ngực, ngạo kiều nói, “không có việc gì thì về đi”.
Vương Nhiên nhảy xuống cái ghế gỗ, đưa vạt áo trắng phủi phủi vài cái ngồi xuống nói, “không đùa nữa, ta đến hỏi muội hiện tại đổi ý định còn kịp, nếu không muốn lên thi sơn thư viện hay tới kinh thành chỉ cần nói với cha một tiếng ở lại đây an phận thủ thường làm tiểu thư phủ thành chủ cao cao tại thượng,”
Tiểu cô nương thấy ca ca mình đột nhiên nghiêm túc thì trong lòng cảm thấy rất kì lạ, hôm nay ai nấy đều có một cái vẻ gì đó không vui, đến cả Bạch Vô Trần cả ngày luôn miệng cũng trở nên trầm lặng vội vã.
Vương Tú gật đầu nói, “ta đương nhiên là sẽ đi rồi, chưa ngắm đủ phong cảnh chưa ăn đủ món ngon, chưa diệt đủ yêu quá sơn giã, thì sao cam tâm tình nguyện được, nếu huynh muốn làm tiểu tiên sinh của huynh thì cứ ở lại không ai cản, ta vẫn sẽ đi đường của ta mặc kệ huynh”.
Vương Nhiên chỉ là thuận đường muốn vô hỏi một chút cũng đã biết tiểu muội mình sẽ trả lời như vậy, nhưng mà trong lòng hắn vẫn không có đủ tự tin sẽ làm tốt việc lo chu toàn cho tiểu muội này của mình.
Vương Nhiên đứng dậy, cười tiến lại gần xoa xoa cái đầu nhỏ Vương Tú nói, “vậy đừng hối hận”
Vương Tú phồng má gạt tay Vương Nhiên ra nói, “ta từ trước đến nay chưa bao giờ biết đến hối hận”.
Vương Tú đột nhiên đổi chủ đề hỏi tiếp, “đả thông khiếu huyệt là huynh nhờ Bạch Vô Trần ca ca làm?”
Vương Nhiên cười nói, “dù sao cả cái thành này cũng chỉ có hắn là võ giả gần tới thiên cảnh, không nhờ hắn thì nhờ ai”.
Vương Nhiên không để cho Vương Tú nói tiếp đã cất giọng, “dù sao cũng đã gọi hai tiếng huynh đệ giúp đỡ một chuyện nhỏ như vậy cũng không có gì”.
Vương Tú có chút không hiểu rõ vị ca ca ruột của mình này, cất giọng hỏi, “hai chữ huynh đệ này có giá như vậy sao”.
Vương Nhiên gật đầu nói, “cha nói rồi hai chữ huynh đệ này thực sự rất đáng giá, trong cả cái thiên hạ này, để thực sự thốt ra hai chữ huynh đệ chính là vô giá, trước là thân nhân sau là huynh đệ bằng hữu tất cả đều có cân lượng như nhau”.
Vương Tú nghe vậy thì cũng hiểu ra một chút, ngây thơ nói, “vậy ta cũng gọi hắn là huynh đệ”.
Vương Nhiên xoa đầu tiểu cô nương, lắc đầu nói, “sai rồi muội không được”.
Vương Tú, hất tay kéo tay Vương Nhiên ra, tò mò hỏi, “sao lại không được, ta cũng đâu nghe ai nói là không được”.
Vương Nhiên, lùi ra hai bước cười nói, “riêng muội phải gọi là tướng công, hai chữ này có cân lượng nhất”.
Đúng như Vương Nhiên đoán trước, tiểu cô nương đã dơ chân động thủ, lại tiếp tục nhắm ngang người thiếu niên mà tung cước tới miệng nói, “huynh muốn ăn đòn”.
Vương Nhiên nhanh chân nhảy một bước dài đến gần cánh cửa, sau đó mở cửa chạy mất tăm miệng nói, “muội tự mình chiêm nghiệm đi, ta không làm phiền việc tốt của muội nữa”.
Vương Tú, đuổi ra đến cửa thì đã thấy Vương Nhiên đã mất dạng.
ở thư phòng của Vương Hiền Phong lúc này, hai thiếu niên trẻ tuổi sốc nổi đã rời đi, hiện tại lại có thêm một vị nữa, là lão phu đồ lục phu tử, không khí trầm lặng chỉ là hai bên cùng nhau đặt từng nước cờ một chông chỉ như hai lão kỳ thủ đang đối chiến.
Lục Phu Tử, đặt tay xuống không đánh nữa nói, “sư huynh không đánh nữa, dù sao ta cũng không thắng được huynh”.
