Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 85 Quan Tuần Phủ

Chương 85 Quan Tuần Phủ


Ở trước cổng lớn chính diện của Bắc Sơn Thành, hai cỗ xe ngựa cùng đoàn binh sĩ mặc giáp phục trên đoạn đường đất lúc trước lúc này đã lấy khí thế chậm rãi nhưng lại tản phác ra một luồng áp khí khó tả, đang từ từ theo tên binh sĩ giáp phục cưỡi ngựa đi trước mà tiến vào cổng lớn.

Hai Binh Sĩ mặc giáp phục cầm thương trấn dữ ở trước cửa thành, khi thấy tên đầu tiên vừa mới tiến vào đưa ra chiếc lệnh bài ngọc, dáng vóc nghiêm nghị nói, “quan tuần phủ nhậm chức còn không mau quỳ xuống, cái đầu của các ngươi có cần giữ nữa không”.

Thiếu niên thấy đoàn xe dừng lại, thò đầu ra cửa sổ nói, “nói nhiều làm gì, trực tiếp áp giải đến nha phủ chém đầu làm gương để xem còn tên nào dám phi lễ nữa không”.

Hai binh sĩ mặc giáp phục cầm thương run chân run tay như vừa nghe thấy diêm vương báo tử, buông cây thương quỳ xuống nói, “đại nhân tha mạng, là tiểu nhân có mắc không tròng, mong đại nhân không chấp nhặt với tiểu nhân”.

Đám dân chúng quanh đó vẫn là đang đi du xuân, thấy cảnh tượng này thì vội vàng chỉ trỏ bàn tán sôi nổi, ồn ào cực điểm, tên giáp phục cưỡi ngựa rút kiếm ra thị uy nói, “nhìn cái gì mà nhìn, chưa nhìn thấy quan chủ kinh thành à, có nói thêm một lời nữa ta đem các ngươi về quan phủ hết”.

Đám dân chúng nghe vậy thì lập tức ngập miệng, dòng người đông đúc hiện tại là cực kỳ yên tĩnh không phát ra một tiếng động nào, cứ như thể trong lễ thi hội tất cả nho sinh đều im lặng nghe phu tử giảng đạo.

Đám bần dân không lên tiếng nhưng ai nấy đều cảm thán trong lòng, lần này sống với vị Tuần Phủ mới này khẳng định là làm ăn không dễ dàng, thậm chí sẽ bị chèn ép đủ điều nếu làm việc gì không hợp ý.

Trong đám dân chúng im lặng, Phong Sơn Thiên thiếu gia Phong Gia bước ra, tiếp sau đó lại là Dương Thiên Châu cũng bước theo ngay sau đó, hai người đồng dạng bước ra cúi đầu trước tên giáp phục vẫn đang tỏ vẻ cao thượng.

Phong Sơn Thiên cất giọng nói trước, “tại hạ là Phong Sơn Viên nhi tử của Phong gia chủ, trước là thể hiện lòng hiếu kính với Tuần Phủ Đại nhân, sau là sợ đại nhân không quen thuộc với phố phường ở thành trấn làm trễ nãi công việc quốc sự, vì vậy mạo muội đến đây dẫn các vị tới quan phủ cũng là mong Tuần Phủ đại nhân bớt chút thời gian”.

Tên giáp phục dáng vẻ vẫn là không mấy phần biến đổi, hướng Dương Thiên Châu hất cằm nói, “còn ngươi có chủ ý gì”.

Dương Thiên Châu lời định nói ra bỗng nhiên bị tên kia nói trước thì ậm ừ thốt ra, “ta cũng là giống hắn”.

Tên giáp phục cười lạnh, hừm lên một tiếng với hai tên binh sĩ vấn đang quỳ dưới đất, hướng hai người kia nói, “đúng là người có học rất biết điều, vả lại lễ nghi quy của cũng thể hiện rất tốt, không giống với đám võ phu thô bỉ ở cái thành này”.

Tên kia lại nói tiếp, “dẫn đường đi”.

Hai vị thiếu gia vốn là cao cao tại thượng ở trong thành hiện tại lại là khom lưng hòa nhã không lời nào phản kháng ngoan ngoãn mà dấn đường, bọn chúng tuy có thể gọi là gia tộc nhất đẳng trong Thành như nói về thực lực thì vẫn là thương gia bình thường, mà đã là thương gia thì sẽ phải lấy lòng quan phủ sau này sẽ dễ bề làm việc tránh bị cản trở.

Lại cũng không giống Mộc Gia cùng Bạch gia và phủ thành chủ, những gia tộc này đều là những gia tộc có thực lực thâm sâu, Mộc Gia chính là gia tộc có gốc gác từ kinh thành không rõ sâu cạn bao nhiêu chỉ biết là không phải hạng tầm thường, còn Bạch gia cùng với Vương gia thì không cần nói đến chính là một dạng bá đạo thực lực trong thành chấn này rồi.

