Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Hắc Đạo Chi Linh
Unknown
Chương 78 mặc kê sự đời
Mà một vị thượng khách tuy không nắm trong tay binh lực, chỉ đơn giản là một vị hộ thành con át cuối cùng của thành trì, thực lực đương nhiên sẽ là phi thường mạnh mẽ, vì vậy đa số các thượng khách đều coi Tuần Phủ của triều đình là kẻ dưới chân có thể tùy ý dơ chân nhấc chân sai khiến hầu hạ.
Lục phu tử trong lòng vẫn có cảm giác không an tâm nói, “tuần phủ lần này ta nghe nói chính là đệ đệ của quốc sư kinh thành, tính cách ương ngạnh hống hách, không sợ trời không sợ đất ngay cả hoàng đế cũng dám mỉa mai vài câu, mà huynh cùng với huynh trưởng của hắn vẫn còn ân oán chưa xong.”
Vương Hiền Phong đương nhiên cũng biết chuyện này, hắn lúc trước vẫn còn là quan nhất phẩm trong chiều cùng với gia chủ Bạch gia một hai áp chế Quốc sư, đương nhiên cũng có một chút hiểu biết về vị đệ đệ quốc sư này, chỉ là lúc trước đứng trên đài cao không muốn chú tâm nhìn xuống bên dưới, nên chỉ là nghe qua chứ ấn tượng chẳng còn là mấy.
Vương Hiền Phong quay lại ồ lên một tiếng nói, “triều đình hiện tại đến cả một người như vậy cũng có thể làm tuần phủ cai quản một chân rồi sao, quả thực là chỉ lùi không tiến”.
Lục phu tử, đưa tay nghịch nghịch quân cờ trên bàn, nói, “tay chân của vị quốc sư này đã dài đến tận đây rồi huynh còn có sức nói lo cho triều chính nữa sao”.
Vương Hiền Phong nhìn ra cánh cửa sổ đang mở bên ngoài không rõ tâm tình nói, “ta lười quan tâm đến chuyện của triều chính, hắn muốn thăm dò thì cứ mặc kệ hắn thăm dò, chỉ là nằm trong chăn ấm rồi vẫn sợ ma kéo chân, vì vậy muốn xem thử ta hai con ma trong lòng hắn còn muốn từ địa phủ trỗi dậy không thôi, hắn muốn xem thì để hắn xem”.
Lục Phu tử sắc mặt không tốt nói, “huynh bây giờ tính khí tốt thật đấy, không còn là đại quan văn sát khí hơn võ phu trước nữa, hiện tại đến nỗi người ta tính kế lên đầu lên cổ rồi vẫn một hai không so đo đến”.
Vương Hiền Phong chắp tay sau lưng sắc mặt không biến đổi là bao, giọng điệu ôn hòa nói, “năm đó chí hướng cao cả ôm vọng tưởng thương sinh ấm no, thế đạo thái bình, dân chúng thịnh thế, nhưng hiện tại nhận ra rồi, lòng tham con người còn thế đạo vốn là không thái bình được”.
Lục phu tử ngồi phía dưới bàn, vẻ mặt lười nhác nói, “câu này là câu tiên sinh nói năm đó, năm đó cũng chỉ mình ta nghe, còn huynh thì hùng hùng hổ hổ, dùng hết lý lẽ học được cố gắng phản bác, đến khi không nói lại thì một mực giận dỗi, sao hiện giờ lại dùng chính lời mình phản bác làm đạo tâm của mình rồi”.
Vương Hiền Phong quay lại cong khóe môi nói, “lúc đó là tin vào kinh thư cổ tịnh, hiện tại là tin vào lòng người, sách chép có thật có giả, lòng người thì luôn luôn thật, ngắm nhìn thế sự chính là cách đọc sách tốt nhất”
Lục phu tử gác tay lên cằm giọng điệu lười biếng nói, “nói xa xôi một hồi vẫn chính là lười nhác rồi không muốn quản nữa, thương sinh sống mạng thương sinh ta sống mạng ta đúng không”.
Vương Hiền Phong không phản bác lại, mở miệng nói, “chắc cũng chính là như vậy chuyện trong thiên hạ này lười quản rồi, sống an nhàn chẳng phải tốt hơn sao, ta thà có lỗi với thương sinh còn hơn có lỗi với chính mình”.
Lục phu tử ngước mắt nhìn vị sư huynh của mình mờ mịt nói, “mười năm trước huynh còn nói là, ta thà phụ chính ta còn hơn phụ thương sinh, mười năm qua đi ngược lại là đổi vế cho nhau rồi, đúng là đạo vô khả đạo mà”
*ghi chú, "Đạo vô khả đạo" (道可道,非常道) là một câu trong Đạo Đức Kinh của Lão Tử, một tác phẩm cổ điển của triết lý Đạo giáo. Câu này có thể dịch là "Đạo có thể nói ra, không phải là Đạo vĩnh cửu."