Lục Phu Tử này vốn dáng vẻ chính là già dặn hơn Vương Hiền Phong nhiều, nói ra hai chữ sư huynh này thực sự là không hợp ngữ cảnh cho lắm, nhưng trong giới tu hành này sẽ chẳng có kẻ ngốc nào nhìn nếp nhăn mà đoán tuổi tác, dù sao thực lực càng cao dáng vẻ càng là trẻ mãi không già.
Vương Hiền Phong đặt quân cờ trên tay xuống nói, “làm gì mà sắc mặt không tốt vậy”
Lục Phu Tử, chống cằm suy tư nói, “ta nói huynh thật sự là tin vào lời đạo nhân kia, phải biết một tên Thánh cảnh tên nào chẳng muốn tiến một bước nữa trở thành thiên hạ đệ nhất nhân, nếu giả dụ hắn có ý đồ xấu thì sao”.
Vương Hiền Phong cười ôn nhu nói, “người đó sẽ không”.
Lục Phu Tử đáp lại, “sao huynh biết”.
Vương Hiền phong đưa ấm trà lên rót đầy chén sứ nói, “nếu hắn thực sự muốn thì đã sớm động thủ rồi, việc gì phải dụ ta chiếu cáo thiên hạ để người người tranh đoạt cuối cùng lợi ích không đạt được còn dính họa sát thân”.
Lục Phu Tử hỏi tiếp, “vậy kẻ điên thượng thánh cảnh nào lại làm việc công công không lộc, hay là nói như cách nói của đạo gia chính là tùy duyên hành sự, không màng được mất”.
Vương Hiền Phong vẫn ung dung rót tách trà ra, đang bốc khó nói, “cũng không phải, có tùy duyên cũng chẳng muốn dính vào thứ nóng bỏng tay, một là có ý đồ c·ướp đoạt, hai là không liên quan gặp liền xem như bình thường dứt áo mà ra đi”.
Lục Phu Tử mờ mịt không hiểu hỏi, “ta đã từng này tuổi rồi, nhưng cách nói của tiên sinh cùng với huynh vẫn chính là ba phần không hiểu”.
Vương Hiền Phong bình thản uống một ngụm trà, lên tiếng, “xưa nay chẳng có ai sống được lâu mà còn tu hành đến tu vi cực cao như vậy chỉ dựa vào làm việc tốt hành duyên tích đức cả, người tốt thường sẽ c·hết sớm, còn mấy kẻ tu vi càng thâm sâu tâm tư theo đó lại càng không thấy đáy, vì vậy vị đạo nhân kia chính là đang chù tính”.
Lục phu tử càng lúc càng mơ hồ không hiểu, hắn đã được coi là già dặn kinh nghiệm đầy mình, hồng trần cũng đã nếm đủ dư vị, nhưng cách nói chuyện của người trước mặt này hắn luôn cảm thấy cực kì mơ hồ không rõ nghĩa.
Vương Hiền Phong thấy hắn ngẩn người thì tiếp tục nói, “hắn chù tính chuyện gì thì ta lại cũng không đoán ra được, chỉ là nhìn tâm tư đoán sắc mặt thôi, chứ không phải đọc tâm thuật hay thấu thiên thuật của đạo gia, nhưng trước mắt sẽ không có ý xấu, nếu thực sự là có ý xấu ta cũng không thể cản được, suy cho cùng một vị thượng thánh cảnh mà thực sự muốn đoạt thì ai có thể ra tay ngăn cản được”.
Lục phu tử đổi chủ đề hỏi, “vậy vị tuần phủ qua xuân sẽ đến có liên quan gì đến chuyện này không”
Vương Hiền Phong, đặt tách trà xuống cười mỉm nói, “ngươi cũng đa nghi quá rồi đấy, Tuần phủ triều đình phái đến cũng đã ba bốn dạo rồi lại có chuyện gì chứ, mà thực sự có ý đồ hoàng đế cũng sẽ không dám phái đến đây làm chuyện mờ ám, còn về mấy quan viên đó cũng sẽ không làm gì được ta”.
Triều đình nam việt để tránh quan viên ở lâu trong một địa phương quen hết phố phường tôn ti ở địa phương đó, dần dần dựa vào thực quyền đè ép dân chúng bóc lột khổ sai ngồi trên ngai hưởng lạc, vì vậy cứ mỗi năm năm sẽ thay điều động về kinh hoặc đi tới địa phương khác tiếp tục quản lý tìm hiểu lại từ đầu.
Còn một lý do nữa chính là khi về kinh sẽ báo cáo về thượng khách trấn giữ thành thành trì còn được gọi là thành chủ, sau năm năm về kinh báo cáo hết trên dưới sẽ không quay lại nữa, một mực vì sợ báo cáo những chuyện không hay làm cho thành chủ không vui sau này sẽ khó sống hài hòa, thì vậy cứ mỗi năm năm sẽ phải đổi một vị quan tuần phủ mới