Ba gia tộc này đương nhiên sẽ không chịu cúi đầu nhượng trước vị tuần phủ mới đến này, dù sao thể diện đối với những gia tộc này vẫn là trọng yếu nhất, mà quan tuần phủ này vốn dĩ cũng sẽ không dễ và dây vào mấy gia tộc có địa vị thâm sâu này, vì vậy lần ra tiếp đòn Tuần phủ nhậm chức trước này đều là hai nhà Dương và Phong.

Đám người đi đến đâu dân chúng lúc nãy chính là một dạng bị s·ợ c·hết kh·iếp vì vậy dạt ra đến đó để lại một lối lớn thênh thang cho đoàn người đi qua.

Nam nhân trung niên ở trong cỗ xe ngựa, ung dung ngồi vuốt râu, miệng nói “Dương gia cùng Phong gia này đúng thật là rất biết thức thời, làm việc lại là khiến người khác hài lòng không thôi”.

Thiếu niên choàng áo lông, vẫn một mặc khó chịu không lên tiếng.

Nam Nhân Trung Niên thiếu tiểu thiếu gia nhà mình sắc mặc không vui, vẫn luôn hậm hực từ nãy tới giờ thì lên tiếng hỏi, “con lại sao thế”.

Thiếu Niên nhìn ra ngoài cửa sổ, khó chịu nói, “con lúc trước nghe nói, có bốn gia tộc lớn, lần này ra tiếp đón lại chỉ có hai tên thiếu gia mặt trắng của hai gia tộc, thế này chính mà nửa phần tôn kính nửa phần coi thường còn gì”.

Nam Nhân Trung Niên thấy hài tử nhà mình quen thói kiêu ngạo không tính trước sau, hận rèn sắt không thành thép nói, “con tưởng hai gia tộc kia là thứ hạng thương gia bần cùng à mà tùy ý ra khom lưng cúi đầu, một cái là nhánh phụ của Mộc gia ở kinh thành, một cái thì không cần nói đến, chính là con rồng thét ra lửa chiều chính năm đó, Vương Hiền Phong”.

Thiếu Niên áo lông nghe tới đây thì hả lên một tiếng nói, “chính là Mộc gia có bán thánh tọa chấn đó sao”.

Nam Nhân trung niên gật đầu tỏ vẻ là đoán đúng rồi đó.

Rất nhanh sau đó, hai người Phong Sơn Thiên và Dương Thiên châu đã dẫn đoàn người cùng hai cỗ xe ngựa tới giữa thành nơi tọa của một tòa biệt viện cực kỳ rộng lớn, trước cửa lớn còn ghi ba chữ, Phủ Tuần Phủ, phía trước chính là đặt hai con sư tử đá lớn, trông cực kỳ khí khái rộng lớn.

Phong Sơn Thiên ghé đầu nói với Dương Thiên Châu, “này ngươi nói xem vị Tuần Phủ lần này chính là cực kì khó đối phó”.

Dương Thiên châu liền đáp lại, “mặc kệ đi đừng nói lung tung cẩn thận đầu rơi xuống đất không nhặt lên lắp lại được đâu.

Đám binh sĩ nhanh nhẹn xếp thành hai hàng, từ bên trong hai cỗ xe lần lượt bên trong hai cỗ xe có hai người bước ra, bên trong cỗ xe đầu tiên là nam nhân mặc quan phục đỏ của triều đình và thiếu niên mặc áo lông.

Cỗ xe tiếp theo lại là một thiếu nữ cùng một nữ phụ nhân trang phục vẫn là đồng dạng một loại quyền quý khó tả, thiếu nữ gương mặt thanh tú tinh xảo, tuy không được nói là xinh đẹp tuyệt thế, nhưng so với nữ nhân trong thành vẫn là hơn một bậc.

Nữ phụ nhân trông dáng vẻ đã là gần dễ chiều như trên mặt vẫn mang một vẻ ưu tư nhàn nhã tản mác ra chút sắc xuân còn sót lại.

Hai vị thiếu gia quyền quý, đưa mắt nhìn thấy hai người từ cỗ xe ngựa phía sau bước xuống, sau đó nhìn vào thiếu nữ từ kinh thành xa xôi đến đây, thân mặc áo lông đỏ gương mặt chắc trẻo mịn màng, cực kì là thuận mắt, trong lòng bản năng hỏa khí của nam nhân không nhịn được mà trào lên.

Nhưng cũng chỉ là như vậy thôi, nữ nhân kiều mị trong thiên hạ này vốn là không thiếu, nhưng nữ nhân vừa có dáng vẻ vừa có khí chất quả thực là bạc vàng trong đám đá sỏi, vừa nhìn đã nhận ra chính là cái dạng không đủ thực lực thì đừng rây vào.

Chương 85 Quan Tuần Phủ