Vương Hiền Phong khi trước nghe câu này sẽ chẳng để trong lòng, bởi vì lúc đó hắn cho rằng cái chí khí tâm tính này của hắn đã là tốt nhất rồi sẽ không bao giờ thay đổi, nhưng qua nhiều năm trôi qua từ từ ngắm nhìn đủ nếm trải đủ, ngược lại khi nghe thấy câu nói này lại cực kỳ có đạo lý cực kì am hiểu lòng người.
Vương Hiền Phong, có chút ầm trầm ngẫm nghĩ sau đó nói, “nói cho cùng sống cuộc đời của mình còn không xong, lấy sức đâu để sống cuộc đời ngược khác, năm đó là thứ muốn nhiều hơn thứ mất, hiện tại thứ mất đi nhiều hơn thứ muốn, vì vậy hai chữ này nên đổi vế cho nhau rồi”.
Lục phu tử cũng không mấy để tâm đến lời này nữa, mở miệng cảm thán, “ta nói sắp qua một năm nữa rồi, lại già thêm một tuổi nữa, mới ngày nào còn khí soái ngời ngời, hiện tại đã khom lưng bó gối nói chuyện thì nói ra ba phần còn lại bảy phần tự ngẫm, ta nói huynh nếu sống thêm năm mươi một trăm năm nữa, chắc sẽ chỉ cho người ta hiểu một phần còn lại thì tự ngẫm ra”.
Vương Hiền Phong quay lại cười nói, “tóm lại chính là hoàng đế muốn làm gì ta không quản, quốc sư đó muốn xem gì thì cứ xem, thế đạo này loạn thì cứ loạn, ta cũng sẽ không phí sức quan tâm nữa, ngai cao không muốn ngồi chỉ thích ngồi ghế gỗ”.
Lục phu tử sắc mặt trầm lặng khổ biểu lộ ra chút hỉ nộ ái ố nào, thở dài nói, “đều nói thiếu niên trí tại thánh thánh, lão nhân trí tại bàn cờ, câu này nói ra quả thực là không sai”.
Vương Hiền Phong phất phất tay nói, “thôi đi không nói tới chuyện này nữa, lười quản”.
Ngay lúc này ở bên phía Lý Thuần Tâm, thiếu niên lúc này mắt vẫn nhắm nghiền hiển nhiên là chưa tỉnh dậy.
Thiếu niên trong cơn mộng mị trong giấc mộng, mở mắt tỉnh dậy thì thế bên chỉ là một mảng tối đen như trời đêm không trăng không sao như thể trong rừng rậm không có một ánh sáng nào, hắn cũng chẳng biết nơi này là nơi nào, chỉ biết mình đột nhiên bị một trấn đánh đấm không rõ nguyên cớ, đến khi mở mắt dậy thì trước mắt đã là cảnh tượng này rồi.
Lý Thuần tâm cố gắng cất giọng, nhưng cổ họng như có ai bịt lại chắn hết lối ra có cố gắng hét ra tiếng cũng chẳng thể phát ra.
Thiếu niên đang mơ hồ cố nhìn rõ cảnh tượng xung quanh cố nhận dạng xem nơi này rốt cuộc là nơi nào, thì đột nhiên trước mắt hắn, hiện ra hai luồng quang sắc cùng với mấy dòng chữ cổ, một vàng kim một huyết sắc trông cực kì quỷ dị.
Thiếu niên vốn dĩ là người không biết nhiều chữ, nhìn mấy dòng chữ lửng lơ này đại khái hiểu được năm phần còn lại thì chữ hiểu chữ không, hắn có thể nhìn ra hai dòng văn thư này đại khái có thể hiểu ra được năm phần, phần bên phải hắn chắc có lẽ là công pháp kiếm thư đã được nói trước đó, hiện tại lại hiện ra một lần nữa trở nên rõ nét có thần hơn, cảm giác vừa chạm tay vào đã có thể lĩnh ngộ được.
Còn bên trái hắn dòng chữ huyết sắc có đề bốn chữ to là, “lục d·ụ·c đạo pháp” này thì hoàn toàn không biết rốt cuộc là cái gì, thiếu niên hiểu biết nông cạn hoàn toàn không có kí ức cũng không phán đoán nổi, hắn chỉ biết là thứ gì không biết rõ thì tốt nhất là không nên chạm vào, cẩn thận rước họa sát thân.
Đạo lý này đối với người quanh năm săn bắn như thiếu niên lại là càng am hiểu, vì vậy thiếu niên quyết định chỉ có thể thử ghi nhớ pháp môn của dòng văn thư kim sắc, còn lại dòng huyết sắc thịt gạt qua một bên, không nên vì tham quả ngon vật lạ mà tự mình thành vật hi sinh